Ngoài thành Vĩnh An, đại doanh của quân Tào.
Tào Tháo từ trong hư vô từ từ tỉnh dậy, chỉ thấy xung quanh là một mảng hỗn độn. Tào Tháo cố gắng mở mắt nhìn, nhưng không ngờ lại không nhìn thấy bất kỳ một cảnh tượng nào, chỉ có thứ giống như mây lại giống như sương đang phiêu đãng ở bốn phía xung quanh.
"Đây là nơi nào?" Tào Tháo khẽ thì thầm rồi ngẩng đầu lên quát: "Có người không?"
Chỉ thấy tiếng vọng từ bốn phía vang lên, nhưng lại không có ai trả lời. Khi Tào Tháo đang biết phải làm thế nào thì ở phía sau đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí to rõ, vội vàng quay đầu lại thì mây khói tan hết, một con bạch mã cực kỳ thần tuấn đang nhàn nhã ăn cỏ khô ở trong chuồng ngựa, xa xa kình phong phần phật, lông bờm màu trắng ở cổ ngựa phất phơ theo gió, lộ ra vẻ cứng cáp và phiêu hãn khiến người ta phải sợ hãi.
Tào Tháo đang nhìn đến ngây ngốc thì cảnh vật ở xung quanh bỗng nhiên sụp đổ.
"Không!"
Tào Tháo hô thảm một tiếng, vội vàng giật mình ngồi bật dậy, lúc này mới phát hiện đây hóa ra chỉ là một giấc mộng Nam Kha. Nhưng nội y toàn thân Tào Tháo cũng đã hoàn toàn ướt sũng, cả người giống như là vừa từ trong hồ nước bò ra.
"Phụ thân!" Ngoài trướng vang lên tiếng hét lo lắng, một bóng người nhoáng lên, Tào Chân đã án kiếm xông vào đại trướng, hớt hả hỏi: "Phụ thân, cha làm sao vậy?"
"Phù..." Tào Tháo lắc đầu với Tào Chân, thở dài nói: "Vừa rồi chỉ là nằm mơ thôi."
"Mơ ư?" Tào Chân ngạc nhiên hỏi: "Phụ thân mơ thấy gì vậy?"
"Không có gì." Tào Tháo nói: "Tử Đan, con mau đi mời quân sư tới đây."
"Hài nhi tuân lệnh."
Tào Chân lĩnh mệnh rời đi, không tới một lát sau liền dẫn Gia Cát Lượng bước vào đại trướng của Tào Tháo. Gia Cát Lượng chắp tay vái chào Tào Tháo, sau đó cao giọng hô: "Tham kiến chúa công."
"Khổng Minh miễn lễ." Tào Tháo xua xua tay, hỏi: "Nghe nói Khổng Minh rất am hiểu thuật giải mộng đúng không?"
Gia Cát Lượng nói: "Lượng cũng biết một chút."
"Vậy thì được rồi." Tào Tháo nói: "Cô vừa rồi nằm mơ, muốn hỏi Khổng Minh là điềm lành hay là điềm xấu."
Gia Cát Lượng nói: "Xin chúa công cứ nói."
Tào Tháo bảo: "Trong mộng cô thấy một con bạch mã thần tuấn đang nhãn nhã ăn cỏ ở trong chuồng ngựa. Sau đó đột nhiên trời đất sụp đổ, cô cũng vì vậy mà giật mình tỉnh dậy."
Gia Cát Lượng trầm ngâm một lát rồi nói: "Tàu ngựa (tào) là ẩn dụ chúa công! Ngựa (mã) là ẩn dụ họ Mã. Bạch giống như cẩm, bạch mã ở đây chính là Cẩm Mã Siêu! Bạch mã thực tào, chính là cẩm mã giết Tào. Chính là dấu hiệu đại hung rồi!"
"Cái gì? Cẩm mã giết Tào!" Tào Chân sợ hãi thốt lên: "Quân sư là nói Tây Lương Cẩm Mã Siêu ư?"
Gia Cát Lượng nói: "Điềm mộng là vậy đó. Chúa công phạt Xuyên rất có thể là sẽ bại vì Mã Siêu, không bằng ta nên sớm lui quân thì hơn."
"Ài." Tào Tháo không đồng ý, nói: "Cô bình sinh không tin quỷ thần, Khổng Minh hình như có chút nói quá rồi đó."
Gia Cát Lượng thưa: "Lượng chỉ dựa vào sở học mà giải mộng thôi, nghe hay không nghe thì vẫn là chúa công quyết định."
"Cô biết rồi." Tào Tháo nói: "Khổng Minh về trướng nghỉ ngơi tiếp đi."
"Lượng xin cáo lui."
