Lữ Kiền có thể phát tiết nỗi tức giận và cừu hận của hắn lên người những tên cung thủ Lương Châu ở bên ngoài tầm tên nhưng những tên cung thủ quân Tào ở phía sau hắn lại không có bản lĩnh đó. Bọn chúng chỉ có thể bi tráng bắn tên một cách máy móc lên tường trại và tiễn tháp đã sớm không còn một bóng người sau đó chúng lại bị những loạt tên bắn chụm của quân Lương Châu bên trong doanh tại bắn ngã rạp trên mặt đất.
Đây hoàn toàn là một cảnh giết chóc, giết chóc không chút e ngại. Quân cung thủ Lương Châu có thể bắn quân cung thủ quân Tào mà không có chút e ngại nào. Quân cung thủ quân Tào lại hoàn toàn không có cách nào tiến hành bắn phản kích bởi vì bọn họ nhận được lệnh là phải bắn áp chế quân Lương Châu trên tiễn tháp và tường trại để quân trọng giáp bộ binh có thể phát động tấn công, chúng hoàn toàn không được bắn phản công với quân cung thủ Lương Châu.
Thế nhưng phương thức bắn áp chế của quân cung thủ quân Tào không phải là không có giá. Ngay khi một vạn quân cung thủ bị thương vong hơn phân nửa. Các tướng lĩnh quân Tào đang đứng quan sát trên lâu thành Hứa Xương cảm thấy bầu không khí vô cùng ngột ngạt thì một âm thanh lớn như sấm nổ vang lên. Một đoạn tường trại liên hợp với nhau ầm ầm sụp xuống. Đoạn tường trại rộng khoảng gần hai mươi trượng đã bị nặng nề kéo ụp xuống rơi vào trong lòng chiến hào.
Những chiếc cọc gỗ vót nhọn trên đỉnh tường trại đã lập tức đâm chết tại chỗ mười mấy tên lính trọng giáp bộ binh quân Tào không kịp né tránh nhưng cùng rơi xuống với đoạn tường trại đó còn có mười mấy tên lính Lương Châu, trong nháy mắt chúng bị loạn đao của đám quân Tào phẫn nộ đến điên cuồng phân thây.
Đám quân cung thủ Lương Châu núp sau tường trại đang giương cung lắp tên cũng lập tức bộc lộ rõ thân hình. Lữ Kiền đã chờ cơ hội báo thù đã lâu, hắn đang định hạ lệnh bắn trả thì bất chợt quân cung thủ Lương Châu đã rút lui vào hai cánh, chỉ trong chốc lát quân cung thủ Lương Châu đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ trong tầm mắt quân Tào. Lữ Kiền đưa mắt nhìn hắn nhận ra phía sau tường trại là một vùng đất trống bằng phẳng, trên mặt đất trống rỗng, hoàn toàn không có gì. Hắn chỉ thấy hai bên lỗ hổng cách đó mấy trăm bước chân là chằng chịt những lều trại của quân Lương Châu.
Hơn mười chiếc thang mây nhanh chóng được dựng lên trước lỗ hổng, Tưởng Kỳ đeo song đao sau lưng, dùng cả hai chân, tay, là người đầu tiên trèo lên trên lỗ hổng đó.
Tưởng Kỳ đưa mắt nhìn thì thấy mấy ngàn quân cung thủ Lương Châu đang từ hai bên lỗ hổng hoảng sợ rút vào trong doanh trại. Tưởng Kỳ quờ tay ra sau rút song đao, hắn hung hăng chém vào không khí một nhát cười lên đầy hung tợn nói: "Đám thổ lang Lương Châu đáng chết ngàn đao này. Lần này coi như chúng mày bỏ trốn nhanh. Hừ".
Nói xong Tưởng Kỳ quay đầu lại, hắn cầm đao ngửa mặt lên trời quát to: "Các huynh đệ quận Thanh Hà, lên!".
"Giết giết giết
Mấy ngàn quân trọng giáp quân Tào ầm ầm đáp lại, chúng nhanh chóng theo thang mây xông lên trên.
Ở cửa nam thành Hứa Xương, Hàn Mãnh nhìn thấy Tưởng Kỳ đã thành công phá vỡ một lỗ hổng trên tường trại quân Lương Châu, hắn liền hung hăng dẫn năm ngàn quân trọng giáp bộ binh xuất chiến.
Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh đã phân công nhau. Quân bản bộ của Tưởng Kỳ chịu trách nhiêm phá vỡ một lỗ hổng trên tường trại quân Lương Châu. Quân bản bộ của Hàn Mãnh có nhiệm vụ mở rộng lỗ hổng đó rồi sau đó giống như một cái đinh trấn giữ lỗ hổng đó để quân Tào phía sau có đủ thời gian và không gian san bằng chiến hào và lập trận tiến hành tiếp tục phá vây.
Tào Hưu kích động nói với Tào Tháo: "Chúa công (trước mặt người khác xưng chúa công. Không có ai xưng thúc phụ), Tưởng Kỳ tướng quân đã đánh bại quân tường trại Lương Châu".
"Ừ".
Tào Tháo khẽ gật đầu, nhưng trên gương mặt hắn tuyệt không có một chút vui mừng nào, thậm chí trong mắt hắn hình như còn hiện lên vẻ lo lắng thầm kín. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Mặc dù có quân cung thủ quân Tào bắn áp chế, sự chống cự của quân Lương Châu trở nên khó khăn hơn rất nhiều thế nhưng cũng không hoàn toàn không còn sức chống đỡ như vậy. Tưởng Kỳ đạt được thuận lợi dễ dàng như vậy hoàn toàn vượt qua sự tính toán của Tào Tháo. Tào Tháo vốn nghĩ rằng nếu muốn phá vỡ một mảng tường trại quân Lương Châu, Tưởng kỳ coi như có thành công thì năm ngàn quân trọng giáp bộ binh dưới trướng cũng hầu như bị tiêu diệt.
Nhưng hiện tại chẳng những Tưởng Kỳ phá vỡ một mảng tường trại rộng hai mươi trượng, quân Tưởng Kỳ chỉ bị thương vong có gần hai ngàn quân. Sự thuận lợi tới dị thường đó không thể không làm Tào Tháo hoài nghi.
Hiển nhiên là quân Lương Châu đã không đem toàn lực chống lại, có vẻ như bọn chúng đã cố ý để Tưởng Kỳ phá vỡ tường trại.
"Chúa công" Tuân Du lặng lẽ tiến lại gần, hắn nhìn Tào Tháo nói: "Hành động của quân Lương Châu không bình thường".
Trình Dục nói tiếp ngay sau Tuân Du: "Chẳng lẽ đó là một cái bẫy?"
"Cho dù biết đó là một cái bẫy quân ta cũng phải quyết chí phá vây thoát ra bên ngoài" Giọng nói của Tuân Úc vô cùng nặng nề: "Quân ta không thể nào quay đầu lại nữa. Cuộc chiến phá vây coi như đã bắt đầu, tuyệt đối không thể bỏ giở giữa chừng. Nếu không tình thần của ba quân tướng sĩ sẽ giảm sút, có muốn phá vây một lần nữa cũng không thể được. Hiên tại quân ta chỉ có thể đồng lòng hạ quyết tâm quyết chiến một trận với quân Lương Châu mà thôi".
"Ừ, cái này chính là cái gọi người dũng cảm mới chiến thắng trong tuyệt cảnh. Hiện tại chưa thể nói ai là người có thể chống đỡ tới cuối cùng" Tào Tháo gật đầu, hắn nhìn Tào Hưu nói: "Văn Liệt, lập tức truyền lệnh cho Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh hãy lập tức lập tuyến đầu ở khu đất trống bên kia chiến hào, mặc kệ quân thiết kỵ Tây Lương tấn công mãnh liệt như thế nào, mặc kệ thương vong như thế nào phải giống như cái đinh ghim vững chắc trên đó, tuyệt đối không thể lui lại phía sau nửa bước. Hãy ra lệnh cho Lữ Kiền dẫn toàn bộ quân cung thủ còn lại tiến lên hỗ trợ quân trọng giáp bộ binh chống lại quân thiết kỵ Tây Lương phản công. Hãy ra lệnh cho Tàng Phách nhanh chóng chỉ huy quân khinh binh san lấp chiến hào để kỵ binh của Trương Cáp có thể có một con đường đột kích, chỉ cần kỵ binh của Trương Cáp có thể xuất kích, công cuộc phá vây đã hoàn thành một nửa".
(Năm ngàn bộ hạ cũ dưới trướng của Tào Tháo đã toàn bộ chết trận. Gần năm vạn hàng quân Ký Châu được bố trí như sau: Năm ngàn kỵ binh của Trương Cáp. Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh mỗi người chỉ huy năm ngàn quân trọng giáp bộ binh. Lữ Kiền chỉ huy một vạn quân cung thủ. Duẫn Lễ, Tôn Quan, Tống Hiến mỗi người chỉ huy năm ngàn quân khinh bộ binh đánh nghi binh ở các cửa bắc, đông và tây. Cuối cùng là Tàng Phách chỉ huy tám ngàn quân khinh bộ binh. Tám ngàn quân kinh bộ binh của Tàng Phách vì dọn dẹp hàng rào sừng hươu dưới chiến hào đã bị thương vong hơn hai ngàn quân)
Sau khi nói một hồi Tào Tháo lại nói tiếp: "Hãy ra lệnh cho Duẫn Lễ, Tôn Quan, Tống Hiến lập tức ngừng đánh nghi binh ba cửa, lập tức dẫn quân tới cửa nam hội quân".
"Tuân lệnh".
Tào Hưu lĩnh mệnh vội vàng rời đi.
Sau một hồi lúng túng và cuống quít lúc ban đầu, rốt cuộc quân Lương Châu cũng bắt đầu phản công.
Trong tiếng kèn lệnh vang lên liên tiếp nhiều đội thiết kỵ Tây Lương từ chính diện và hai bên cánh xông ra đánh giết, mãnh liệt tấn công như nước triều lên vào quân trong giáp bộ binh của Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh đang kết trận thế nhưng số lương quân thiết kỵ Tây Lương không có nhiều, toàn bộ cộng lại cũng chỉ có hơn hai ngàn thiết kỵ nên đương nhiên không thể tạo nên mối uy hiếp nặng nề với đội hình hình vuông của quân bộ binh quân Tào.
Ngay khi quân thiết kỵ Tây Lương phóng ra hàng loạt lao dầy đặc, quân Tào dù thương vong nặng nề nhưng dựa vào ưu thế binh lực hùng hậu của mình vẫn có thể đứng vững trước cuộc phản công của quân thiết kỵ Tây Lương.
Nửa canh giờ sau, quân cung thủ của Lữ Kiền rốt cuộc cũng áp sát, quân thiết kỵ Tây Lương cuối cùng cũng bị buộc phải rút lui. Quân Tào cũng ổn định được thế trận ngày sau chiến hào.
Không có quân cung thủ Tây Lương quấy rầy, tốc độ san lấp chiến hào của quân khinh bộ binh dưới sự chỉ huy của Tàng Phách diễn ra rất nhanh chóng. Tới giữa trưa cuối cùng chúng cũng tạo nên một con đường đi lại cho quân kỵ binh, trong lúc đó Duẫn Lễ, Tôn Quan, Tống Hiến cũng đã chỉ huy một vạn năm ngàn quân khinh bộ binh hội quân ở cửa nam thành Hứa Xương. Tới lúc này toàn bộ bốn vạn đại quân còn lại của Tào Tháo đã tụ tập ở cửa nam thành Hứa Xương.
Trong tiếng trống trận sục sôi, Tào Tháo mặc áo giáp đồng như một kỵ binh Hà Bắc bình thường xuất hiện dưới cửa nam thành Hứa Xương. Ngay phía sau lưng hắn là Tuân Du, Tuân Úc, Trình Dục, Lưu Diệp, Cổ Quỳ mấy người, tất cả cũng đều mặc áo giáp đồng kỵ binh. Kiêu tướng Tào thị là Tào Hưu chỉ huy ba trăm quân Hổ Báo kỵ cuối cùng đứng ngay sau lưng Tào Tháo.
