Hít thở thật sâu, người con trai trước mặt anh nhướng mày, mỗi bước chân, cũng tiến nhanh về đối diện. Làm sao đây? Anh làm sao có thể, để Korean nhận ra, anh đang bối rối chứ?
_Nè.. Tao đến rồi, mày nên giao người đi chứ? Không cần, phải giữ chặt như vậy!
Để yên hai tay trong túi quần,Zack cố che giấu gương mặt khó xử,chết tiệt,anh sắp phát điên mất!
...
Thẳng thừng giữ lấy ai,anh đưa mắt nhìn Zack cười khẩy,đến không đúng lúc,còn bảo anh giao người? Trên đời này,có chuyện dễ dàng vậy sao?
_Khiết Như,có muốn đi gặp ba không?-Ở trong vòng tay anh,nó ngoan ngoãn gật đầu, sau đó,cũng từ từ rời vội_Lần này..em trở thành Đồng Khiết Như ngoan ngoãn rồi,như vậy..rất đáng yêu!-Xoa nhẹ đầu ai kia,Korean miễn phí một nụ cười rạng,lần nào anh cười,nó cũng trở nên lơ đễnh,còn ai kia,chỉ đứng đó chau mày_Đứng lên,có người không vui rồi-Ngoan ngoãn để anh đỡ lên,nó quay sang Zack cười nhạt,để anh nhìn thấy rồi,đúng là..mất mặt!
_Khiết Như,qua đây với anh,anh đưa em đi gặp ba-Đưa tay kéo nó về phía mình,nhưng nhanh chóng bị ai kia chặn lại,hướng mắt vào Korean, Zack chỉ nhận được một nụ cười nửa miệng_Mày...-Ở giữa hai chàng trai,cô gái nhỏ đâm ra khó chịu, nó đâu phải là món đồ,có cần hai người lôi kéo vậy không?
_Hai người..
_Làm sao đây? Nếu muốn đi, phải là chúng ta cùng đi mới đúng. Không lý nào,lại để Phó thiếu gia mày,hưởng lợi một mình,đúng không?-Nhanh chóng gạt tay anh ra,Korean quyết định một mình giữ nó,anh không an tâm,hoàn toàn không an tâm_Khiết Như, chúng ta đi thôi! Em có biết, những kẻ thích lợi dụng, thường rất tỏ vẻ dịu dàng hay không? Hả?-Ngước mắt lên nhìn anh,nó trợn tròn đôi mắt,nếu như Korean nói, ngoại trừ anh ta, thì cả đám kia, cũng là kẻ xấu sao?_ Phải rồi! Tôi là người duy nhất còn sót lại, thành tâm và lo lắng cho em, cho nên..quyền chăm sóc em, phải là tôi đảm nhiệm, còn ai kia..-Khựng lại một giây,anh quay sang Zack cười nhếch_Tôi nghĩ không cần đâu-Xiết chặt bàn tay ngoan, anh nhanh chóng kéo nó đi một mạch, nụ cười tươi, vẫn rạng rỡ bên ngoài!
_________________________
_Phó thiếu gia, Hạo tổng, Tiêu tiểu thư, mời ba người vào trong-Cung kính trước cả ba, cô quản gia cúi nhẹ người chào đón,tiếp theo sau,chỉ lẳng lặng mỉm cười. Đặt từng bước chân son,nó bước vào căn phòng khách tráng lệ, cách bày trí hiện tại, khiến nó phải đứng hình_Tiêu tiểu thư, cô có thích chúng không? Một tòa lâu đài với hoa hồng là chủ đạo? Không những vậy, ở sau vườn hoa, còn gieo trồng rất nhiều hoa hồng, mà chủ tịch, muốn tạo bất ngờ cho cô?-Mím chặt môi,nó quay sang cô quản gia gật đầu,bao nỗi vui mừng, đi kèm cùng nước mắt!
_Dĩ nhiên là..hức hức
Bước nhanh về phía ai,anh kéo nó áp sát vào người mình,bàn tay trắng ngần,đặt nhẹ lên làn tóc!
_Được rồi, những gì tôi nói với em, em quên hết rồi sao? Là một đứa trẻ ngoan, thì phải làm sao hả?-Cho nó rời khỏi người, Korean ôn lại tất cả bài đã học, anh cũng đang thắc mắc, giữa nghề bảo mẫu và một tổng tài, anh nên chọn cái nào? Lau sạch những giọt nước lấm lem, con người kia, chờ đợi câu trả lời_Đồng Khiết Như, khi còn đi học, có phải, người thường xuyên bị phạt,là em hay không? Hả? Đối với một người lớn hơn mình, khi họ đặt câu hỏi với em, em luôn dùng im lặng, để trả lời hay sao?-Đâm đâm mắt vào anh, nó phát hiện mình nín hẳn, cái gì mà thường xuyên bị phạt chứ? Khi đi học, nó chưa hề bị phàn nàn lần nào nữa là, trừ lúc ở học viện YN!
_Tôi nói cho anh biết, khi còn đi học, tôi rất là ngoan đó, nếu không, anh cứ hỏi Tiêu Nhiên, thành tích của tôi, luôn luôn đứng đầu bảng, nếu anh không tin, thì cứ cho người đi điều tra, tôi không sợ anh đâu!
Gân cổ phản bác lại anh, nó không biết, có vài con người đang bật cười, xem ra, khi nó khóc, anh nên đả kích nhiều thì tốt!
_Tại sao tôi phải mất công điều tra, chỉ để biết thành tích của một cô bé nấm lùn hả? Với lại, đầu óc có chút không bình thường, thích khóc nhè, còn lại thích, vùi đầu vào tiểu thuyết nữa? Em nói xem, tôi có nên không?
_Korean! Anh..
_Được rồi hai đứa-Cắt ngang cuộc đấu tranh, người đàn ông từ trên lầu bước xuống, mỗi bước chân, có gì đó nặng nề, đặc biệt là hương hoa hồng, mỗi lần ngửi chúng, y rằng, ông luôn luôn dị ứng. Quay lại nơi ba, con người kia chạy nhanh đến cạnh, vòng tay nhỏ bao trùm, người đàn ông trẻ tuổi_Con gái, đã để con đợi lâu, lần trước, ba thật sự xin lỗi,vì đã không thể đến chăm sóc con, con có trách ba không?-Nhìn xuống đứa trẻ ngây ngô,người đàn ông hỏi khẽ, cái lắc đầu hiển nhiên, cùng lúc buông vội người!
_Dĩ nhiên là không,Khiết Như không hề giận ba, nếu không phải Korean, làm sao con bị cảm chứ? Ba nói xem, anh ta, có phải là một đứa trẻ ngoan hay không?
Khoác nhẹ vào tay ông, nó quay về anh chỉ trích, nhận được lời than phiền, người được một trận cười, đương nhiên cũng là Zack!
_Korean sao?-Nhấn mạnh tên anh,ông quay sang nó khẳng định, ai kia nhìn ông, chỉ lẳng lặng gật đầu_Đúng là..anh Korean không ngoan, vậy..Khiết Như, con có ngoan hay không?-Theo thói quen gật đầu,nó bắt gặp hai cặp mắt kỳ dị, nó ngoan? Nhưng chỉ với một số người_Được rồi, nếu như Korean không ngoan, con có muốn phạt anh hay không?-Mỉm cười thật tươi,nó hướng mắt vào anh gật đầu,dĩ nhiên phải phạt rồi,làm sao không phạt được!
_Không những Korean không ngoan,mà Zack cũng không ngoan,anh ấy,cũng từng nói dối con,con cũng muốn phạt Zack! Ba,có được không?
Mặt cả hai điềm tĩnh như không,nhưng trong lòng,có thứ gì đó khó tả,nếu được tính luôn phần nói dối,có lẽ,ông cũng được tính,là một đứa trẻ không ngoan rồi!
_Dĩ nhiên là được rồi!-Ông đồng ý,sau đó quay lại Korean và Zack mỉm cười_Khiết Như, con muốn hai đứa trẻ không ngoan này,làm gì?-Hướng mắt vào ba,mặt Zack dần tái nhợt,anh là con của ông,nhưng tại sao y như con nuôi vậy? Còn cô nhóc quái dị kia,lại muốn dở trò gì đây?
“ Ba à..? Rốt cuộc, ai là con của ba vậy hả? ”
“ Đồng Khiết Như.. ”
Xoăn nhẹ hai bên tay áo lên,nó tiến đến trước mặt từng người mỉm cười,trẻ không ngoan,đương nhiên phải chịu phạt!
“ Hạo Thy Nhật, Phó Tính Lâm, hai người chết chắc rồi! ”
...
Chúc m.n đọc truyện vui vẻ! <3