Cửa ải Thanh Ngưu.
Thái Sử Từ suất lĩnh hơn bốn ngàn bộ binh tinh nhuệ cùng hơn ngàn khinh kỵ vừa tới nơi, thì thấy trong quân doanh bị bỏ đi trên cửa ải không ngờ lại lố nhố đầu người, đầy là binh sĩ Tây Lương. Lúc này Tây Lương binh đang vận chuyển cổ mộc lôi thạch, tu sửa quân doanh bị quân Ngô vứt bỏ, còn có mấy trăm cung tiễn thủ đang xếp hàng trước cửa ải, bày ra bộ dạng ngăn chặn quân Ngô.
Thái Sử Từ thấy vậy thì trong lòng lập tức trầm xuống!
Không nghi ngờ gì nữa, đám Tây Lương binh này chính là đám Tây Lương thiết kỵ đã biến mất trong Đại Biệt sơn, xem ra ba ngàn sơn việt tinh binh của Phan Chương không thể thu thập được đám Tây Lương binh này ở trong núi, để chúng lại âm soa dương thác chạy tới cửa ải Thanh Ngưu! Mà điều này lại khiến hơn năm ngàn tinh binh của Thái Sử Từ rơi vào khốn cảnh hai mặt thụ địch.
Phía sau còn có gần vạn quân Tào và Tây Lương thiết kỵ đang truy sát, phái trước lại lòi ra Tây Lương binh của Mã Siêu, cái này gọi là sau có truy binh, trước bị cản đường, trận này đánh thế nào đây?
"Truyền lệnh!" Thái Sử Từ hít một hơi lệnh, chậm rãi giơ trường thương trong tay lên, ngẩng mặt lên trời quát to: "Toàn quân dừng tiến tới, ở tại chỗ đốn cây, dựng doanh trại!"
Trước mắt đối sách ổn thỏa nhất tất nhiên là đóng trại để thủ!
Nếu không, nếu như đánh vội cửa ải rồi không hạ được, truy binh ở phía sau lại tới, bị quân Tào, quân Lương trước sau ngăn cản, hơn bốn ngàn quân đội dưới trướng Thái Sử Từ sẽ bị đánh tan, giống như là dã thủ tranh nhau sợ hãi chạy vào trong núi. Chỉ có đóng doanh trại, thủ tại chỗ, sau đó đợi viện quân ở sau tới, hoặc là đợi Tôn Sách, Chu Du tới chủ trì đại cục.
Dẫu sao thì nơi này là chỗ giáp giới giữa hai quận Lư Giang và Nhữ Nam, để đoạt thiên tử và tấn công Hoài Nam, quân đội ở các quân Giang Đông đang hướng tới một giải Lư Giang Thư huyện mà tập kết. Chỉ cần có thể thủ vững mười ngày nửa tháng, chúa công và quân sư có thể tự dẫn đại quân tới tiếp ứng.
Dưới một tiếng hạ lệnh của Thái Sử Từ, hơn năm ngàn Ngô binh lập tức chặt cây, bắt đầu đóng doanh trại.
Hơn năm ngàn tinh binh của Thái Sử Từ không lập tức phát khởi tiến công, còn Phan Chương thì đang bận cứu trị Chu Du, tạm thời không để ý tới việc công kích Tây Lương binh trên cửa ải Thanh Ngưu. Điều này khiến hơn trăm Lương Châu binh còn lại của Mã Siêu có được thời gian quý báu để nghỉ ngơi. Pháp Chính tự mình chỉ huy tướng sĩ gia cố doanh trại, sửa sang lại công trình phòng ngự.
Mà lúc này, lối vào quan đạo cửa ải Thanh Ngưu - Cát Pha, Hứa Chử dẫn Tây Lương thiết kỵ hướng tới năm trăm khinh kỵ phụ trách đoạn hậu của quân Ngô mà phát khởi thế công như thủy triều.
"Giết chúng, gào gào gào!"
"Bịch!"
Hửa Chử ngẩng mặt lên trời tru dài, lang nha thiết chùy trậm trọng rít lên trên không trung, một kỵ đô úy của quân Ngô bị lang nha thiết chùy đập vỡ đầu, chỉ nghe thấy bốp một tiếng, đầu của kỵ đô úy của quân Ngô cùng với cả mũ đồng cũng bị đập cho nát vụn, tương não và máu bắn ra, hóa thành sương máu đầy trời.
"Thiết kỵ doanh. Giết!"
