Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 505: Chết trước khi xuất quân (1)



Tháng giêng năm Kiến An thứ mười ba (200) Hán Hiến Đế.

Điền Dự hạ Bạch Mã, Trương Yến đánh chiếm Duyên Tân. Toàn Tông, Hạ Tề dẫn sáu trăm tàn quân dưới sự tiếp ứng của thuỷ quân Tưởng Khâm rút lui ra biển.

Đại tướng Tây Lương Cao Thuận thống lĩnh mười vạn đại quân (năm vạn quân truân điền tinh nhuệ, ba van thiết kỵ Tây Lương, hai vạn hàng quân Hà Bắc của Viên Đàm) làm tả lộ, rời Nhữ Nam tấn công ải Thanh Ngưu. Phương Duyệt thống lĩnh mười vạn đại quân làm hữu lộ rời Sơn Dương tấn công Bành Thành. Mã Dược tự mình dẫn hai mươi vạn đại quân kỵ bộ làm trung lộ, vượt qua Tiếu quận, Phái Quốc, khí thế hung hăng uy hiếp Thọ Xuân.

Thái Sử Từ ngạo nghễ đứng nghiêm trên lâu thành. Hắn quay đầu nhìn lại sau. Một Bành Thành vốn phồn hoa náo nhiệt lúc này đã trở thành một toà thành trống rỗng.

Từ cuối năm ngoái, dân chúng ba quân Bành Thành, Đông Hải, Lang Nha ở phía bắc sông Hoài đã bị ép buộc di chuyển vào Hoài Nam. Đột nhiên trong lúc này Thái Sử Từ cười nhạt. Hắn thầm nghĩ: cứ coi như quân Lương có thể đánh chiếm ba quận Hoài Bắc của Từ Châu thì chúng cũng chỉ chiếm được một vùng đất khô cằn sỏi đá mà thôi. Chúng sẽ không thể tìm được một hạt lương thực nào ở trong vùng Hoài Bắc.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, một tên tiểu giáo quân Ngô vội vã chạy lên lâu thành bẩm báo với Thái Sử Từ: "Tướng quân, phía bắc ba mươi dặm phát hiện quân Lương".

"Cuối cùng chúng đã tới" Thái Sử Từ gật đầu, đột nhiên hắn quát to: "Truyền lệnh phóng hoả. Toàn quân rút về hướng Hoài Nam".

Thái Sử Từ vừa ra lệnh, quân Ngô sớm chờ đợi lâu ngày trong thành đã lập tức phóng hoả. Khi tướng tiên phong của hữu lộ quân Lương là Mã Đại chỉ huy hai vạn quân kỵ binh đánh giết tới Bành Thành thì cả toà thành đã sớm hoá thành tro bụi. Tiếu quận cũng sớm bị một trận lửa thiêu cháy thành tro bụi.

Mã Dược được Giả Hủ, Lý Túc, Khoái Việt, Lỗ Túc mấy người hộ tống giục ngựa đi vào trong thành lúc này đã rơi vào cảnh tượng hoang tàn. Hiện lên trước mắt mọi người chỉ là mặt đất bị đốt cháy đen và những đống đổ nát.

"Chúa công" Giả Hủ lo lắng nhìn Mã Dược nói: "Đây là sách lược đất khô cằn, vườn không nhà trống".

Mã Dược gõ roi ngựa vào yên ngựa theo bản năng. Hắn ngửa mặt lên trười cười to nói: "Ha ha ha, xem ra thằng nhãi Tôn Quyền này đã tiến bộ nhiều, lại có thể học được cách cưỡng ép di dời dân cư. Nhưng điều này lại là con dao hai lưỡi. Xét một cách lâu dài, di rời một lượng lớn dân cư có thể nang cao tiềm lực chiến lược của Giang Đông nhưng sắp tới nó cũng sẽ mang tới cho Đông Ngô một gánh nặng hậu cần trầm trọng. Đông Ngô có nhiều lương thảo để chu cấp cho những dân chúng di rời về nam sao?"

"Hiểu rồi" Giả Hủ ở bên cạnh đột nhiên kích động, thở dài một tiếng nói: "Quả thực không hổ là Chu Du".

Mã Dược giật mình, hắn quay đầu lại hỏi Giả Hủ: "Văn Hoà hiểu cái gì?'

Giả Hủ nói: "Sách lược phòng thủ của Chu Du".

'Hả?" Mã Dược vội la lên: "Văn Hoà hãy mau nói ra".

Giả Hủ nói: "Viên Thượng, Viên Đàm là chướng ngại vật ngăn cản thứ nhất của Chu Du, lợi dụng thời cơ quân ta đánh Hà Bắc và Trung Nguyên di chuyển tất cả dân chúng các quận Nhữ Nam, Tiếu Quận và Từ Châu về Hoài Nam. Cuối cùng dù Viên Thượng, Viên Đàm không chiến mà hàng nhưng Toàn Tông, Hạ Tề tử thủ ở Bạch Mã, Duyên Tân đã thành công trong việc ngăn cản đại quân của chúa công xuôi nam vì vậy bước đầu trong kế hoạch của Chu Du đã thành công".

Mã Dược nói: "Sau đó thì sao?"

Giả Hủ nói: "Sau đó quân Ngô sẽ rút lui toàn diện về Hoài Nam, chuẩn bị quyết chiến cùng quân ta ở Hoài Nam".

"Quyết chiến cùng quân ta ở Hoài Nam sao?" Trong mắt Mã Dược chợt loé hàn quang, hắn trầm giọng nói: "Văn Hoà nói, Tôn Quyền và Chu Du quyết định từ bỏ vùng đất rộng lớn ở phía bắc sông Hoài sao?"

Giả Hủ nói: "Địa hình vùng Hoài Bắc là bình nguyên, có lợi cho kỵ binh cơ động. Hoài Nam sông nước chằng chịt, uy lực của thiết kỵ Mạc Bắc bị giảm đi rất nhiều, trong khi đó thuỷ quân Đông Ngô lại như cá gặp nước, uy lực tăng lên gấp bội. Thuỷ quân Cẩm Phàm của Cam Ninh tướng quân chỉ có năm ngàn người, rõ ràng ở vào thế thua kém hơn rất nhiều so với mấy vạn thuỷ quân của Đông Ngô, chỉ e là rất khó phát huy tác dụng".

Lý Túc nói: "Như vậy quân Ngô có thể bù đắp được rất nhiều sự thua sút về binh lực so với quân ta".

Lỗ Túc nói: "Tại hạ cho rằng rất cần thiết phải nhắc nhở Thừa tướng một câu: tốt nhất là phải kết thúc chiến tranh trước tháng sáu".

"Đa tạ Tử Kính nhắc nhở" Mã Dược gật đầu nói: "Cô hiểu tướng sĩ quân Lương phần lớn là người phương bắc. Người phương bắc rất khó quen với thời tiết mưa dầm của phương nam. Một khi chiến sự kéo dài tới tháng sáu mà vẫn không thể kết thúc, trong quân rất có khả năng sẽ phát sinh ra bệnh dịch lớn (ở vùng đất phương nam thường xuyên có bệnh dịch phát sinh vào thời điểm giao mùa giữa mùa xuân và mùa hè. Ở thời kỳ chưa có thuốc kháng sinh thì cảm cúm cũng là căn bệnh trí mạng, khi bộc phát quy mô lớn trong quân đội thì tính huỷ diệt càng cao)

Thái Sử Từ ôm quyền nhìn Chu Du nói: "Đại đô đốc, dân chúng ba quận Tiếu Quận, Nhữ Nam, Hoài Bắc đã di chuyển toàn bộ tới Hoài Nam, toàn bộ nhân khẩu có hơn ba trăm sáu mươi chín vạn người".

"Hay" Chu Du gật đầu nói: "Thái Sử Từ tướng quân đã chịu khổ rồi. Hãy đi nghỉ ngơi đi".

"Mạt tướng cáo lui".

Thái Sử Từ chắp tai thi lễ rồi hắn quay người rời khỏi trướng.

"Đại đô đốc" Thái Sử Từ vừa mới rời đi, Tạ Tinh, người chịu trách nhiệm thu thập tin tức tình báo, dáng vẻ mệt mỏi, bụi bặm bước nhanh vào trướng, nhìn Chu Du nói: "Đã tìm hiểu được hướng di chuyển của quân Lương rồi".

"Hả?" Chu Du vội vàng la lên: "Mau nói".

Tạ Tinh thở hổn hển nói: "Tổng cộng binh lực của Mã đồ phu từ bốn mươi tới năm mươi vạn quân. Trong đó Cao Thuận thống lĩnh mười vạn đại quân làm tả lộ tấn công ải Thanh Ngưu. Phương Duyệt thống lĩnh hơn mười vạn đại quân làm hữu lộ tấn công Từ Châu. Mã đồ phu tự mình xuất lĩnh hơn hai mươi vạn đại quân kỵ binh làm trung lộ tiến thẳng tới Thọ Xuân. Hiện tại đại quân vừa mới qua Tiếu Quận. Còn nữa mười vạn đại quân do Từ Hoảng chỉ huy hình như đã lui về Nam Dương".

