Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 52: Hỏa tịnh Tôn Kiên



" Xem ám khí!"

" Vút!"

Mã Dược hét lớn một tiếng, tay trái đột nhiên vung ra, một vật thể to bằng nắm tay nhắm phía Tôn Kiên phi đến, Tôn Kiên ánh mắt nhá lên, Cổ đĩnh bảo đao trong tay như thiểm điện chém ra, đao quang lóe lên, chỉ nghe một tiếng " phóc" nhẹ nhàng vang lên, vật thể nọ đã bị chém thành hai mảnh. Tôn Kiên đang muốn thuận thế đem Cổ đỉnh đao chém rớt đầu lâu của Mã Dược thì một đoàn bụi trắng từ trong vật thể bị chém đứt phun ra, văng đầy mặt Tôn Kiên.

" A …… mắt của ta! Mắt của ta ……."

Trước mặt Tôn Kiên đột nhiên nhòa đi, nhất thời trở thành một mảnh mờ mịt, hai mắt còn bị đốt nóng đau nhức đến tận tim gan, thống khổ đến mức rống to lên, một đao đang chém thuận thế cách ra khỏi quỹ tích cả ngàn dặm, để cho Mã Dược ung dung tránh khỏi.

Hai mã giao nhau vượt qua, chỉ một hiệp, Mã Dược đã phế đi chín thành chiến lực của Tôn Kiên.

" Đáng đời lắm, đồ ngu xuẩn!"

Mã Dược trong lòng cuồng hỉ, lặc ngựa quay đầu, hậu bối cương đao trong tay đã giơ cao lên, hướng phía Tôn Kiên một lần nữa phóng đến. Mà lúc này Tôn Kiên đã vì đau đớn kịch liệt mà rơi vào trạng thái cuống loạn, ở trên lưng ngựa cuồng loạn huy vũ Cổ đĩnh bảo đao, đã không còn ra chiêu thức gì nữa.

Xuống địa ngục đi!

Bất quản ngươi là danh tướng hay là kiêu hùng, hoặc chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, ngày nay năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!

Sát khí băng lãnh hiện lên trong con mắt ứ máu của Mã Dược, cương đao băng lãnh đã bao trùm tử vong khí tức dày đặc chém xuống, Mã Dược cơ hồ đã nhìn thấy máu nóng văng lên, một khỏa đầu lâu dính đầy vôi sống của địch tướng đã bay lên không, tai không trung vẽ lên một đường cong quỷ dị rơi xuống mặt tuyết rồi lăn ra xa.

Lưỡi đao sắc bén chút xíu nữa là chạm đến gáy của Tôn Kiên, dị biến đột nhiên xuất hiện.

" Véo!"

" Keng!"

Một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, Mã Dược cảm thấy cương đao trong tay run lên kịch liệt, sau đó là một tiếng kim thiết giao minh đinh tai nhức óc, cơ hồ chấn nát màng tai của Mã Dược! Một đao mà Mã Dược toàn lực vung ra đã vô phương duy trì được quỹ tích cũ, rời đi vị trí đầu mấy thốn, một tiếng " phóc" vang lên đã chém xuống vai phải của Tôn Kiên, mặc dù sâu đến tận xương, nhưng cuối cùng cũng không thể đem cả cánh tay của địch tướng chém rụng xuống.

" Ặc … a ……."

Tôn Kiên thảm thiết kêu lên, cổ đĩnh đao trong tay vung ra một chiêu Hoàng Trảm Bát Hoang, hướng phia sau vung loạn ra, nhất thời bức lui Mã Dược đang muốn bổ ra một đao nữa.

" Đừng hòng đã thương chủ công của ta!"

Một tiếng hét lớn như tạc lôi truyền vào trong tai Mã Dược, quay đầu lại, chỉ thấy bốn gã kỵ binh đang ở ngoài trăm bước phi đến, ngươi cầm đâu mi mục dữ tợn, trên lưng ngựa đang chạy phập phồng vẫn vững chãi giương cung lắp tiễn, mũi tên sắc bén lóe lên hàn diễm sâm lãnh, đã gắt gao nhắm vào yết hầu Mã Dược

" Véo …!"

Lại là một tiếng xé gió bén nhọn nữa vang lên, hàn quang chợt lóe, thanh lang hào tiễn kia đã bắn đến gần, Mã Dược không kịp vung đao ngăn cản, chỉ có thể tru lên một tiếng theo bản năng vung tay trai lên cản lại.

" Phốc …!"