Gia Cát Lượng chắp tay với Tào Tháo, quay người lui ra ngoài trướng.
Mắt nhìn Gia Cát Lượng rời đi, Tào Chân nói với Tào Tháo: "Phụ thân, hài nhi cho rằng lời của quân sư không phải là không có đạo lý đâu. Vĩnh An thành trì kiên cố, trong lúc cấp thiết khó mà công phá cho được. Mà Tây Lương Cẩm Mã Siêu thì lại tùy thời có khả năng tới Tây Xuyên, không bằng chúng mau chóng triệt binh đi?"
"Ài." Tào Tháo thở dài, lắc đầu nói: "Tử Đan, thời gian không đợi người đâu. Nếu không thể nhân lúc này mà đoạt lấy Tây Xuyên, đợi Mã đồ tể từ Hoài Nam nhảy ra, thì không còn cơ hội nữa rồi!"
Tào Chân nói: "Nhưng hài nhi cho rằng, chỉ cần có thể liên thủ với Đông Ngô, sau đó dựa vào Trường Giang hiểm trở mà bắc kháng cường Lương, chưa chắc đã không có cơ hội chuyển bại thành thắng. Chỉ cần có thể ở Trường Giang nhất chiến chuyển bại thành thắng, cục diện mà quân sư đã nói rồi sẽ xuất hiện. Tới lúc đó các châu dưới quyền cai trị của Mã đồ tể sẽ rơi vào thế bị rung chuyển, phụ thân lại khởi binh phạt Xuyên cũng không muộn mà."
"Ấu trĩ!" Tào Tháo lắc đầu nói: "Ý kiến của kẻ thư sinh như Khổng Minh mà ngươi cũng tin được à?"
Tào Chân nghẹn lời: "Vậy..."
Tào Tháo thở dài nói: "Khổng Minh tuy tài trí hơn người, nhưng chung quy vẫn còn trẻ tuổi, cũng chưa hề trải qua chiến trường. Hắn không biết được sự lợi hại của Mã đồ tể và đại quân Tây Lương, cho dù là liên thủ với Đông Ngô. Cho dù có Trường Giang hiểm trở để làm chỗ dựa, cho dù liên quân có thủy quân với ưu thế tuyệt đối thì thật sự có thể ngăn cản được đại quân Tây Lương của Mã đồ tể sao?"
Tào Chân nói: "Chẳng lẽ không thể ư?"
"Đương nhiên không thể!" Tào Tháo trầm giọng nói: "Từ sau khi hai mươi ba lộ liên quân cùng phạt Mã nghịch, phong cách hành sự của Mã đồ tể đã phát sinh biến hóa rất lớn, đổi thành tác phong xuất kỳ chế thắng, thích mạo hiểm, cách dùng binh của hắn cũng biến thành trầm ổn hậu trọng, chi li cẩn thận. Khổng Minh tự xưng có diệu kế có thể khiến quân Lương không bại mà bại, chẳng qua là các loại kế sách tập kích bất ngờ như thủy yểm, hỏa công hoặc là ôn dịch. Nhưng Mã đồ tể thân kinh bách chiến có gì mà không biết, há có thể dễ dàng bị mắc lừa ư?"
Tào Chân im lặng không nói gì.
Tào Tháo đột nhiên từ trong tay áo rút ra một bức chiếu thư đưa cho Tào Chân.
Tao Chân đưa tay ra nhận lấy, bối rối hỏi: "Phụ thân, đây là gì?"
"Đây là di chiếu do cô lập ra." Tào Tháo nói: "Lần này phạt Xuyên lành ít dữ nhiều, nếu cô có gì sơ xuất thì sẽ do ngươi kế thừa lãnh địa và tước vị."
"Phụ thân!" Tào Chân vội vàng phục xuống, hai tay giơ cao chiếu thư, run giọng nói: "Hài nhi nhất quyết không dám tòng mệnh."
"Tử Đan." Tào Tháo thở dài nói: "Ai không lo xa thì ắt có lo gần, cô không thể không tính toán trước được."
"Phụ thân."
Tào Chân nghe vậy liền run rẩy, nhìn Tào Tháo một hồi lâu không nói gì.
... Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Hôm sau.
Trời còn chưa sáng, trong đại doanh quân Tào đã vang lên tiếng kèn lệnh kéo dài không dứt, từng đội từng đội binh sĩ quân Tào từ trong đại doanh ùn ùn xông ra, tiến tới ngoài cửa đông thành Vĩnh An thì bày trận thế.
Tào Tháo thân mặc cẩm bào, dưới sự vay quanh của đám người Tàng Bá, Vu Cấm, Thái Trung, Thái Hòa, Vương Uy, Hoàng Trung, Lý Nghiêm, Gia Cát Lượng giục ngựa xuất trận. Đột nhiên ở sườn sau vang lên tiếng vó ngựa rầm rĩ, khi vội vàng quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy trong tia nắng ban man mờ mờ, một đội thiết kỵ giống như quỷ mị từ trong rừng rậm ở đằng xa lướt nhanh như gió xông ra yểm sát.
Ở trước trận thiết kỵ, một con tuấn mã màu trắng giống như tuyết trắng đang tung vó phi nhanh, ngồi trên lưng ngựa là một Tây Lương võ tướng uy phong lẫm liệt. Võ tướng thân mặc ngân bào, tay cầm trường thương chỉ hờ lên trời, đầu đội mũ mặt quỷ, bờm ngựa trắng muốt ở sau đầu nhấp nhô như sóng lớn, tuy còn cách mấy trăm bước nhưng Tào Tháo vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cỗ khí tức phiêu hãn tỏa ra từ người tên Tây Lương võ tướng ấy.
Ở phiá sau Tây Lương võ tướng, một lá cờ lớn màu máu đang đón gió bay phần phật, bên trên vướt một chữ "Mã" to tướng trông rất dữ tợn.
Nhìn thấy cảnh này, Tào Tháo ngay lập tức biến sắc. Mã Siêu, chính là Tây Lương Cẩm Mã Siêu!
Đột nhiên, trước mắt Tào Tháo lại hiện lên giấc mộng đáng sợ đêm qua, bên tai thì hồi tưởng lại câu nói ấy của Gia Cát Lượng: "Bạch mã thực tào, chính là cẩm mã giết Tào!"
Vu Cấm giật nảy mình, thất thanh nói: "Chúa công, là Mã Siêu!"
"Giết giết giết..."
Vu Cấm vừa dứt lời, cửa đông Vĩnh An đang đóng chặt đột nhiên mở toang, Tây Lương bộ binh đông nghìn nghịt đã xông ra.
Tàng Bá giục ngựa xông lên, quát: "Chuyện gấp lắm rồi, chúa công hãy mau về doanh đi!"
Tàng Bá theo Tào Tháo nhiều năm, cùng quân Lương trải qua hơn trăm trận lớn nhỏ, biết rõ Mã Siêu cùng sự lợi hại của Tây Lương thiết kỵ, trên bình địa thông thoáng quân Tào rất khó có thể ngăn cản được sự đột kích của Tây Lương thiết kỵ.
Điều khiến người ta tuyệt vọng nhất là quân Tào căn bản không ngờ Tây Lương thiết kỵ của Mã Siêu lại đột nhiên từ sườn sau giết ra vào lúc này, căn bản là không có bất kỳ một sự chuẩn bị nào cả!
"Không được!" Gia Cát Lượng vội vàng nói: "Lúc này nếu lui binh tất sẽ thành bại cục!"
Tàng Bá tức giận nói: "Binh lực của quân Lương chiếm ưu thế, lại có hai ngàn Tây Lương thiết kỵ, quân ta thì trong lúc gấp gáp không kịp chuẩn bị, ngạnh kháng với chúng thì chắc chắn sẽ gặp phải thất bại thảm hại!"
"Chúa công xin đừng kinh hoàng!" Tàng Bá vừa dứt lời, Kinh Châu hãn tướng Hoàng Trung đột nhiên cao giọng quát: "Tên thất phu Mã Siêu đó, đợi mạt tướng lấy đầu hắn!"
Vừa dứt lời, Hoàng Trung sớm đã dẫn bộ tốt bản bộ xuất trận nghênh kích Mã Siêu.
Tào Tháo ngăn cản không kịp, chỉ đành nói với Ngụy Duyên, Lý Nghiêm: "Hoàng Trung tướng quân e rằng không địch được Mã Siêu đâu, hai vị tướng quân hãy dẫn binh mã bản bộ đi theo tiếp ứng!"
"Tuân lệnh!"
"Tuân lệnh!"
Ngụy Duyên, Lý Nghiêm ầm ầm trả lời, mỗi người dẫn quân của mình xông lên.
Hoàng Trung giục ngựa tiến tới, hai ngàn tinh binh Nam Dương như bóng theo hình thề sống chết theo sát Hoàng Trung, không chút sợ hãi nghênh đón Tây Lương thiết kỵ đang ập tới. Khi hai quân còn cách nhau hai trăm bước thì Hoàng Trung kéo cung đặt tên, vụt một cái bắn vào mặt Mã Siêu. Mã Siêu đột nhiên thấy trước mặt có hàn quang lóe lên, vội vàng lắc người né tránh, một mũi lang nha tiễn sắc bén đã bắn xẹt qua mặt.