Hứa Chử giơ Lang Nha thiết chùy ở trong tay lên trước, ba ngàn Tây Lương thiết kỵ lập tức ầm ầm lao lên trước, giống như cơn sóng khổng lồ cuộn trào về phía năm trăm khinh kỵ của quân Ngô. Tuy thời gian cấp bách, các tướng sĩ của thiết kỵ doanh thậm chí còn không kịp mặc trọng giáp, nhưng đối phó với mấy trăm khinh kỵ của quân Ngô. Cho dù là chỉ mặc giáp mềm thì cũng đã là dùng dao mổ trâu mà giết gà rồi.
Vô luận là huấn luyện, đấu chí hay là mã lực, Tây Lương thiết kỵ đều chiếm hết ưu thế. Rất nhanh, năm trăm khinh kỵ hoàn toàn bị Tây Lương thiết kỵ như một cơn sóng màu đen bao trùm.
Tào Hồng, Tào Chân, Vu cấm giục ngựa từ xa quan chiến. Trong mắt ba người đều tràn ngập vẻ ngưng trọng, lực sát thương cường đại mà Tây Lương thiết kỵ biểu hiện ra khiến tâm tình của họ thêm trầm trọng, đối diện với địch nhân hung hãn như thế này, bọn họ không biết quân Tào có cơ hội giành chiến thắng hay không?
"Hồng thúc!" Tào Chân quay đầu lại nhìn Tào Hồng, u sầu nói: "Lực sát thương của Tây Lương thiết kỵ càng lúc càng mạnh. Mấy trăm khinh kỵ của quân ngô tuy binh lực ở vào thế yếu. Trang bị, sĩ khí, huẫn luyện cũng không bằng được Tây Lương thiết kỵ, nhưng cho dù là mấy trăm con lợn bị Tây Lương binh đi giết cũng phải giết mất nửa tiếng chứ? Nhưng trên thực tế chỉ cần thời gian một bữa cơm. Mấy trăm khinh kỵ của quân Ngô đã toàn quân bị tiêu diệt, không phải là thua trận, mà là bị tiêu diệt hoàn toàn!"
"Không sai!" Vu Cấm sắc mặt ngưng trọng, gật đầu, tiếp lời: "Nếu mạt tướng không nhìn nhầm, mấy trăm khinh kỵ của quân Ngô là chiến tử toàn bộ, không có một ai thoát khỏi sự truy sát của Tây Lương thiết kỵ! Dụng tâm của Mã đồ tể cực kỳ hiểm ác, thương nhân buôn ngựa của Quan Trung bán ngựa tới Trung Nguyên, Giang Đông đều là ngựa chân ngắn, để lại ngựa lớn đầu cao cho đội kỵ binh của mình sử dụng, điều này khiến kỵ binh của Quan Trung chưa đánh đã ở vào ưu thế tuyệt đối rồi!"
Tào Hồng hậm hực vung trường đao trong tay, nói: "Vậy có biện pháp nào không? Trước mắt những nơi có ngựa tốt như Tây Vực, Mạc Bắc, Lương Châu đều nằm dưới sự khống chế của Mã đồ tể, Tịnh Châu, U Châu tuy nói là cũng có ngựa, nhưng ngựa mà hai địa phương này sản xuất ra đều là ngựa Hung Nô chân ngắn, làm được gì chứ?"
Tào Chân nói: "Trước khi triệt để kích bại quân Ngô, nhất định phải nghĩ cách đối phó với Tây Lương thiết kỵ, nếu không cho dù là đánh bại được quân Ngô thì thiên tử, bá quan và vợ con của thừa tướng cũng khó tránh khỏi rơi vào tay quân Lương. Lần này nếu không thể nghênh đón thiên tử về Hứa đô, hậu quả không thể lường được!"
Vu Cấm nói: "Hổ có ý đả thương người, người cũng có lòng diệt hổ. Hứa Chử tuy là mãng phu, nhưng phó tướng Trần Đáo cũng hắn thì không dễ đối phó đâu. Hiện tại chỉ có thể đi một bước thì xem một bước, may mà quân Ngô là địch nhân chung, trước khi quân Ngô chưa diệt vong, quân ta và quân Lương vẫn không đến nỗi phải đánh nhau!"
Trong khoảng thời gian này, Tây Lương thiết kỵ của Hứa Chử đã đánh tan khinh kỵ đoạn hậu của quân Ngô, thuận theo quan đạo truy sát tiếp. Tào Hồng thấy vậy liền vội nói với Tào Chân, Vu Cấm: "Tử Đan, Văn Tắc, hiện tại Tây Lương thiết kỵ đã đuổi tiếp rồi, chúng chắc cũng nên động thân thôi!"
Tây Lương thiết kỵ, bộ binh quân Tào thuận theo quan đạo đuổi về phía nam không lâu thì phát hiện quân đội của Thái Sử Từ. Lúc này quân Ngô đang chặt cây đóng trại. Hửa Chử không thèm nghĩ ngợi, theo bản năng định phát khởi công kích thì Trần Đáo kịp thời ngăn lại: "Tướng quân đừng nóng vội, chỗ này sơn đạo hẹp, kỵ binh hoàn toàn không thể triển khai, nếu tùy tiện tấn công rất có khả năng sẽ bị địch đánh bại."