Một tiếng lợi khí đâm xuyên xương thịt thanh thúy vang lên, nữa thân bên trái của Mã Dược nhất thời tê dại, cúi đầu xuống chỉ thấy một thanh lang hào vũ tiễn đã xuyên thấu tay trái, sâu đến tận lông, hàn ý băng lãnh theo đó mà xông lên, khí lực đang như thủy triều từ trong cơ thể Mã Dược chảy đi mất, cương đao vốn nhẹ như không trong chốc lát trở nên nặng nề.

" Đi!"

Mã Dược hét lớn một tiếng, quay đầu hướng Uyển thành phóng đi, thời cơ chém chết địch tướng đã mất, lưu lại nữa cũng chỉ là uổng mệnh, lúc này không đi, thì còn đợi khi nào nữa? Chỉ trong chốc lát, Mã Dược đã suất 50 kỵ binh giống như thủy triều cuốn qua cánh đồng tuyết lạnh lẽo, hướng Uyển thành phóng đi như lang bôn thỉ đột. nguồn TruyenFull.vn

Hoàng Cái một tên cứu lấy Tôn Kiên, một tên bắn thương tặc tướng, cũng không giục ngựa truy cản, vội vàng cùng Tổ Mậu tam tướng vây xung quanh Tôn Kiên, hét lớn: " Chủ công đừng kinh hoảng, Hoàng Cái đây!"

" Công Phúc! Công Phúc ở đâu? Ai da, đau chết ta mất ……"

Tôn Kiên sớm đã khí tức tán loạn, vừa rồi dù miễn cưỡng chống đỡ, thật sự đã là cường nỗ chi mạt, lúc này đột nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc của bộ tướng, tinh thần căng thẳng lập tức được hạ xuống, nhất thời hô thảm một tiếng, từ trên lưng ngựa ngã xuống.

" Chủ công!"

" Chủ công!"

Tổ Mậu bốn người kinh hoảng nhảy xuống khỏi ngựa, đem Tôn Kiên từ dưới đất đỡ dậy, chỉ thấy Tôn Kiên khắp mặt đều loang lỗ một loại bụi phấn không rõ, hai mắt nhắm chặt, một đôi mí mắt đã trở nên đỏ bừng, đỏ đến mức giống như một vật mới từ lò nung lấy ra vậy, thêm nữa bên vai trái là một vết thương kinh người, máu tưới đỏ thẳm đang tuôn ra như suối.

Kì tình kì trạng, thực sự thê thảm khiến cho người khác không nỡ nhìn.

………………………………………

Gió bắc phần phật, chiến mã hí vang

Mặt đất giống như thủy triều rút về phía sau, Hán quân thiết kỵ giống như một tòa núi lớn ép đến, sát ý nóng rực đang hừng hực thiêu đốt trong ngực Chu Thương, dù thiên quân vạn mã mỗ cũng chẳng sợ! Đại đầu lĩnh, mười tám năm sau Chu Thương vẫn theo ngài tung hoành thiên hạ!

" Sát ……."

Chu Thương điên cuồn gào lên, trên cổ gần xanh đã nổi lên cuồn cuộn.

" Sát ……"

Sau lưng Chu Thương, Mao Tam cùng 200 kỵ binh tru lên hưởng ứng, 200 thanh cương đao sáng lóa ở không trung vẽ lên một đường cung băng lãnh, vô tình chém xuống ……

" Phốc …"

" Keng!"

" A ……"

" oa …"

" Híiii ……"

Trong chốc lát, hàng loạt thanh âm đồng thời vang lên, Chu Thương cùng 200 lưu khấu kỵ binh giống như một tảng đá lớn, hung hăng đâm vào một dòng nước lũ hùng dũng, trong thiên địa đột nhiên bắn lên những vô số những bọt nước rực rỡ, lại giống như những chùm pháo hoa chợt hiên lên rồi biến mất

" Hu ……"

Chu Thương hét trụ chiến mã, chầm chậm bạt ngựa quay đầu, có một vết máu đỏ thẫm thuận theo khuôn mặt của hắn chảy xuống, nhỏ lên khóe môi, vừa nóng vừa tươi, tư vị của máu người, thật sự là làm cho người ta điên cuồng a, trong mắt Chu Thương lại có thêm ba phần cuồng loạn.

Mao Tam giục ngựa tiến lên hai bước, cùng Chu Thương sánh vai với nhau. Bàn tay trái của hắn đã cùng cổ tay bay mất, máu tươi đỏ thẫm đang theo xương trắng từng giọt từng giọt chảy xuống, Mao Tam lại giống như dã thú chẳng hề để ý đến. Ánh mắt điên cuống nghênh hướng kỵ trân dày đặc phía đối diện, Mao Tam đem cánh tay trái lộ ra từng mảng xương trắng của hắn lên bên mép, dùng đầu lưỡi liếm lấy, chỉ chốc lát miệng đã đầy máu tươi.

Phía sau Chu Thương cùng Mao Tam, chỉ còn có hơn trăm gã kỵ binh thề chềt đi theo.

" Sát ……"

Chu Thương một lần nữa giơ cao cương đao, khàn cả cổ hét lên một tiếng.

" Sát ……"

Mao Tam cùng hơn trăm kỵ binh may mắn còn sót lại cũng đồng dạng giơ cao cương đao, giống như trăm con dã thú cuống loạn gầm lên không ngừng.

………………………………………

Trĩ Dương.

Viên Thuật ngạo nghễ ngồi trên thành lâu, dõi mắt nhìn về phương nam, hắn mặc dù nhìn không thấy, nhưng biết ở đó đang diễn ra một tràng chém giết kịch liệt! Một sự tự tin cường đại bốc lên trong lòng Viên Thuật, nếu như ngay cả điểm đã kích mức ấy mà Mả Dược cũng không chịu nổi, vậy Tám Trăm Lưu Khấu căn bản không xứng làm đối thủ của hắn, thừa dịp quét sạch là lựa chọn tốt nhất.

Mã Dược, ngươi sẽ để cho ta thất vọng, hay là cấp cho ta một cái kinh hỉ ngoài mong đợi đây?

Kim Thượng bước vội đến, hướng Viên Thuật nói: " Tướng quân, bốn người Khoái Lương tắm rửa xong rồi, đã đến đấy cầu kiến."

Viên Thuật đại hỉ nói: " Mau mau cho mời."

Chốc lát sau, Khoái Lương, Lý Nghiêm, Trần Chần cùng Trâu Tĩnh bốn người tiến lên thành lâu, được ăn no cùng với tắm rửa sạch sẽ, bốn người nhìn qua cũng đã phục hồi tinh thần nhiều hơn rồi, không còn bộ dáng chật vật như trước. Bốn người đi đến trước mặt Viên Thuật đồng thanh tạ ơn cứu mạng, Viên Thuật vội bước lên giữ lấy hai tay của Khoái Lương, đầy thành ý nói: " Viên Thuật vô năng, liên luy chư vị chịu khổ rồi."

Khoái Lương đầy mặt xấu hổ, cúi đầu nói: " Thật xấu hổ."

Viên Thuật nói: " Tử Nhu huynh là Kinh Tương đại tài, nếu không chê, mong huynh lĩnh chức Quận thủ trường sử, để tại hạ có thể hằng ngày cầu giáo."

Khoái Lương toát mồ hôi nói: " Chỉ xin nguyện làm tướng quân môn hạ, chức Trường sử thật không dám đảm đương."

Viên Thuật nói: " Tử Nhu huynh đừng từ chối, chức Trường sử, không phải huynh không thể được."

Khoái Lương nói: " Như vậy, Lương tình nguyện khí quan (thôi việc ^^!)."

Viên Thuật cũng không miễn cưỡng, bùi ngùi nói: " Ủy khuất cho Tử Nhu huynh rồi."

Lý Nghiêm cuối cùng vẫn còn trẻ, nhịn không được nói: " Nghiêm tuổi trẻ khí thịnh, không biết cách trị quân, dẫn đến thất bại Mục Mã Pha, xin tướng quân trị tội."

Viên Thuật a a cười nói: " Vị này chính là Lý Nghiêm Lý Chính Phương sao, quả nhiên là thiếu niên anh dũng."

Lý Nghiêm xấu hổ nói: " Tướng bại trận sao là anh dũng được."

Viên Thuật mĩm cười nói: " Lý Nghiêm nghe lệnh."

Lý Nghiên hiên ngang nói: " Có."

Viên Thuật nói: " Tạm lưu trong doanh, chờ nghe điều khiển."

" Tuân mệnh."

" Trần Chấn."

" Có."

" Vẫn làm Phục Dương huyện lệnh, chờ ngày phó nhậm."

" Đa tạ tướng quân."

" Trâu Tĩnh."

" Có."

" Điều nhậm Phục Dương huyện úy, cùng Hiếu Khởi phó nhậm, chỉ cần thủ tốt Phục Dương, không được tạo thời cơ cho lưu khấu lợi dụng."

" Tạ tướng quân."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv