Ngoài cửa ải.
Hậu trận của quân Ngô, Tôn Kiên đang đứng quan chiến.
Đầu nam của cửa ải Thanh Ngưu chật hẹp (chỉ là tương đối chật hẹp, chứ không đến nỗi chật hẹp quá mức, dẫu sao thì cũng là quan đạo, ít nhất cũng đủ để cho hai cỗ xe ngựa cùng đi qua, hơn nữa quan đạo lại ở trong cốc, hai bên khẳng định có chỗ trống). Trên quan đạo, gần một ngàn sơn việt tinh binh do Phan Chương suất lĩnh rào rào bò lên như bầy kiến.
Sơn việt tinh binh là tinh nhuệ trong quân, bọn họ không có khôi giáp kiên cố, nhưng lại có ý chí kiên định nhất!
Giống như là người Khương ở hoang mạc Tây bộ, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt tàn khốc ở sâu trong đại sơn tạo ra sự tôn sùng của người sơn việt đối với võ lực, cùng với sự khinh thường đối với tử vong. Trên chiến trường, sơn việt binh cũng chưa bao giờ sợ tử vong, thậm chí còn cảm thấy vinh quang vì được chiến tử sa trường, những người sơn việt ngu muội có nhận thức rất cố chấp, chỉ có linh hồn của người chiến tử mới có thể được lên trời.
"Rầm rầm rầm..."
Đột nhiên, ở phía trước truyền tới một trận tiếng vang rầm rầm, giống như là sấm sét vang dội ở tận phía chân trời xa. Từ Thứ biến sắc, nói với Tôn Kiên: "Chúa công, Tây Lương thiết kỵ xuất kích rồi!"
"Hả?"
Tôn Kiên trong lòng lập tức trầm xuống.
Tây Lương thiết kỵ chỉ có vỏn vẹn bảy tám trăm kỵ, đối diện với quân Ngô tinh nhuệ với binh lực tuyệt đối, hơn nữa còn phải ở vào tình cảnh bị hai mặt giáp kích, không ngờ còn dám chủ động xuất kích? Tên Mã Siêu này, không ngờ lại dám coi thường tiên phong của quân Ngô, thật sự không phải là ngông cuồng một cách bình thường!
Dõi mắt nhìn, Tây Lương thiết kỵ đen kìn kịt giống như là một dòng sông sắt ào ào tràn xuống.
Tàn dương đỏ như máu, chiếu rọi cả một mảng thiết giáp đen bóng của Tây Lương thiết kỵ, dưới trời tuyết trắng xóa các lộ ra vẻ vô cùng âm lãnh. Có một cỗ túc sát chi khí vô danh, tuy cách một khoảng không xa xôi, nhưng vẫn tràn tới như không có trở ngại, sự băng lãnh khiến người ta phải ngạt thở. Đột nhiên, Tôn Kiên nghe thấy ở phía sau vang lên tiếng hít sâu.
Tây Lương thiết kỵ, đây chính là Tây Lương thiết kỵ.
...
Trước trận của sơn việt binh.
Khi Phan Chương giơ khảm đao hướng về phía trước. Sát cơ băng hàn đột nhiên tràn tới. Kinh hãi ngẩng đầu lên, một kỵ binh đang xông tới nhanh như bay. Hắc mâu của Phan Chương lập tức co lại, tiếng hò hét và tiếng bước chân hỗn loạn ở bên tai trong khoảnh khắc biến mất hết, cả thế giới chỉ còn lại tên kỵ binh địch đang nhanh chóng tiếp cận ở trước mặt.
Mã Siêu!
Chính là Mã Siêu. Tên Mã Siêu đáng chết!
Giết hắn, báo cừu cho đại đô đốc, báo cừu cho công tử.
Con ngươi của Phan Chương lập tức biến thành đỏ rực, cơ hồ như là muốn ứa máu ra ngoài. Đột nhiên tru lên một tiếng, Phan Chương bay vút lên cao, khi người ở trong không trung thì làm ra một tư thế khó bề tưởng tượng. Phan Chương không ngờ lại không chút bảo lưu hoàn toàn để lộ bản thân ra dưới thiết thương của Mã Siêu, đã thế còn đem hậu bối khảm đao sắc bén che ở sau người.
