Lam Thần Vũ thích uống trà, còn Lam Kỳ Ngôn là cà phê.
Hạ Hàn mời Trần Khinh vào ghế ngồi. Ở đại sảnh bây giờ chỉ có ba người.
Trần Khinh cảm giác được áp lực kinh người toát ra từ Lam Kỳ Ngôn đang hoàn toàn áp đảo khiến cậu ngột ngạt.
Trần Khinh liếc lên nhìn Hạ Hàn thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Lam Kỳ Ngôn đang trừng mình.
Hạ Hàn ngồi bên cạnh nhìn cục diện "nghẹt thở" cũng tự nhiên cảm thấy bức rức.
Cô đứng lên định đi theo Chu Lãng thì bị Lam Kỳ Ngôn kéo ngã ngồi vào lòng.
Hạ Hàn bối rối khi tay anh đang làm loạn ở eo và xoa nắn bờ mông cô, gương mặt anh tuấn toát lên vẻ cưng chiều, đôi môi hoàn hảo cong lên nụ cười hư hỏng: "Bảo bối, em định đi đâu?"
"Ở đây còn có người, anh làm cái gì vậy chứ?" Hạ Hàn xấu hổ gục đầu lên vai anh.
"Ngại rồi sao?”
Đột ngột nghe Lam Kỳ Ngôn dùng chất giọng trầm khàn quyến rũ thì thầm bên tai mình, Hạ Hàn run lên vì nổi da gà, vành tai bắt đầu ửng đỏ theo từng nhịp hơi thở ấm nóng của anh phả vào.
"Anh có bị điên không? Sao lại gọi tôi như vậy?" Hạ Hàn nghiến nghiến bên tai anh.
"Muốn tôi đồng ý giao dịch thì phối hợp với tôi. Đừng để tôi phải đè em ra làm ngay tại đây" Lam Kỳ Ngôn bá đạo trả lời.
Trái tim Hạ Hàn quáng quầng đập nhanh khi nghe anh nói sẽ "làm" cô ngay trước mặt Trần Khinh.
"Kỳ Ngôn... tôi mỏi quá" Bờ mông Hạ Hàn run nhẹ, hai chân duỗi thẳng ra. Tư thế chẳng khác nào đang câu dẫn đàn ông.
Lợi dụng tấm lưng Hạ Hàn che khuất tầm nhìn của người đối diện là Trần Khinh, Lam Kỳ Ngôn ngước lên hôn vào môi cô, anh cố tình lặp đi lặp lại việc mút hai cánh môi tạo cho Hạ Hàn có cảm giác kích thích khi vụng trộm làm những việc này trước mặt người khác.
Mục đích của anh là muốn khẳng định chủ quyền và để Hạ Hàn hiểu được cơ thể cô phấn khích như thế nào khi được anh chạm vào.
Loading...
"Buông tôi ra!" Cô đánh vào lưng anh, nghiễm nhiên không có một chút gì gọi là đau đớn.
Lam Kỳ Ngôn biết rõ từng điểm nhạy cảm trên cở thể cô nên cố tình nâng chân hơi cao, đầu gối liên tục ấn nhẹ vào "nơi bí mật" ở giữa hai đùi.
Cô cắn môi kìm lại tiếng rên khẽ, Lam Kỳ Ngôn thấy vậy liền được nước lấn tới, anh hôn vụn vặt lên cổ, cắn cổ áo kéo xuống rồi l.i.ế.m m.ú.t hai bầu ngực và nụ hoa đã căng cứng vì nảy sinh khoái cảm của cô.
Tuy có đầu của Lam Kỳ Ngôn che lại nhưng Hạ Hàn vẫn vô cùng xấu hổ khi hai phía đều có người.
"Chu Lãng sẽ thấy mất, anh mau dừng lại đi mà..."
Thấy cô thiếu tập trung, anh đặt hai tay ghìm lấy eo cô đẩy nhẹ tới lui cho "nơi đó" miết qua miết lại đầu gối cứng cáp.
"Cửa mình" bị động chạm chậm rãi mà hưng phấn khiến cả người cô run lên. Vải quần tây dày cộm mơn trớn qua lớp vải quần lót mỏng manh khiến Hạ Hàn cảm giác được nơi đó của mình đang rỉ ra dịch rất ẩm.
Cô bất lực đánh nhẹ vào ngực Lam Kỳ Ngôn mấy cái, lí nhí nói: "Buông tôi ra..."
"Mới đó đã không chịu được rồi. Bảo bối, em thật hư hỏng.”
"Hư hỏng cái mả ma nhà anh. Tên giang hồ biến thái khốn kiếp chết tiệt!"
"Miệng lưỡi cũng không vừa!"
Lam Kỳ Ngôn hôn nhẹ lên cổ cô.
"Mới chỉ chạm vào em bằng đầu gối mà em đã có biểu cảm gợi tình thế này. Tôi thật mong chờ cảnh em phóng túng rên rỉ trước mặt tôi!"
Hạ Hàn hận không thể cắn đứt lỗ tai của tên biến thái này.
Thấy Chu Lãng chuẩn bị đi ra, Hạ Hàn xấu hổ túm chặt lưng áo anh: "Trợ lý Chu sắp đi ra rồi... ưm..."
"Đây là địa bàn của tôi, tôi muốn làm tình với em thì bọn họ phải tự giác cút đi.”
Hạ Hàn quàng tay ôm lấy cổ của Lam Kỳ Ngôn giấu mặt vào hõm cổ của anh. Nếu bây giờ cô để Trần Khinh trông thấy vẻ mặt mụ mị của mình chắc chắn sẽ đánh giá cô đang làm cái nghề câu dẫn đàn ông để được sống trong nhung lụa.
"Đừng tuỳ hứng nữa được không? Tôi xin anh..."
"Vậy ý em là sau khi lên phòng chúng ta có thể tiếp tục?"
Bí quá nên Hạ Hàn chẳng kịp suy nghĩ mà gật đầu lia lịa.
"Không được! Tôi không muốn để Lam Thần Vũ hưởng em.”
Vừa nói Lam Kỳ Ngôn vừa lưu manh bóp mạnh bờ mông cô. Cô rút người lại, nơi đó cũng theo phản ứng muốn thắt chặt lấy đầu gối của anh.
Lam Kỳ Ngôn hưng phấn mỉm cười, cố tình liếc nhìn Trần Khinh với ánh mắt khiêu khích. Trần Khinh đỏ mặt cúi đầu xuống không dám nhìn.
Vì sự đụng chạm của anh, cô xấu hổ đến mức chỉ muốn đập đầu chết đi cho xong.
Cô ngẩng đầu ra, miễn cưỡng mỉm cười, bàn tay luồn xuống đan vào bàn tay anh. Cô xoè mấy cái móng nhọn ra bấu vào lồng bàn tay của anh làm anh hơi đau: "Em vào làm bánh cho khách.”
Mép miệng Lam Kỳ Ngôn giật giật, dùng lực giằng co với cô: "Ai là khách?"
Câu hỏi ám chỉ của Lam Kỳ Ngôn làm Trần Khinh chột dạ, cậu ngẩng lên đối diện với anh bằng ánh mắt kiên định, mạnh dạn trả lời: "Tôi là bạn của Hạ Hàn, tôi đến đây tìm chị ấy muốn nói chút chuyện quan trọng.”
"Vậy thì nói ở đây luôn đi.”
Lam Kỳ Ngôn vẫn giữ Hạ Hàn ngồi trên đùi mình, vô tình lúc Chu Lãng đi ra nhìn thấy cảnh này thì suýt bật cười nhưng cố nhịn. Anh ho khan một tiếng rồi đặt tách cà phê xuống trước mặt Lam Kỳ Ngôn.
"Đông vui quá nhỉ?"
Lam Kỳ Ngôn và Trần Khinh đồng loạt lườm Chu Lãng khiến anh chàng sượng mặt.
"Tôi còn chưa tính sổ cậu dung túng cô ấy leo tường nguy hiểm như vậy" Anh vừa nói vừa nhìn Hạ Hàn làm cô đỏ mặt.
Hạ Hàn đặt tay lên ngực cảm nhận trái tim đang đập "thình thịch" của mình. Lam Kỳ Ngôn đắc ý nhìn cô: “Rung động với tôi rồi sao?”
Cô nhếch mép cười khinh: “Đây là ban ngày, đừng nằm mơ nữa.”
"Vụng trộm thế này kích thích không?" Anh thì thầm vào tai cô.
"Giữa thanh thiên bạch nhật! Vụng trộm cái đầu anh!"
Lam Kỳ Ngôn bật cười, hai tay luồn quanh eo cô ôm chặt hơn, khẽ thơm lên má cô rất sủng nịnh: “Em nói chuyện với cậu ta đi. Tôi cho rõ ràng vào.”
Trần Khinh ho khan một tiếng, hướng Hạ Hàn nghiêm túc nói: "Bệnh tình của Bát Giới không có dấu hiệu trở nặng, tâm trạng của thằng bé cũng tốt hơn rất nhiều. Thằng bé vẫn luôn hỏi em viện phí từ đâu mà có, còn lo lắng chị sẽ bị người đàn ông này bắt nạt.”
"Nhìn tôi có giống đang bắt nạt cô ấy không?" Lam Kỳ Ngôn nâng cằm Hạ Hàn lên hôn một cái "chụt" ngay trước mặt Trần Khinh.
Chu Lãng ngạc nhiên “wow” một tiếng.
Nghe có vẻ Lam Kỳ Ngôn đang nói chuyện rất tử tế nhưng ngữ khí lại nặng nề nhấn nhá rất có ý tứ cảnh cáo.
Chu Lãng vắt chéo chân nhướng mày với Hạ Hàn. Hạ Hàn thở dài vì chỉ có một mình cô là cảm thấy phiền phức. Song, cô vẫn thắc mắc anh là đang ghen hay là đang muốn chọc cho bỏ tức.
"Chuyện của Bát Giới tôi sẽ thu xếp đến thăm. Tiền viện phí không phải do tôi mà là của anh ấy..." Hạ Hàn vừa nói vừa nhìn Lam Kỳ Ngôn, cô nghiêng đầu nói nhỏ vào tai anh, "Là tôi dùng thẻ của Lam Thần Vũ điều trị cho Bát Giới.”
"Bát Giới là thằng quái nào? Em thân với nó lắm sao?"
Bất lợi vì ngồi trên đùi anh nên hơi bấp bênh, đúng lúc anh hỏi câu này thì cô bị hụt xuống nên theo quán tính ôm lấy cổ anh, đồng thời cũng vô thức trả lời: "Không. Người thân mật với tôi như thế này chỉ có anh thôi.”
Hành động này của cô ngay lập tức gây xao xuyến cho Lam Kỳ Ngôn. Anh ôm cô càng chặt hơn.
"Anh ấy là người hôm đó xuất hiện ở trung tâm mua sắm, cậu nhớ không?" Hạ Hàn nói với Trần Khinh.
Trần Khinh gật đầu.
Hạ Hàn tiếp: "Cậu không cần quá lo lắng. Cho dù Bát Giới không còn sống được bao lâu nữa nhưng chắc chắn thằng bé sẽ không chịu đau đớn dày vò trong thời gian sắp tới. Thuốc men, thức ăn dinh dưỡng, quần áo đều được chu cấp cả rồi.”
Lam Kỳ Ngôn ngồi im nghe cô nói cũng phần nào hiểu được sự tình Bát Giới là một đứa trẻ.
Khi nhìn vào mắt cô, anh cảm nhận được một nỗi lo lắng vô hình bị kìm hãm, có lẽ cô đang cố tỏ ra rất yên tâm để trấn an Trần Khinh.
Tuy có ngạc nhiên nhưng Trần Khinh vẫn tỏ ra rất hiểu chuyện. Cậu cúi đầu nói "cảm ơn" anh.
"Hạ Hàn là vợ tôi, tôi sẽ đáp ứng tất cả mọi thứ cô ấy muốn, kể cả việc điều trị cho em trai của cậu" Lam Kỳ Ngôn tử tế nói.
Nghe câu này của anh, tim cô lại đập lên liên hồi. Lúc nãy còn một mực đưa ra những điều kiện biến thái để làm khó cô nhưng bây giờ lại công khai chấp nhận giao dịch trước mặt mọi người bằng cách gọi cô là "vợ".
"Anh ấy... không xấu như mình nghĩ.”
"Em dám nói xấu tôi?"
"Tôi nói nhỏ như vậy mà anh vẫn nghe được sao?"
Hạ Hàn ngạc nhiên khi lời thì thầm của cô được Lam Kỳ Ngôn đáp lại. Cô vốn nghĩ anh đang tập trung vào Trần Khinh nên không để tâm đến cô.
Viền môi Lam Kỳ Ngôn hơi cong lên, anh kề miệng vào tai cô nói ra một câu khiến cô xấu hổ đến đỏ mặt.
"Tiếng rên khi kiềm nén của em tôi còn nghe được, huống hồ chỉ là mấy câu lí nhí này. Còn có, tôi nghe em nói tôi tốt.”
Hạ Hàn cứng họng, vô phương biện hộ.