Trong quán cafe khá nhiều chỗ ngồi đã được lấp đầy, ở một góc khuất, nơi ít người có thể chú ý đến, hai cô gái vừa cười đùa vừa nói chuyện.
"Haha, tên con trai lúc nãy trông mắc cười thật đấy, lúc bị cậu từ chối tỏ tình là y như rằng hắn có thể khóc bất cứ lúc nào vậy!" Tô Linh vừa cười nói vừa nhớ lại hình ảnh lúc đó.
"Có gì đâu mà cậu vui dữ vậy, một phần cũng tại cậu cười như thế trước mặt cậu ta nên mới vừa thẹn mà bỏ chạy đấy." Bạch Tử Liên tao nhã nhấp một ngụm cafe, câu nói không có chút ý vị trách móc.
"Haha, xin lỗi, tại nhìn cái mặt đỏ bừng, e thẹn đó của một đứa con trai thì nhịn không được, người yếu đuối thế mà cũng có gan tỏ tình cậu mới lạ chứ!" Tô Linh xin lỗi nhưng vẫn là không thể dập tắt tiếng cười.
"Haiz, cậu luôn vô tư như vậy trông thật tốt, không giống như tớ!" Vừa cảm thán Tô Linh, Bạch Tử Liên ảo não nhìn lại chính mình.
Tô Linh không còn cười nữa, bộ dáng nghiêm túc khác hẳn lúc nãy, cứ như là vừa rồi không phải mình vậy, nhìn trực diện Bạch Tử Liên, nói: "Có chuyện gì xảy ra à?"
Bạch Tử Liên cũng không giấu diếm, dù sao hai người là bạn từ nhỏ, đối phương nghĩ gì nhìn qua cũng biết, ngoài bố mẹ ra thì Tô Linh là người duy nhất hiểu rõ Bạch Tử Liên.
"Chắc cậu cũng biết lúc nhỏ mình đã được ba mẹ hứa hôn."
"Ừm, cái này thì tớ biết. A! Đừng nói là cậu bị bắt kết hôn lúc này nha!?" Tô Linh suy nghĩ đôi chút thì phát hiện ra vấn đề nằm trong câu nói của Bạch Tử Liên.
"Ừ, mấy hôm trước ba tớ gọi về nhà nói người đó khoảng hơn một tháng nữa sẽ về nước, hai bên bàn bạc dự định sẽ tổ chức lễ cưới ngay. Nhưng tớ bây giờ mới thi đỗ đại học, sớm như vậy mà phải kết hôn thì chẳng khác nào bỏ luôn thanh xuân."
"Một tháng nữa!? Vậy chẳng phải là trước khi bắt đầu năm học a!"
"Ừ! Họ nói nếu đợi đến khi bắt đầu đi học thường thì sẽ không có thời gian mà tổ chức, đợi một thời gian nữa thì quá phiền phức nên họ quyết định làm ngay trong thời gian này luôn."
"Ừm, chuyện gia đình của cậu người ngoài như tớ chỉ có thể ở ngoài nhìn, khi đó cho tớ làm phụ dâu là được."
"Tớ vẫn là không thích việc này, tại sao lại phải kết hôn với người mà gặp mặt cũng chưa được lần nào!?" Bạch Tử Liên rất bất đồng với quan niệm áp đặt này.
"Thôi được rồi, tớ hỏi cậu cái này nha, người đó là ai vậy?" Tô Linh thật rất tò mò về người sắp kết hôn với bạn thân này của cô.
Bạch Tử Liên thuật lại những thứ quản gia nói với cô hôm trước: "Kể từ khi gười đó ra nước ngoài chưa từng trở về lấy một lần, còn hơn tớ hẳn 5 tuổi."
"Vậy còn tên?"
"Tên là Hứa Văn Uyển thì phải?"
"Ừm, bỏ qua mấy thứ này hết đi, cứ thoải mái cùng tớ chơi hết ngày hôm nay đi, vào đại học thì không có thời gian rảnh thế này đâu." Tô Linh vỗ vỗ vai Bạch Tử Liên, nâng cao tinh thần chiến đấu.
"Ừm, vậy tiếp theo chúng ta đi đâu đây thưa Tô tiểu thư!?" Bạch Tử Liên được khích lệ, tinh thần được thả lỏng rất nhiều, hùa theo Tô Linh đùa giỡn.
"Ừm hưm, ta muốn đi mua sắm, ngươi đi theo xách đồ cho ta!" Tô Linh nhập vai ngay tức thì, bộ dạng ra lệnh trông rất ra dáng.
"Vậy để tiểu nữ hộ tống tiểu thư hôm nay, đảm bảo đánh giá 5 sao." Bạch Tử Liên nháy mắt giơ cao ngón cái.
"Còn phải xem xét trước đã, xuất phát luôn cho nóng người!"
"Tuân lệnh!" Bạch Tử Liên tươi cười giơ tay chào kiểu quân đội.
Sau khi tính tiền xong, cả hai chiếc xe yêu thích của mình. Bạch Tử Liên lái chiếc Lamborghini Huracan LP610- 4 màu trắng yêu thích. Tô Linh lái chiếc Porsche Panamera 4S- Hybrid trắng. Hai chiếc xe chạy trước sau, trên đường người đưa mắt nhìn họ không đếm xuể, các xe chạy phía sau không dám tiến quá gần, phía trước đều tấp vào một bên nhường đường, nổi bật đến chói mắt người nhìn.
Người nhìn qua đều có chung những câu hỏi như là: là cậu ấm cô chiêu nhà nào thế? Không biết chủ xe là thuộc danh gia vọng tộc nào nhỉ? Đây là khoe của đấy à?... Hai người đều quá quen với bộ dạng ngây ngốc của mấy dạng người dễ bị vật chất che mờ mắt này rồi nên không mấy quan tâm, thẳng một đường đến nơi mua sắm đã bàn trong quán cafe.
Cứ như vậy, hai người đi khắp nơi vui chơi, đồ bỏ trong xe cũng không còn chỗ để để, đến lúc tối mịt mới miễn cưỡng tạm biệt về nhà.
Bạch Tử Liên dừng xe trước cổng vài giây, cánh cổng tự động mở ra, cô chạy một mạch vào trong, người giúp việc trong nhà chạy ra, thuần thục chia nhau cầm đồ trên xe đem vào nhà.
Trương quản gia đứng phía trước Bạch Tử Liên cúi người chào: "Mừng tiểu thư về nhà!"
"Ừm!" Bạch Tử Liên đột nhiên cảm thấy quản gia có gì đó không đúng. Mọi ngày Trương quản gia chỉ đứng một bên đường vào nhà, hôm nay lại chặn trước đường đi của cô. Bạch Tử Liên có dự cảm không ổn về hành động này.
Trương quản gia thấy rõ câu hỏi trong đầu cô, thành thật nói: "Ông bà chủ đang đợi tiểu thư trong phòng khách."
Bạch Tử Liên cảm nhận quả không sai, thở dài một hơi, nói với Trương quản gia: "Chú đi làm việc đi, cháu tự đi gặp họ."
"Vậy không làm phiền tiểu thư nữa!" Trương quản gia cúi chào rồi rời đi.
Bạch Tử Liên đi đến trước cửa phòng, chần chừ một chút rồi mới gõ cửa. Bên trong đáp lại: "Vào đi!"
Bạch Tử Liên mở cửa vào, trên sofa là một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ trông còn khá trẻ, hai người này là ba cô Bạch Phong, người đứng đầu Bạch gia, hiển nhiên người còn lại lạc mẹ của cô Liên Tú Anh.
"Bây giờ mới chịu về à!?" Bạch Phong giọng điệu nghiêm khắc kèm theo trách móc cô con gái.