Hứa Chử không nghe, suất lĩnh ba trăm thiết kỵ muốn cường tập, quả nhiên bị quân Ngô giết cho thảm bại. Ba trăm thiết kỵ cũng hao tổn gần nửa.
Hứa Chử lúc này mới tin lời Trần Đáo, cũng ở trên sơn đạo chặt cây đóng trại. Quân Tào theo sau tiến vào thấy quân Lương đóng trại, liền cũng đóng ba tòa doanh trại có quy mô khá nhỏ trên sơn đạo, ba tòa doanh trại phân bố theo đường thẳng. Tào Chân, Tào Hồng, Vu Cấm mỗi người trấn thủ một doanh trại.
Lúc này, trên cửa ải Thanh Ngưu có thể dùng từ hỗn loạn bất kham để hình dung.
Ở cuối phía nam là ba ngàn sơn việt binh của Phan Chương, sau đó là hơn bảy trăm Tây Lương thiết kỵ của Mã Siêu, sau đó nữa là hơn năm ngàn quân Ngô tinh nhuệ của Thái Sử Từ, sau đó là ba ngàn Tây Lương thiết kỵ của Hứa Chử, sau đó là hơn năm ngàn quân Tào tinh nhuệ của Tào Hồng, Tào Chân, Vu Cấm, sau cùng bên ngoài núi ở các sơn đạo là hơn ba ngàn quân Ngô tinh nhuệ khác lưu thủ.
Trong đây, quân Ngô tuy bị chia thành ba bộ phận, nhưng lại chiếm ưu thế binh lực tuyệt đối. Tổng binh lực đạt tới hơn một vạn người, binh lực của quân Tào là hơn năm ngàn. Binh lực của quân Lương là ít nhất, quân đội do Mã Siêu, Hứa Chử suất lĩnh chỉ có không tới bốn ngàn người, có điều lại đều là Tây lương thiết kỵ có sức chiến đấu cường đại.
Trong đó, hơn bảy trăm Tây Lương thiết kỵ của Mã Siêu thì phải đối diện với hình thế hiểm ác nhất.
Hơn bảy trăm Tây Lương binh này không những phải chia binh bảo vệ thiên tử, bá quan, mà còn phải đối diện với sự bắc nam giáp kích của hơn năm ngàn kỵ bộ binh của Thái Sử Từ và ba ngàn sơn việt bộ binh của Phan Chương, tuy có thể dựa vào doanh trại bỏ đi của quân Ngô, nhưng phải đối diện với sự giáp kích hai mặt của quân Ngô với ưu thế binh lực hơn cả chục lần. Lương Châu binh có thể thủ tới khi nào thì thực sự là khó nói.
...
Ngoài ải khẩu, trong quân trướng của Phan Chương.
Thiên tướng Chu Nhiên vẻ mặt kích động xông vào trong quân trướng của Phan Chương, hét lớn: "Tướng quân, được cứu rồi! Đại đô đốc được cứu rồi. ha ha ha. Đại đô đốc được cứu rồi!"
"Hả?" Phan Chương đang thúc thủ vô sách vội vàng ngẩng đầu lên, hỏi: "Chu Nhiên, ngươi nói gì?"
Chu Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng trấn định lại rồi nói với Phan Chương: "Tướng quân, mạt tướng sai người ở trong núi phụ cận đi một vòng tìm lang trung. Không ngờ trong đại trạch gặp được một người, mà người này lại là thần y Hoa Đà đương thế. Đại đô đốc đúng là mạng lớn, nếu không phải là Hoa thần y đi hái thuốc qua đây, lần này đúng là tiêu rồi."
Phan Chương vội vàng nói: "Hoa thần y ở đâu?"
Chu Nhiên nói: "Lát nữa sẽ đến. Mạt tương sợ tướng quân lo lắng nên phi ngựa về trước để báo tin."
"Đi, theo bản tướng quân đi cung nghênh Hoa thần y." Phan Chương vừa đi được một bước thì dừng lại, nói với Chu Nhiên: "À, đúng rồi, còn có một việc."
Chu Nhiên hỏi: "Việc gì?"
Phan Chương nói: "Vừa rồi trinh sát phục ở trên núi có báo, đại quân của Thái Sử tướng quân đã tới đầu bắc của cửa ải Thanh Ngưu rồi, có điều ở phía sau đại quân của Thái Sử tướng quân còn có hai nhánh quân đội khác, một nhanh là Tây Lương thiết kỵ, nhánh kia là bộ binh quân Tào. Hiện giờ tình hình nơi đây rất phức tạp, không phải là chuyện mà ta và ngươi có thể xử trí!"