Điều đáng kinh ngạc là lúc này quân Hổ Báo kỵ cũng đã bỏ áo giáp sắt, thay vào đó là chúng mặc áo giáp đồng như quân kỵ binh Hà Bắc. Tào Tháo giảo hoạt đã giữ lại một con đường lui cuối cùng của mình. Bản thân hắn và các mưu sĩ trọng yếu mặc áo giáp nguỵ trang như một kỵ binh bình thường trong năm ngàn kỵ binh Hà Bắc. Khi rơi vào tình huống khẩn cấp, việc nguỵ trang như vậy có thể tạo ra những hiệu quả không ngờ tới.
Bên ngoài cửa nam, năm ngàn quân kỵ binh tinh nhuệ của Trương Cáp đã lập thành thế trận nghiêm chỉnh chờ lệnh. Ánh nắng mặt trời gay gắt từ phía đông chiếu dọi làm phản xạ ánh kim quang, trong giống như thiên binh thiên tướng, khí thế mạnh mẽ.
Trương Cáp, Trương Liêu cưỡi ngựa đứng song song trước trận tiền.
Bất chợt trong lúc đó Trương Liêu kéo mạnh dây cương, chiến mã hí lên một tiếng dài, hai chân trước hất tung lên, đạp lung tung trên không một hồi rồi mới nặng nề hạ xuống, phát ra một âm thanh trầm đục. Ánh mắt của năm ngàn tướng sĩ đều chăm chú nhìn Trương Cáp. Trương Cáp nặng nề hạ thiết thương trong tay xuống, mũi thưởng chỉ thẳng về phía con đường mới thông ở phía trước, hắn quát to: "Bớ ba quân tướng sĩ, có nhìn thấy con đường phía trước không? Đó là một con đường máu. Một con đường máu mà các huynh đệ bộ binh đã dùng chính tính mạng và thi thể của mình để mở ra".
Trước cửa thành vô cùng tĩnh lặng, chỉ có giọng nói sôi sục của Trương Cáp đang vang lên cùng với tiếng gào thét hưởng ứng của gió bắc, giọng nói kích động của Trương Cáp không ngừng vang lên trong không trung: "Một vạn tướng sĩ bộ binh vì muốn mở ra con đường này mà đã bỏ mình dưới làn tên của quân Lương Châu" Hai mắt Trương Cấp lập tức trở nên đỏ ngầu, hắn rống to: "Máu tươi của các tướng sĩ bộ binh không thể chảy xuống vô ích, sự hi sinh của họ tuyệt đối không thể vô ích. Các huynh đệ quận Hà Gian (năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ là bộ hạ cũ theo Trương Cáp từ lúc ra đi từ quận Hà Gian), nợ máu phải trả bằng máu. Hãy dùng thanh Mã đao trong tay các ngươi đi tìm quân Lương Châu đối địch báo thù".
"Báo thù!".
"Báo thù!".
"Báo thù!".
Năm ngàn kỵ binh hô lên hưởng ứng ba lần, thanh thế ngút trời. Cùng với tiếng reo hò khàn cả giọng đó của quân kỵ binh, sĩ khí của quân Tào cũng lên tới đỉnh điểm. Thời khắc quyết định của cuộc quyết chiến đã bắt đầu.
Cao Thuận khẽ nở một nụ cười gượng, hắn nhìn Lý Túc nói: "Quả thực không hổ là Tào Tháo, bị hãm vào trong một tuyệt cảnh như vậy mà vẫn có cách để một toán hàng quân mới quy hàng không lâu có thể liều chết vì hắn mà còn có thể kích thích tinh thần tướng sĩ, quả thực không dễ dàng".
Trong mắt Lý Túc hiện lên sự lo lắng, hắn nhìn Cao Thuận nói: "Tướng quân, liệu có cần thừa dịp quân Tào vẫn chưa xuất kích co hẹp lại xa trận hay không? Dù sao thì hiện tại xa trận quá tản mát, rất dễ dàng bị kỵ binh của quân Tào xuyên qua các khe hở ở giữa. Hơn nữa binh lực quân Tào rất mạnh, gần như là gấp đôi quân ta. Cho dù xa trận có kịp thời khép lại, bao vây được quân Tào vào bên trong thì dựa vào binh lực hùng hậu của mình, Tào quân vẫn có thể đột phá qua xa trận của quân ta".