"A a, được đó" Từ Thứ ở bên cạnh mỉm cười nói: "Cuối cùng Mã đồ phu vẫn không dám xem thường Tào Tháo".

Lão tướng Hoàng Cái trầm giọng nói: "Thế nhưng ba lộ đại quân của Mã đồ phu, Cao Thuận, Phương Duyệt kia vẫn rất khó đối phó. Tổng cộng lại cũng vẫn khoảng bốn, năm mươi vạn đại quân, vẫn gấp hơn sáu lần quân ta".

"Dụng tâm của Mã đồ phu rất rõ ràng" Lữ Mông nhìn Chu Du rồi phân tích: "Hắn tự mình dẫn hơn hai mươi vạn đại quân uy hiếp Thọ Xuân hiển nhiên là muốn thu hút chủ lực của quân ta tập trung ở Thọ Xuân sau đó hắn cho Cao Thuận, Phương Duyệt chia làm hai đường tấn công ải Thanh Ngưu, Từ Châu. Ý đồ là đột phá từ hai cánh sau đó vu hồi đánh Thọ Xuân, cuối cùng là hình thành thế bao vây ba mặt cùng tấn công Thọ Xuân".

"Đúng là binh nhiều cũng có lợi" Hoàng Cái thở dài nói: "Mã đồ phu nhiều binh, không kiêng kỵ chia binh ra nhưng quân ta ít, chỉ có thể tập trung tập trung binh lực tử thủ mấy địa điểm chiến lược. Ở Hoài Âm bên kia tuy có sông Hoài, hồ Hồng Trạch, hồ Bạch Mã ngăn cản, lại có thuỷ quân kiềm chế nhưng chiến tuyến phòng thủ thực sự quá dài. Nếu chỉ dựa vào tám ngàn tinh binh của Tam tướng quân (Tôn Dực) thì chỉ e rất khó ngăn cản mười mấy vạn đại quân của Phương Duyệt".

Lữ Mông nói: "Điều đáng ngại nhất kỳ thật lại chính là ải Thanh Ngưu. Mặc dù địa thế ải Thanh Ngưu hiểm yếu, lại có Thiếu tướng quân Lăng Thống chỉ huy năm ngàn tinh binh trấn thủ nhưng đối thủ chính là danh tướng Tây Lương Cao Thuận cùng mười mấy vạn tinh binh. Cao Thuận thân kinh bách chiến, chưa từng thất bại. Ba ngàn tướng sĩ Hãm Trận doanh cực kỳ sắc bén, dũng mãnh, mỗi lần tấn công không bao giờ thất bại. Rất lợi hại".

'Các vị tướng quân cũng không cần phải lo âu. Bản Đại đô đốc đã sớm có sách lược vẹn toàn" Chu Du cao giọng nói: "Mã đồ phu không đến thì thôi, còn nếu hắn thật sự dám dẫn bốn mươi vạn đại quân tới tấn công, tất sẽ chết không có chỗ chôn".

Mã Dược nhìn Giả Hủ nói: "Văn Hoà, việc Chu Du mạnh mẽ cưỡng ép dân chúng Hoài Bắc di chuyển tới Hoài Nam hình như không có quan hệ gì tới chuyện quyết chiến của quân đội hai bên".

"Không, lần này Chu Du có thâm ý khác" Giả Hủ trầm giọng nói: "Chu Du tuyệt đối không đặt tất cả hy vọng chiến thắng lên toàn bộ đại quân Đông Ngô chưa tới bảy vạn của hắn. Hắn nhất định có sắp đặt khác. Nếu như Hủ đoán không sai, việc sắp xếp này có quan hệ tới việc di chuyển mấy trăm vạn dân chúng vào vùng Hoài Nam. Chúa công, trong mấy trăm vạn dân chúng chuyển về nam này ít nhất cũng có một trăm vạn trai tráng khoẻ mạnh".

"Trên một trăm vạn trai tráng khoẻ mạnh sao?"Mã Dược giật mình rồi hắn nghiêm nghị nói: "Cô có hiểu đôi chút rồi".

Lưu Diệp nhìn Tào Tháo nói: "Chúa công, mật thám cấp báo, mười vạn đại quân của Từ Hoảng đã quay lại Nam Dương".

"Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Cô" Tào Tháo gật đầu hỏi Lưu Diệp: "Chiến sự Hoài Nam tiến triển như thế nào rồi?'

Lưu Diệp nói: "Hướng phát triển tiếp theo của quân Lương vẫn chưa có thông tin cụ thể nhưng từ itn tức tình báo lúc rước cũng có thể phân tích ra hơn mười vạn đại quân của Mã đồ phu đã tiến vào Hoài Nam từ hơn hai tháng trước".

Thào Tháo nói: "Nói cách khác cuộc chiến Hoài Nam đã như tên ở trên dây, không thể không diễn ra sao?"

Lưu Diệp nói: "Nhất định là như vậy".

"Ha ha ha" Tào Tháo ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, hắn lạnh lùng nói: "Hơn mười vạn đại quân của Mã đồ phu đã bị quân Ngô kiềm chế ở Hoài Nam. Thời cơ tốt nhất vào Xuyên đã tới rồi".

Bàng Thống nói: "Nếu chúa công muốn lấy Tây Xuyên, nhất định phải cử một viên Đại tướng trấn thủ Tương Dương".

Tào Tháo nói: "Sĩ Nguyên nghĩ rằng ai có thể trấn thủ Tương Dương?"

Bàng Thống nói: "Ngoài Trương Liêu tướng quân thì không có ai có thể đảm đương trách nhiệm".

"Ừ" Tào Tháo gật đầu, quát to: "Trương Liêu, Văn Sính, Nguỵ Diên nghe lệnh".

Trương Liêu, Văn Sinh, Nguỵ Diên ba tướng bước ra khỏi hàng, ôm quyền, cao giọng nói: "Có mạt tướng".

Tào Tháo nói: "Trương Liêu làm chủ tướng. Văn Sinh, Nguỵ Diên làm phó tướng, chỉ huy hai vạn quân trấn thủ Tương Dương".

"Mạt tướng tuân lệnh".

Ba tướng Trương Liêu trả lời rời đi.

Tào Tháo đứng dậy, ánh mắt hắn nhìn lướt qua các tướng lĩnh còn lại, quát to: "Các vị tướng quân còn lại hãy chỉ huy binh mã bản bộ theo Cô phạt Xuyên".

"Tuân lệnh". nguồn TruyenFull.vn

Các chư tướng ầm ầm trả lời.

Tháng hai, năm Kiến An thứ mười hai, Hán Hiến Đế (năm 200)

Thừa dịp đại quân Tây Lương đang giao tranh ác liệt với quân Đông Ngô ở Hoài Nam, Tào Tháo lệnh Trương Liêu trấn thủ Tương Dương, Văn Sính trấn thủ Phàn Thành, Nguỵ Diên trấn thủ Tân Dã cùng với Tương Dương làm thành thế hỗ trợ lẫn nhau chống cự mười vạn quân Xuyên của Từ Hoảng. Sau khi tất cả mọi việc được sắp đặt ổn thoả, Tào Tháo khởi ba vạn quân Kinh Châu tinh nhuệ mưu lấy Tây Xuyên. Thái Thú Vĩnh An là Trương Tú vội vàng cử danh tướng Tây Xuyên Trương Nhiệm dẫn ba vạn đại quân ra Ngư Phúc Phổ hạ trại, chuẩn bị tử thủ.

Trương Nhiệm trong trang phục quân đội ngồi trước án. Ngô Lan, Lôi Đồng, Trương Dực, Trương Nghi, bốn tướng ngồi hai bên.

Trước quân doanh không xa chính là dòng Trường Giang đang cuồn cuộn chảy về đông. Nước sông vùng này vừa sâu vừa chảy xiết, rất nhiều vùng nước xoáy. Hai bên bờ sông dựng thẳng đứng. Người Thục cổ đục một con đường núi trên vách núi, uốn lượn trong mấy trắng. Cảnh tượng hiểm trở này nhìn từ xa đủ làm người khác choáng váng chứ đừng nói tới hành quân qua đó.

Trương Nhiêm quan sát bản đồ trên án hồi lâu rồi hắn đột nhiên ngẩng đầu quát to: "Lôi Đồng".

Lôi Đồng bước ra, ôm quyền đáp: "Có mạt tướng".

Trương Nhiệm hỏi: "Bản tướng quân lệnh cho người chuẩn bị vật dẫn lửa, đã chuẩn bị xong chưa?"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv