Hàn Mãnh đang chỉ huy mười mấy tên thân binh ra sức bổ, chém bản xa dưới chân thì đột nhiên hắn nghe thấy sau lưng mình tiếng la hét, gào thét vang lên dậy đất, hắn vội vàng quay đầu nhìn thì vô cùng kinh hãi khi nhận ra binh lính bản bộ của mình vừa mới lúc trước vẫn còn đang chen chúc nhau ở bên dưới trèo lên trên bức tường gần như toàn bộ đã nằm trên vũng máu.
Vật cướp đi tính mạng của chúng chính là những mũi cự nỏ trông giống như một cây trường thương của binh lính.
Con mẹ nó, đang xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lúc Hàn Mãnh vẫn đang giật mình kinh hãi thì hắn nhận ra dưới chân mình vang lên những âm thanh khác thường. Hàn Mãnh vội vàng cúi đầu nhìn thì nhận ra mặt bức tường vốn bằng phẳng như mặt đất đột nhiên xuất hiện những lỗ thủng đen ngòm.
Trong lúc Hàn Mãnh vẫn còn đang sững sờ, hơn một trăm mũi trường mâu từ phía dưới theo lỗ thủng hung tợn bay vút lên. Hàn Mãnh nhảy lên theo bản năng, khó khăn lắm hắn mới tránh được vận rủi bị những mũi trường mâu xuyên qua thân thể nhưng những tên thân binh bên cạnh hắn không có được may mắn như hắn, trong khoảnh khắc chúng đều bị những mũi trường mâu xóc ngược thân thể, bỏ mạng oan uổng.
"Phốc!"
Trường thương trong tay Hàn Mãnh khẽ điểm mũi xuống mặt bức tường, thân thể hắn lộn một vòng từ trên đỉnh bức tường xuống bên dưới tuy nhiên may mắn của Hàn Mãnh cũng chỉ có đến thế.
Ngay khi Hàn Mãnh vẫn chưa rơi xuống đất, một loạt cự nỏ nữa lại từ những lỗ thủng trên mặt tường bắn chụm ra, trong đó có hai mũi lần lượt xuyên thấu bụng và ngực Hàn Mãnh, đẩy mạnh thân thể hắn bay ngược lại hơn mười bước, nặng nề rơi xuống mặt đất. Ngay trước khi rơi xuống đất Hàn Mãnh cũng đã sớm tuyệt khí mất mạng, trở thành một thi thể không còn sự sống.
Quân Tào bất thình lình bị cự nỏ tấn công nhanh chóng thất bại một lần nữa.
Đến lúc này một vạn trọng giáp bộ binh dưới sự chỉ huy của Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh đã gần như bị thương vong toàn bộ, chỉ còn khoảng hơn hai ngàn thương binh đang nằm rên la, giãy giụa trên chiến trường tuy nhiên vận mệnh của đám thương binh này cũng sớm được định đoạt. Bị thương cũng đồng nghĩa với cái chết.
Hậu trận quân Tào, Tuân Úc trông giống như bị sét đánh, hắn thì thào với mình: "Sàng nỏ, dĩ nhiên là sàng nỏ. Thậm chí Mã đồ phu còn biến sàng nỏ giả trang thành bản xa. Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy, ai".
Sau một tiếng thở dài, ánh mắt Tuân Úc thoáng chốc trở nên vô cùng chán nản, giống như hắn đã già đi thêm mười tuổi vậy.
Cao Thuận phấn khích nói: "Tốt, trọng giáp bộ binh của quân Tào đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Bây giờ hãy truyền lệnh cho bản xa trận hai mặt đông và tây cùng với mặt chính diện nghiền ép lại, hãy ép hai vạn quân khinh bộ binh và năm ngàn quân cung thủ quân Tào dồn lại cùng với nhau. Hãy truyền lệnh cho quân cung thủ tới bản xa trận ở mặt đông và tây, phong toả con đường lùi của quân Tào, hãy xua đuổi tất cả chúng vào trong chiến hào".
"Tuân lệnh".
Tên thân binh nhận lệnh, hắn lại giơ lá lệnh kỳ màu đen, phất hai cái.
"Rống!".
"Rống!".
"Rống!".
Trước trận của hai bên lập tức vang lên kiệu kèn lệnh lanh lảnh. Hiệu kèn lệnh đó hoàn toàn lấn át âm thanh rầm rĩ của chiến trường.
Binh lính Tào quân vốn đang không biết làm gì đột nhiên nhận ra hai bức tường tả và hữu vốn đứng yên bắt đầu chậm rãi ép lại. Có những tên khinh binh quân Tào không may mắn, chúng không cẩn thận bước hụt xuống hố, té ngã trên mặt đất. Điều bi thảm nhất là, chúng chưa kịp bò dậy trận bản xa liên kết thành tường đã cuồn cuộn tiến tới nghiến lên người chúng, liên tiếp nghiền qua bắp chân, bắp đùi, phần hông, phần eo của chúng.
Đáng thương thay những tên khinh binh quân Tào kêu gào thảm thiết đến khản cả giọng, chúng cố sức giãy giụa muốn đứng dậy bỏ chạy nhưng lại bị bản xa trận vô tình nghiền đến thịt nát xương tan.
Bản xa trận ở hai hướng đông và tây không ngừng tiến về phía trước, quân khinh bộ binh và quân cung thủ quân Tào bị kẹp ở giữa, chen chúc với nhau một chỗ. Lúc này chúng đã vô cùng hoảng sợ, liên tiếp có những tên lính khinh binh nổi điên, bộc phát thú tính, chúng gào lên rồi phát động đợt tấn công bi tráng tới bức tường đang cuồn cuộn áp tới, tuy nhiên đó thực sự chỉ là châu chấu đá xe, chúng đương nhiên không thể ngăn cản bả xa trận không ngừng tiến tới.
Lúc trước ngay cả một đại đội trọng giáp bộ binh cũng không thể công phá bản xa trận thì những tên lính khinh binh tản mạn, mất chỉ huy này có thể đối phó được hay sao?
Với sự tấn công liên tiếp của những cơn mưa tên, sàng nỏ, ý chí chống cự của quân Tào rốt cuộc cũng bị phá huỷ. Nếu như không phải đang đánh nhau với quân Lương Châu thì chỉ e đám hàng quân Ký Châu này đã sớm quỳ xuống đầu hàng rồi. Tuy nhiên ông trời cũng thật tàn nhẫn, hết lần này tới lần khác chúng cũng chỉ đánh nhau với quân Lương Châu. Trong lòng quân Quan Đông luôn in sâu đậm hình ảnh tàn nhẫn, hiếu sát của quân Lương Châu. Đổng Trác hung tàn, Mã đồ phu hung tàn, quân Lương Châu thủ hạ của hai người đó cũng hung tàn như vậy, một khi rơi vào tay chúng thì đúng sống không bằng chết.
Nếu không đánh lại, lại không thể đầu hàng vậy chỉ còn cách bỏ chạy.
Trong cơn không hoảng loạn không biết đã có kẻ nào hô lên: "Các huynh đệ chạy mau, hãy chạy về thành Hứa Xương đã".
Chỉ trong khoảnh khắc, quân Tào như một cái nồi phát nổ, chúng chen lấn nhau bỏ chạy thục mạng, liên tiếp có những tên thương binh đi đứng bất lợi bị chen ngã trên mặt đất. Ngay khi bọn chúng chưa kịp đứng lên đã có vô số những bàn chân lạnh lùng giẫm đạp trên lưng bọn chúng. Trong sự tuyệt vọng cùng với sự bất lực chết lặng những tên thương binh bị giẫm đạp này giãy giụa và chết đi trong bi thảm.
Bọn chúng chưa chết dưới binh khí của quân Lương Châu thì đã chết dưới chân quân mình.
Quân Tào thất bại nhanh như núi lở, cuối cùng chỉ còn có hai ngàn tàn binh là có thể chạy được vào thành Hứa Xương nhưng trên thực tế vận mệnh của hai ngàn tà binh đó cũng đã được định đoạt. Chỉ có cái chết chờ đợi bọn chúng.
Cách cửa nam thành Hứa Xương năm mươi dặm, một vùng đất trời bao la.
"Hu!". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Tào Tháo nhẹ nhàng dừng ghìm cương ngựa rồi quay đầu nhìn lại phía sau, phía sau hắn là một vùng hoang dã mênh mông, mịt mờ. Tiếng động rầm rĩ của chiến trường cùng hình dáng hùng vĩ của thành Hứa Xương đã hoàn toàn lùi lại sau.
