-Anh hai! Lúc nãy khi dùng cơm. Hình như, em có vẻ thấy anh không được vui. Có phải là anh..
Chống hai tay lên lang cang, người con trai trước mặt EB khẽ thở dài. Anh cũng vì tiếng thở dài này, mà bất chợt im lặng. Nếu anh hỏi tiếp, thì câu trả lời sẽ thế nào đây? Rồi bước đến gần Addy hơn, anh đưa mắt theo hướng nhìn của anh trai mỉm cười. Hôm nay, trời nhiều sao hơn anh nghĩ. Cũng đã rất lâu, anh và Addy không có thói quen gần gũi như bây giờ. Một phần, là vì tính cách trầm lặng của ai kia.
-Nói đi, anh khó ưa lắm đúng không?
Đang yên đang lành thì Addy đột nhiên lên tiếng hỏi. Nghe xong, EB quay sang anh trai cau mày. Đến bây giờ, ông anh của anh mới nhận ra mình khó ưa sao?
-Àh, thật ra thì.. Diên Dục Luân trong mắt em, không khó ưa cho lắm! Nhưng mà cái tính cách của anh. Chính là nguyên nhân trọng điểm, khiến anh không có bạn gái đó!-Để hai tay trước ngực, EB nhướng mày, sau đó quay mặt về phía xa hít thở một hơi dài-Nhưng mà Addy này..-Giọng ai kia bỗng trầm đi khiến người bên cạnh có gì đó khó hiểu. Không phải lúc nãy, còn là một con người vui vẻ hay sao?
-Nói đi, anh vẫn đang nghe!
-Nếu như một ngày nào đó, em..
*RUNG.. RUNG.. RUNG*
-Khoan đã, anh có điện thoại!
Giọng của Addy và chuông điện thoại cắt ngang câu nói của EB. Quay lại nhìn anh trai, anh gật nhẹ đầu rồi bước sang phía khác. Bây giờ, có lẽ anh đừng nói thì tốt hơn.
_________________
*Cộp*
*Cộp*
“ Tại sao mình lại đến đây? ”
Đứng bên ngoài Vũ Gia, nó đưa mắt nhìn vào trong thở dài. Nó đã từng sống ở đây, rồi từng bước vào lãnh địa bên trong ngôi biệt thự sang trọng này. Nhưng mà, chỉ bằng một khoảng thời gian rất ngắn. Lý do hôm nay nó đến đây, nó cũng không biết rõ nữa. Vì sau khi đột ngột hôn Korean, thì nó đã rất khó xử khi đối diện anh. Chỉ còn cách duy nhất là, phải đi đâu đó để thư giãn. Và rồi, cái nơi mà nó đặt chân đến, lại là nơi diễn ra cái hồi ức đau lòng này. Bây giờ, nó thật sự rất phân vân. Nó có nên bấm chuông, và vào thăm người nó từng gọi là ba không?
-Hay là thôi đi! Mình, không nên làm phiền ông ấy thì tốt hơn. Biết đâu khi mình vào đó, mình lại không biết phải nói gì. Như vậy lúc đó không phải, sẽ khiến cả hai khó xử sao?
Lẩm bẩm rồi, nó nhanh chóng quay người đi. Nhưng khi vừa quay đi, thì nó đã bắt gặp hai con người đối diện. Nhìn cả hai, nó bất giác thụt lùi. Không phải muốn hù chết nó chứ? Nửa đêm, xuất hiện lại không chịu lên tiếng a.
Quan sát điệu bộ tái xanh của ai kia, Nike không kiềm được cười nhẹ:
-Đã đến rồi sao không vào nhà? Hay là.. Chuông cửa nhà anh quá cao? Hả?-Bước đến cạnh nó, Bin để hai tay trước ngực nhướng mày. Nhìn vào anh rồi nhìn lại chuông cửa nó đanh mặt. Phải ha. Dù nó muốn bấm chuông, thì cũng đâu bấm được chứ-Được rồi không đùa nữa! Có muốn vào trong thăm ba không?-Anh hỏi tiếp. Quay lại đối diện Bin, nó khước từ:
-Em không vào đâu! Bây giờ, em phải về nhà của Korean rồi. Anh Bin xíu ngủ ngon nha!
Đáp xong, nó nhanh chóng lướt sang người của Bin. Nhưng cũng cùng thời điểm đó, Bin đã đưa tay giữ nó lại. Hướng mắt về phía xa, nó thở rõ một hơi dài:
-Anh đã từng nói, ở đây cũng là nhà của em không phải sao? Nếu như em đã chạy đến đây, thì em cũng nên theo anh vào trong đi. Ba anh muốn gặp em. Ông ấy trong từng giây từng phút luôn rất nhớ đứa con gái bé bỏng của ông ấy năm đó. Em, không phải là loại người tuyệt tình như vậy đúng không?
Cổ họng nó như nghẹn ứ khi quay lại nhìn vào Bin. Bây giờ, nó cũng không biết mình có phải là loại người đó không nữa. Rất khó xử.
-Bin! Em..
-Khiết Như! Vào trong với anh và Bin có được không? Coi như, là bọn anh cầu xin em có được không? Một chút cũng được mà!
Lần này đến lượt Nike, anh như thể muốn cầu xin nó. Quay lại phía Nike, rồi nhìn lại Bin nó miễn cưỡng gật đầu:
-Được rồi!
_________________
-Sao hôm nay lại muốn tao uống bia với mày chứ? Không phải ai đó đã nói, sẽ không đi lại con đường cũ sao?
Ngồi đối diện Anny, Ji nhìn bộ dạng một tay chống cằm một tay xoay xoay lon bia của ai kia lên tiếng hỏi. Mà theo như cô biết, thì sau khi trận say lần trước thì đã có người nói sẽ không uống bia nữa. Nếu không tên của người đó sẽ được viết ngược lại. Vậy mà hôm nay, lại mang điệu bộ thê thảm này -_-
-Tao cũng đâu muốn chứ! Nhưng không hiểu sao, thái độ của EB gần đây rất lạ. Tao đang nghĩ là..
-Anh ấy có người khác sao?-Ji cướp lời. Bừng tỉnh, Anny lấy lại tinh thần nhìn vào Đằng Diệp cau mày. Cô có nói là nghĩ vậy sao?-Không đâu cô nương!-Để hai tay lên bàn làm gương mặt nghiêm túc, Ji nói-Tao biết rất rõ tính cách của EB. Anh ấy, sẽ không bao giờ như vậy đâu. Chắc chắn là vì công việc nhiều quá. Hoặc là..
-Công việc nhiều thì đã sao? Không phải Korean và Shyz, cũng có một khối công việc hay sao? Nhưng mà Angel, vẫn được họ ưu tiên hàng đầu không phải sao?
Chưa cho Ji nói xong thì ai kia đã cướp lời. Nhìn Anny, Ji khẽ nhún vai:
-Làm ơn đi Anny! Korean và Shyz là một minh chứng khác. Còn EB, anh ấy là một người hoàn toàn khác. Mày không nên gộp lại để nói có biết không?-Cô nhướng mày, sau đó kéo những lon bia bên Anny sang phía mình-Cho nên, mau đi hỏi rõ anh ấy đi. Nghe chưa?-Nói rồi, cô mang những chất giết người kia bỏ vào trong. Quan sát lại phía bàn trống không, Anny mệt mỏi gục đầu xuống. Rốt cuộc thì cô phải làm sao đây?
*Cộp*
*Cộp*
...
Tiếng bước chân của ai đó cũng đúng lúc dừng ở bên ngoài cửa hàng cafe thú cưng của cô. Anh lặng lẽ quan sát Anny, sau đó khẽ cười nhạt:
“ Xin lỗi Anny! Anh không nghĩ, em lại có lúc yếu đuối như thế này. Đặt lòng tin vào một nửa của mình quá nhiều. Thì khi thất vọng, nỗi đau chắc chắn sẽ rất tăng đúng không? Đây, được gọi là nỗi lòng sao? ”
__________________
“ Cưỡng hôn mình xong rồi lại muốn bỏ chạy. Trên đời này, có chuyện dễ dàng như vậy sao? ”
Đứng ngắm mình trước gương, ai kia bỗng đưa tay sờ lên má rồi cau mày. Sao lúc này, gương mặt anh lại đỏ đến vậy? Là ngại ngùng và e thẹn khi được nó hôn sao? Nhưng không đúng! Không phải, anh đã từng hôn nó rất nhiều lần mà không biết ngại sao? Chết tiệt! Rốt cuộc lại cảm giác này là gì?
-Đồng Khiết Như! Em nhất định phải chịu trách nhiệm với nụ hôn này!-Nhấn mạnh rồi, anh nhanh chóng quay người bỏ đi. Nhưng khi anh vừa quay đầu trở lại phía sau, thì cũng là lúc anh đối diện khuôn mặt điềm tĩnh của Shyz. Nhìn Shyz, Korean cười nhẹ một tiếng-Có việc sao?-Anh hỏi, giọng điệu có chút hờ hững. Đối diện khuôn mặt có gì đo đỏ của cháu trai, Shyz khó xử gật đầu:
-Chú nghe nói, ba cháu muốn cháu kết hôn mà phải không?
-Phải thì đã sao? Không phải thì đã sao?
-Không sao hết! Chỉ là..
-Chỉ là.. Chú đang thất vọng, vì cháu đã hủy bỏ hôn sự kia chỉ vì một người. Cả đời này, người mà hai chúng ta cùng theo đuổi. Lại chỉ có thể là một người. Cho nên, là chú không cam tâm. Hoàn toàn không cam tâm có đúng không?-Lời lẽ hóc búa như gì đó đâm thẳng vào tim Shyz. Phải. Anh chưa nghĩ, bản thân anh lại không cam tâm đến thế này-Cơ hội chỉ có một. Cũng như kiếp này đã định sẵn. Một người, không thể có mặt trong một trái tim đầy tổn thương và bị sỉ nhục đến hai lần. Đó cũng là lý do duy nhất, buộc chú chỉ có thể lùi chứ không thể tiến. Sau này Khiết Như, hãy để cháu chăm sóc đi!-Nói rồi, anh nhanh chóng lướt qua Shyz. Xiết chặt hai nắm tay, Shyz đau đớn quay mặt về phía khác:
-Khiết Như! Nói đi, anh phải làm sao đây mới đúng đây?