Sao rồi hả? Em thấy bản thân mình đã ổn hơn chưa? Hả?-Đưa mắt nhìn toàn cảnh xung quanh, Nike bất chợt im lặng. Anh ổn hơn, thì có lợi ích gì? Huống hồ, anh chỉ uống một chút rượu. Muốn chết, cũng đâu chết sớm như vậy!-Anh chỉ muốn nhắc nhở em một điều rằng: Sức khỏe của em đã không tốt, thì đừng nên uống quá nhiều rượu. Còn nữa, đừng để bản thân phải hối hận về những quyết định sau này của em. Anh cũng không có ý muốn nhường Khiết Như cho em, chỉ vì thương hại. Vì anh biết, anh không có quyền làm điều đó! Con bé yêu ai, anh cũng sẽ chúc phúc. Chỉ vậy thôi!-Nói rồi, Bin lặng lẽ xoay người. Người trước mặt, cũng vô thức cười khẩy. Nike hít thở thật sâu, rồi quay lại nhìn theo Bin.
-Anh 2! Đấu tranh công bằng đi!-Dừng lại, Bin khẽ cười, sau đó quay đầu lại phía Nike-Anh dùng tư cách là người anh trai, mà Khiết Như kính trọng, để quan tâm con bé. Còn em, sẽ dùng sự chân thành, để bảo vệ người em thích. Cho đến khi.. Con bé tìm được người thích hợp với nó. Thì lúc đó, chúng ta hãy kết thúc cuộc theo đuổi này, được chứ?-Nhìn Nike, Bin bất giác gật đầu. Cái không khí trời đêm, lúc này chợt ảm đạm.
Câu hỏi chung mà họ đặt ra cho đối phương là: " Phải chịu đựng đến khi nào? Và.. Bao giờ có can đảm vứt bỏ? "
Đơn phương, chưa chắc là đau khổ. Nhưng, cũng không có nghĩa là hạnh phúc. Thường thì, hạnh phúc luôn đi kèm với đau khổ. Chủ yếu ở đây, là cách yêu của mỗi người.
______________
-Nè Angel! Sao mày vẫn chưa ngủ? Bộ mày..không vui khi gặp lại bọn tao sao?-Ngước lên nhìn Anny, nó lắc đầu. Sau đó, quay mặt về hướng khác-Được rồi! Không chịu nói thì thôi! Để tao thức cùng mày!-Nói xong, cô ngồi xuống chiếc xích đu cùng nó. Miệng cười tươi, hít thở bầu không khí trong lành-Mày có biết, Korean thích mày không?-Cô nói, mắt có ý cười. Còn ai kia, chỉ vô hồn im lặng. Nó đứng dậy, rồi bất giác xoay người.
Thấy lạ, cô nhanh chóng đứng dậy hỏi:
-Angel! Từ khi trở về đây, tao thấy mày rất lạ! Nói tao biết, anh ta đã uy hiếp mày chuyện gì đúng không?-Đưa tay giữ lấy cánh tay nó, cô kéo về đối diện mình-Cầu xin mày đó Angel! Mày đừng im lặng nữa có được không?-Cô hét, nhìn cô nó lắc đầu-Đồng Khiết Như! Mày..
-Anny! Em làm gì mà lớn tiếng vậy hả?-Ken từ trong đi ra, cướp lời. Anh nhìn nó, rồi đưa tay kéo về phía mình-Cho anh mượn bạn em một chút! Khuya rồi, em mau vào trong ngủ đi! Còn cãi lời, thì coi chừng anh đó!-Nhìn vào Ken, cô hậm hực gật đầu rồi bỏ đi.
Khi bóng cô dần khuất xa, Ken nhìn nó cười mỉm.
-Anny đi rồi! Anh chính thức được ở bên cạnh em. Dành chút thời gian cho anh đi!
-Sao?
-Em đừng hỏi gì hết! Cứ đi theo anh là được! Nhớ đó, là không được nói gì hết!
-Được rồi!
_______________
*Cộp*
-Diên thiếu gia! Mời cậu dùng cafe! Nếu không còn gì khác, tôi xin phép đi trước!
Cô nói, rồi quay người bỏ đi. Đưa tay cầm tách cafe lên xem, anh bất giác mỉm cười.
Loại cafe đắng ngắt này, tại sao anh lại thích?
PHÍA BÊN NÀY
-Ken! Tại sao anh lại đưa em đến quán cafe chứ?
Ngồi đối diện với Ken, nó hỏi. Ai kia nhìn xung quanh, rồi bất giác nhướng mày.
-Anh có nghe nói, khi ta thay đổi thói quen, thì sẽ thấy thoải mái hơn. Do đó, anh muốn đổi không khí một chút. Không phải, em rất ghét cafe sao? Vậy từ bây giờ..hãy thử uống và cảm nhận nó một chút. Cũng giống như..khi ta từ bỏ một người trong quá khứ vậy. Hãy cứ để, người đó ở lại một góc nào đó trong trái tim. Còn ở hiện tại, hãy chấp nhận một người mới. Biết đâu, lại là một điều hữu ích sau này. Hiểu không?
Nó cười khì, đưa mắt nhìn xung quanh. vô tình, lại ghé mắt sang bàn Addy. Nhìn tách cafe trên tay anh, nó bất giác nghiêng đầu.
Hình như, anh ta không nở dùng thì phải!
-Ken! Anh có thấy, người con trai đó rất lạ không? Anh ta, chỉ nhìn vào tách cafe trên tay mình, nhưng lại không chịu uống. Rốt cuộc, thì đó được gọi là gì hả?
Theo lời nó, anh đưa mắt nhìn về phía Addy. Quan sát hồi lâu, Ken thoáng chút cau mày.
Người đó, không phải là..
-Diên Dục Luân!