Quanh quẩn sau lưng Tào Tháo chỉ còn có Tào Hưu chỉ huy hơn mười Hổ Báo kỵ đi theo. Võ tướng chỉ còn lại Trương Liêu và Tàng Phách, mưu sĩ chỉ còn có Lưu Diệp, Cổ Quy. Một cảm giác bi thương khốn cùng đột nhiên xuất hiện trong lòng Tào Tháo. Tuyệt đại kiêu hùng của thời đại ngửa mặt lên trời im lặng hồi lâu rồi đột nhiên hắn phá lên cười đau đớn, ánh nắng buổi chiều chiếu dọi trên gương mặt vô cùng bi thương của Tào Tháo.
Gió bắc nghẹn ngào nức nở như đồng cảm cùng với điệu cùng bi thương của Tào Tháo lan xa dần lan xa dần.
"Chúa công" Lưu Diệp giục ngựa tiến lên, hắn cúi đầu ủ rũ nói: "Hứa Xương đã mất, đại quân phía sau bị vây chặt, chỉ e lành ít dữ nhiều. Bây giờ chúng ta nên đi đâu?"
"Ai" Tào Tháo khẽ than nhẹ một tiếng, hắn nói vẻ bi thương: "Không biết liệu đã có thể phá vây chưa, Công Đạt, Trọng Đức sống hay chết? Mã đồ phu có đối xử tử tế với Văn Nhược không?"
"Hí hí hí".
Tào Tháo vừa dứt lời, trên cánh hoang vu bát ngát ở phía bắc đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí dài.
Tào Hưu biến sắc, hắn vội vàng chỉ huy hơn mười Hổ Báo kỵ lập trận nghênh địch, hai viên Đại tướng còn lại duy nhất của Tào Tháo là Trương Liêu và Tàng Phách cũng vội vã giục ngựa tiến lên bảo vệ hai bên tả hữu Tào Tháo. Ngay lập tức trong lúc đó trên vùng đất hoang vu mênh mông ở phía bắc xuất hiện hơn mười kỵ binh đang giục ngựa phóng như bay tới hướng Tào Tháo.
Tào Hưu rất tinh mắt, đột nhiên hắn vui mừng gào lên: "Chúa công, là Trương Cáp tướng quân, còn có cả Trình Dục tiên sinh".
"Hả?" Tào Tháo nghe vậy rất vui mừng nói: "Trọng Đức trở về, lòng Cô được an ủi rất nhiều" Trong khi Tào Tháo còn đang nói, Trương Cáp đã giục giựa xông tới như gió cuốn, đột nhiên hắn ghìm mạnh cương ngựa, chiến mã lập tức đứng khựng lại, hai chân trước nhấc bổng lên, đá hỗn loạn mấy cái rồi mới nặng nề hạ xuống, lúc này Trương Cáp mới nhảy xuống ngựa, hắn quỳ xuống trước mặt Tào Tháo nói: "Mạt tướng vô năng chỉ có thể cứu về Trình Dục tiên sinh, xin chúa công trách phạt".
Tào Tháo vội vàng nhảy xuống ngựa, hắn bước tới đỡ Trương Cáp dậy thành thực nói: "Tướng quân có tội gì, mau mau đứng lên".
"Chúa công" Trương Cáp đứng dậy, hắn buồn rầu nói: "Trong đám loạn quân mạt tướng đã tìm được Trình Dục tiên sinh nhưng chỉ chậm một lát mà Tuân Du tiên sinh, tiên sinh đã chết trong đám loạn quân rồi".
"Ai" Tào Tháo thở dài, hắn nhớ tới việc Tuân Du đã theo mình nhiều năm, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ đau buồn nhưng khi liếc nhìn thấy chư tướng chung quanh đang cúi đầu ủ rũ, hắn cố làm ra vẻ phấn chấn quát to: "Công Đạt tuy là văn nhân nhưng luôn ôm trong lòng yêu nước thương dân, thường ôm hoài niệm phục hưng Hán thất, nay có thể chết trận nơi sa trường, da ngựa bọc thây đó chính là chuyện may mắn nhất của một đời người. Chư vị tất không nên đau thương. Chúng ta nên kế thừa ý chí mà Công Đạt và các tướng sĩ tử trận khác để lại, thề phục hưng Hán thất cho dù bách chiến bách bại cũng tuyệt đối không nản lòng".
"Tới tới tới đây" Tào Tháo giơ tay nói với mọi người: "Chúng ta hãy kết tay ăn thề, cùng đồng lòng nhất trí".
Không khí sôi sục của chiến trường rốt cuộc cũng tĩnh lặng lại. Bức tường bản xa liên kết chắc chắn với nhau đã được tách rời. Cao Thuận có sự hộ tống của Lý Túc đi xuống sát bãi chiến trường quan sát, hắn đưa mắt nhìn thi thể của các tướng sĩ quân Tào tử trận nằm ngổn ngang trên bãi chiến trường, cũng có rất nhiều binh lính chỉ bị thương nặng, vẫn chưa tắt thở đang phát ra những âm thanh rên rỉ não lòng, phơi bày ra hiện thực tàn khốc vô tình của chiến tranh.
"Tướng quân!".
"Tướng quân!".
"Tướng quân!".
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, Hồ Xích Nhi, Trương Vệ, Dương Nhâm, Dương Ngang cùng chư tướng đã đều đi tới sau lưng Cao Thuận, trước ngực Hồ Xích Nhi quấn băng vải, dòng máu đỏ thẫm vẫn thấm qua lớp vải bố dầy đọng lại thành một mảng lớn, từ đó có thể thấy Hồ Xích Nhi bị thương khá nặng. Nhìn thấy ánh mắt ân cần của Cao Thuận, Hồ Xích Nhi xấu hổ toát mồ hôi nói: "Mạt tướng học nghệ không tinh bị Trương Liêu đâm một thương may mà không bị thương tổn nặng, không có gì đáng ngại".
Mặc dù Hồ Xích Nhi nói không có gì đáng ngại nhưng thực tế lúc đó thật sự là sinh tử trong đường tơ kẽ tóc.
Trương Liêu và Tàng Phách dẫn theo hai ngàn kỵ binh Hà Bắc đột phá vòng vây ở góc tây nam, Hồ Xích Nhi dẫn quân ngăn cản. Sau một hồi kịch chiến ác liệt cuối cùng quân Lương Châu cũng ngăn cản quân kỵ binh Hà Bắc ở trong bức tường chắn nhưng Trương Liêu, Tàng Phách vẫn dẫn hơn mười kỵ binh đột phá thoát ra ngoài. Trong lúc loạn chiến Hồ Xích Nhi cũng bị Trương Liêu đâm một thương ngã ngựa, suýt chút nữa mất mạng, may là trọng giáp trên người đã cứu mạng hắn.
Hồ Xích Nhi nói vẻ buồn bực: "Thật đáng tiếc không hoàn toàn ngăn cản được kỵ binh quân Tào, đã để cho chúng chạy trốn được hơn mười kỵ binh" Cao Thuận đưa tay vỗ vào bả vai Hồ Xích Nhi nói: "Mặc dù trong trận chiến này có một lượng nhỏ quân Tào phá vây chạy thoát thì cũng không thay đổi được vận mệnh toàn quân bị tiêu diệt của quân Tào. Tào Tháo gần như đã mất hết toàn bộ quân đội trong trận chiến này. Cho dù hơn mười kỵ binh đó chạy khoát khỏi vòng vây thì chúng có thể chạy đi đâu xin cứu viện? Hoài Nam, Từ Châu có thái độ mập mờ. Hiện tại Thiên Tử không biết đang hạ lạc nơi nào. Chỉ e chúng sẽ không xuất binh cứu viện Hứa Xương. Mà cho dù Hoài Nam, Từ Châu có xuất binh cứu viện, Tào Tháo cũng không chống đỡ được tới lúc đó".
Hiện tại bên trong thành Hứa xương chỉ còn hai ngàn tàn binh. Chúng chỉ giống như ngọn nến trước gió, bất kỳ lúc nào cũng có thể dập tắt.
Lúc này Cao Thuận vẫn không biết Tào Tháo đã nguỵ trang thành binh lính bình thường theo kỵ binh chạy thoát ra ngoài. Trong số tàn binh bị quân Lương Châu đuổi chạy vào trong thành Hứa Xương chỉ có đội nghi trượng của Tào Tháo và cả quân sư Tuân Úc mà thôi.
Đón nhận ánh mắt rực cháy của chư tướng, Cao Thuận cao giọng nói: "Truyền lệnh, tranh thủ thời gian sửa lại chiến hào bị hỏng, tường trại, tiếp tục bao vây quân Tào".
"Tuân lệnh".
Chư tướng ầm ầm trả lời.