Phan Chương rất minh bạch sự cách biệt về thực lực giữa mình và Mã Siêu, ngay cả công Tử Sách cũng không địch lại Mã Siêu thì mình càng không phải là đối thủ của hắn. Cơ hội duy nhất của hắn chính là lấy mạng đổi mạng, dùng sinh mệnh của chính mình để đổi lấy một lần cơ hội giết chết Mã Siêu. Cho dù chỉ có một phần vạn hi vọng thì Phan Chương cũng không chút do dự mà đi làm.
Trước khi xuất chiến, Phan Chương đã ôm quyết tâm rằng mình sẽ chết.
Chiến mã đang phi nhanh mang theo Mã Siêu lao về phía trước, Phan Chương bay vút lên không giống như một khúc cây thẳng tắp đâm mạnh về phía Mã Siêu, một nụ cười lạnh đọng lại trên khóe miệng của Mã Siêu.
Muốn lấy mạng đổi mạng ư? Chẳng qua là tự chuốc lấy diệt vong mà thôi!
"Hây!"
Mã Siêu quát khẽ một tiếng, thiết thương trong tay đã quét ngang với thế lôi đình vạn quân, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, Phan Chương còn chưa kịp xuất đao thì đã bị một cái quét ngang thế đại lực trầm này hất cho bay ra xa. Người còn ở trên không trung, Phan Chương há miệng phun ra một bụm máu, một thương này của Mã Siêu quán chú lực cả ngàn quân, Phan Chương nội phủ vỡ nát.
"Bịch bịch."
Phan Chương từ trên không trung rơi xuống, nặng nề đập xuống đất, khiến cho tuyết bay đầy trời.
"Tướng quân!"
Phó tướng Chu Nhiên phụ trách chỉ huy ở trung quân thấy vậy thì lập tức hô thảm một tiếng, vội vàng lao lên trước đỡ Phan Chương dậy, quay đầu lại gọi hai sơn việt binh: "Mau mau, đưa tướng quân về đại doanh!"
Trước trận của hai quân, Mã Siêu xông vào trong sơn việt quân như hung thần ác sát.
"Phốc phốc phốc!"
Thương ảnh như ma núi, yết hầu của ba sơn việt hãn tốt trong nháy mắt nở ra một đóa hoa máu thê diễm, việt đao và giơ lên được một nửa thì cứ vậy dừng giữa không trung, không thể vung về phía trước được nữa. Sơn việt hãn tốt thứ tư thì va chạm mạnh với tọa kỵ của Mã Siêu, trong chớp mắt đã bị đúng cho xương cốt gãy lìa, chết ngay tại chỗ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Giếtttt!"
Trong tiếng hò hét đinh tai nhức óc, hơn chục sơn việt thương binh liều chết xông về phía Mã Siêu, trường mâu sắc bén từ bốn phương tám hướng đâm tới.
"Gào!"
Mã Siêu ngẩng mặt lên trời gào lên một tiếng, thiết thương trong tay quét ngang bát phương, trong tiếng va chạm liên tục không dứt, trường mâu trong tay hơn chục sơn việt thương binh rào rào gãy lìa. Hai sơn việt binh thì bị thiết thương của Mã Siêu hất cho bay ra sau, đụng ngã mấy sơn việt đao binh, trận hình của sơn việt binh trong khoảng khắc đã trở nên hỗn loạn.
"Rầm rầm rầm!"
Trong tiếng vó sắt điếc tai, hai trăm Tây Lương thiết kỵ ồ ạt giết tới, giống như là hai trăm con ác lang, nhe nanh mua vuốt xong vào trong sơn việt quân, trảm mã đao băng lãnh gạt trên chém dưới, trong sơn việt quân lập tức sóng máu ngập trời, huyết nhục và tứ chi gãy lìa, tiếng chiến mã hí lên bi ai và tiếng hô thảm của sĩ tốt vang vọng trời đất.
Giết chóc, giết chóc thảm liệt!
"Phóng tên. Tiếp tục bắn tên!"
Chu Nhiên giơ cao trường đao, gào đến khản cả giọng chỉ huy sơn việt cung tiễn tiếp tục phóng tên.
"Hả?"