Chu Nhiên nói: "Tướng quân nói rất đúng." Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Phan Chương nói: "Bản tướng quân phái khoái mã về Lư Giang báo tang với chúa công, đồng thời xin chúa công sai một đại tướng tới chủ trì đại cục, Nghĩa Phong (tự của Chu Nhiên) ngươi thấy thế nào?"
Chu Nhiên nói: "Tướng quân anh minh, nên là như vậy."
Phan Chương nói: "Chuyện này do Nghĩa Phong ngươi đi làm. Còn nữa, đừng quên phái người từ trên vách núi vòng qua cửa ải, liên hệ với Thái Sử tướng quân!"
"Mạt tướng tuân mệnh!"
...
Cửa ải Thanh Ngưu, trong trướng của Mã Siêu.
Hàn Đức kích động chạy vào trong trướng, nói với Mã Siêu: "Thiếu tướng quân, viện quân tới rồi, viện quân của chúng ta tới rồi!"
Mã Siêu, Pháp chính đồng thời đứng bật dậy, vội vàng hỏi: "Viện quân đã tới!"
"Vâng!" Hàn Đức gật đầu, nói: "Đang ở ngoài cửa ải, từ cờ hiệu mà nhìn thì chắc là thiết kỵ binh của Hứa Chử tướng quân. Có điều ở giữa còn có mấy ngàn quân Ngô chặn ở giữa, cho nên không có cách nào hội hợp với quân ta."
"Đi!" Mã Siêu nghiêng đầu nói với Pháp Chính: "Hiếu Trực, ra ngoài xem thế nào!"
Ba người lập tức ra khỏi đại trướng, lên viên môn ở trước trại nhìn về phía bắc.
Địa thế của cửa ải Thanh Ngưu khá cao, phía bắc trấn thủ đường vào Nhữ Nam, còn hướng nam thì trấn thủ đường vào Lư Giang, đều chiếm ưu thế trên cao nhìn xuống, cho nên lúc trước Phan Chương chọn nơi đây để đóng trại hòng đón lõng Tây Lương thiết kỵ của Mã Siêu. Ba người bọn Mã Siêu đứng ở trên viên môn có thể từ trên cao nhìn thấy hết tình hình trên quan đạo ở phía bắc cửa ải. Không những nhìn rõ tình hình đại doanh của Thái Sử Từ, thậm chí còn lờ mờ nhìn thấy đại doanh của quân Tào ở phía bắc.
Mã Siêu kích động nói: "Quả nhiên là thiết kỵ doanh của Hứa Chử tướng quân?"
Pháp Chính cười khổ, nói: "Ở sườn phải hình như còn có cả doanh trại của quân Tào? Thế này cũng hay, trừ quân ta và quân Ngô ra, quân Tào cũng tới, thế này cũng náo nhiệt đây."
Mã Siêu nói: "Phải nghỉ biện pháp để liên hệ với Hứa Chử tướng quân!"
Pháp Chính nói: "Không sai, ít nhất cũng phải nghĩ cách ra lệnh cho Hứa Chử tướng quân không tiếc trả giá đắt để kềm chế mấy ngàn quân Ngô của Thái Sử Từ. Nếu không, mấy ngàn quân Ngô của Thái Sử Từ cùng ba ngàn sơn việt binh ở mặt nam cửa ải hai mặt giáp kích. Quân ta có kiêu dũng thiện chiến cỡ nào thì cũng chỉ có hơn bảy trăm binh sĩ, rất khó chống nổi!"
Hàn Đức đưa tay ra chỉ vào vách đá dựng đứng ở hai bên, nói: "Chỉ có thể nghĩ biện pháp từ vách đá mà bò lên thôi."
Mã Siêu nói: "Hàn Đức, vậy chuyện này giao cho ngươi."
Hàn Đức ưỡn thẳng ngực, cao giọng nói: "Tuân lệnh."
Nhìn Hàn Đức lĩnh mệnh mà đi, Pháp Chính đột nhiên nhớ tới gì đó, vỗ vỗ đầu nói với Mã Siêu: "À, đúng rồi, tại hạ tí nữa thì quên một chuyện."
Mã Siêu hỏi: "Chuyện gì?"
Pháp Chính nói: "Thiếu tướng quân, Quan Vũ cướp không chỉ có thiên tử và bá quan, còn có hơn chục nhi tử và hơn hai mươi nữ nhân, đều có chút nhan sắc. Trong đó có một ả tên là Điêu Thiền, nghe nói là ái thiếp của Lữ Bố, Quan Vũ chính là vì nữ nhân này mà phản bội Tào Tháo!"