Mã Siêu hai mắt như điện, đã phát hiện ra Chu Nhiên trong đám loạn quân.
Đột nhiên, một cây lao băng lãnh đã tới tay phải của Mã Siêu. Trước khi sơn việt cung tiễn bắn ra loạt mưa tên thứ hai, Mã Siêu đã quát khẽ một tiếng, ném cây lao trong tay ra. Khi Chu Nhiên đang vung đao chỉ huy thì đột nhiên cảm thấy sát cơ băng lãnh từ phía trước ập tới, kinh hãi ngẩng đầu lên thì một đao hàn quang đã bay vụt tới.
"Keng!"
Chu Nhiên tuy ra sức né tránh, nhưng vẫn bị cây lao đâm xuyên qua giáp vai, lực lượng cường hoành trên cây lao kéo cả Chu Nhiên ngã xuống đất, đầu vừa hay đập vào một tảng đá nhô lên trên mặt đất, chỉ nghe thấy bốp một tiếng, một dòng máu đỏ thuận theo khóe miệng Chu Nhiên từ từ chảy ra, đôi mắt đang trợn tròn tức giận cũng từ từ nhắm lại.
..
Hậu trận của quân Ngô.
Sắc mặt của Từ Thứ lập tức biến thành trắng bệch, nhìn về chiến trường ở phía trước với vẻ khó có thể tin được, gần một ngàn sơn việt tinh binh không ngờ lại không ngăn được sự trùng phong của hai ba trăm Tây Lương thiết kỵ, lờ mờ có dấu hiệu thua trận, nghiêng đầu nhìn Tôn Kiên, sắc mắt của Tôn Kiên lạnh lùng đến đáng sợ, cơ hồ như được phủ lên một tầng sương mù.
"Chúa công!" Trong tiếng vó ngựa dồn dập, giáo úy Lữ Mông từ phía trước giục ngựa phi về, nói: "Phan Chương tướng quân chết trận, Chu Nhiên tướng quân cũng bị trọng thương."
"Hả!" Từ Thứ thốt lên kinh hãi: "Phan Chương tướng quân cũng chết trận rồi ư?"
Lữ Mông buồn bã gật đầu, nói: "Bị Mã Siêu đánh vỡ lục phủ ngũ tạng, khi sĩ tốt cứu về thì đã tuyệt khí thân vong rồi."
"Ài!"
Tôn Kiên ngửa mặt lên trời không nói gì, một hồi sau mới thở dài một tiếng buồn bã, vẻ xơ xác tiêu điều trên mặt cũng biến thành vô cùng đậm đặc, quát: "Chu Thái, Tưởng Ngâm, Từ Thịnh, Toàn Tông nghe lệnh!"
"Có mạng tướng!"
Chu Thái, Tưởng Khâm, Từ Thịnh, Toàn Tông bốn tướng bước lên trước một bước, đứng xếp hàng trước mặt Tôn Kiên, cao giọng thưa.
Tôn Kiên ánh mắt như đao, lạnh lùng lướt qua mặt bốn tướng, nghiêm giọng nói: "Mỗi người dẫn hai ngàn tinh binh luân phiên công kích cửa ải. Nhất quyết không được cho Mã Siêu có bất kỳ một cơ hội nào để nghỉ ngơi, cô cũng muốn xem xem, Mã Siêu rốt cuộc là được đúc từ sắt hay là được đúc từ đồng."
"Tuân lệnh!"
"Chậm đã."
Bốn tướng bọn Chu Thái ầm ầm vâng lệnh, đang muốn lĩnh mệnh mà đi thì bị quân sư Từ Thứ cản lại. Bốn tướng đều ngạc nhiên nhìn Từ Từ, vẻ mặt của Từ Thứ rất tự nhiên, dặn dò bốn tướng: "Bốn vị tướng quân đều là đại tướng trong quân, khi tấn công cửa ải thì nhớ đừng xung phong đi đầu!"
Chu Thái đang uất hận chỉ muốn tìm Mã Siêu tính sổ, lập tức nhíu mày không vui, nói: "Quân sư khó tránh khỏi quá coi thường tướng lĩnh của Đông Ngô chúng ta rồi!"
Từ Thứ cũng không tranh biện, chỉ sầm mặt xuống, quát: "Đây là quân lệnh, Chu Thái tướng quân chẳng lẽ lại muốn kháng lệnh ư?"
Chu Thái bất lực, chỉ đành ôm quyền nói: "Vậy thì mạt tướng xin tuân lệnh."
...
Chân núi phía bắc cửa ải, kịch chiến đang khốc liệt.
Cơ hồ là động thời vào lúc Mã Siêu suất lĩnh hai trăm thiết kỵ xuất kích, ba trăm trọng giáp của Hứa Chử bắt đầu xung phong đầy bi hùng. Trọng giáp thiết kỵ thử dùng thân mình và chiến mã đâm thủng doanh trại của quân Ngô và phá hủy sự ngăn cản của quân Ngô. Đây hoàn toàn là xung phong kiểu tự sát, bắt đầu từ thời khắc chiến mã cất vó, ba trăm tướng sĩ đã không định sống sót quay về!
Thái Sử Từ còn chưa kịp suất lĩnh hai ngàn tinh binh cường công cửa ải thì bị tiếng hô kinh hãi của hai thiên tướng gọi giật lại.
"Tướng quân mau nhìn kìa, trọng giáp thiết kỵ!"
"Trời ơi, đúng là trọng giáp thiết kỵ rồi!"
"Hả?"
Thái Sử Từ sắc mặt trầm xuống, vội vàng quay về trước viên môn, đưa mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy mấy trăm Tây Lương thiết kỵ đã xung sát như thủy triều, có điều Tây Lương thiết kỵ lần này không xung phong giống như ngày hôm qua, lần này Tây Lương thiết kỵ xung phong không ngờ cả người và ngựa đều bọc trong thiết giáp đen xì.
Thậm chí ngay cả phần mặt của mỗi một kỵ binh cũng bị mặt quỷ dữ tợn che lấp, tạo cho người ta cảm giác không giống như là một nhánh quân đội mà là một đàn quái thú do cương thiết tạo thành.
Vó ngựa rầm rập, tuyết vụn bay tứ tán, trong thoáng chốc, Tây Lương thiết kỵ đã tiến vào trong xạ trình của cung tiễn thủ.
"Cung tiễn thủ!" Thái Sử Từ đột nhiên giơ trường thương trong tay về phía trước, cao giọng quát: "Phóng tên!"
"Vù vù vù vù!"
Sớm đã có hai ngàn cung tiễn thủ đang nghiêm trận chờ đợi ở phía sau hàng rào doanh trại kéo cung đặt tên. Trong nháy mắt, hai ngàn lang nha tiễn đã lướt không mà lên, trong không chung đan vào nhau tạo thành một màn mưa tên dày đặc, sau đó toàn bộ tên rào rào rơi xuống Tây Lương thiết kỵ đang hùng dũng xông tới. Song, tình cảnh người ngã ngựa đổ mà quân Ngô chờ mong lại không hề xuất hiện.
Tây Lương thiết kỵ thậm chí còn không có ai dừng lại, vẫn tiếp tục yểm sát về phía đại trại quân Ngô.
"Chuyện gì vậy?"
"Tại sao lại như vậy?"
Tướng lĩnh của quân Ngô ở phía sau Thái Sử Từ đồng loạt biến sắc, nhánh Tây Lương thiết kỵ này không hề sợ cung tên, cái này sao có thể xảy ra được?
"Đáng ghét!" Thái Sử Từ cắm trường thương lên mặt đất, hậm hực vung vẩy quyền đầu, quát: "Dừng phóng tên, cung tiễn thủ lui ra sau, trường thương binh bắt đầu bày trận!"
"Giết giết giết!"
Trong tiếng bước chân dồn dập, hai ngàn cũng tiễn thủ mau chóng lui ra sau, hơn một ngàn trường thương binh tinh nhuệ bước chân chỉnh tề đi tới phía sau hàng rào doanh trại. Trường thương binh của quân Ngô mau chóng bày trận hình, hơn một ngàn trường mâu trước sau xếp thành mười dãy, chỉ xéo lên trời bốn mươi lăm độ, trong khoảnh khắc đã đan vào nhau thành một rừng rậm tử vong lạnh băng.