Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 465: Quân Lương, quân Tào đi cùng nhau ư? (1)



"Hả? Quân Ngô?" Mã Siêu biến sắc, nói với Hàn Đức, "Hàn Đức, bảo vệ thiên tử!"

"Tuân lệnh!"

Hàn Đức ầm ầm lĩnh mệnh, chỉ khai sơn đại phủ trong tay lên trời, mấy trăm Tây Lương thiết kỵ ở phía sau ồ ạt tỏa ra, bao vệ thiên tử vào giữa. Mã Siêu đang muốn giục ngựa xuất trận thì Pháp Chính ở đằng sau đột nhiên hạ thấp giọng, nhắc: "Thiếu tướng quân, nơi này không tiện ở lâu, bảo vệ thiên tử là quan trọng."

"Bản tướng quân trong lòng tự có tính toán." Mã Siêu không quay đầu lại, nói: "Chỉ là trong mấy ngày ở trong núi chịu uất ức nhiều rồi, hôm nay không đánh cho đám chó đất Đông Ngô này một trận thì không chịu được. Hiếu Trực yên tâm, thu thập ba trăm tên chó đất này không cần nhiều thời gian, không làm chậm trễ đại sự đâu!"

Hai tay ở trong ống tay áo của Pháp Chính nắm chặt lại, vốn muốn khuyên thêm một câu nhưng cuối cùng không nói ra. Lương Châu thiết kỵ có ưu thế binh lực hơn gấp đôi, lại có Mã Siêu dũng quan tam quân lĩnh quân, thu thập hai ba trăm Đông Ngô khinh kỵ quả thực là thừa sức, hoàn toàn không có gì phải lo lắng

"Hây!" Mã Siêu hay chân dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, chiến mã bị đau nên lập tức ngẩng mặt lên trời hít một tiếng, tung vó lao về trước. Mã Siêu thuận thế xoay ngang Thiên Lang thương, mũi thương sắc bén chỉ thắng mà Tôn Sách, Chu Du đang ghìm ngựa đứng yên ở phía trước. Ánh sáng còn sót lại của mặt trời sắp lặn chiếu lên cây thương băng lãnh, lập tức ánh lên hàn mang chói mắt.

"Tây Lương Mã Siêu ở đây, đám chó đất Đông Ngô ở phía trước chuẩn bị chịu chết đi, hây!"

"Bảo vệ tốt đại đô đốc!" Tôn Sách quay đầu lại quát một tiếng, lệnh cho ba trăm khinh kỵ bảo hộ tốt Chu Du, lập tức giục ngựa xuất trận giơ thương đón Mã Siêu, "Mã Siêu chớ có ngông cuồng, Giang Đông Tôn Sách ở đây!"

Chu Du ở đằng sau vẫy tay nói: "Bá Phù, không cần xuất chiến!"

"Công Cẩn không cần phải lo lắng!" Tôn Sách không quay đầu lại, quát: "Người khác sợ Mã Siêu hắn, nhưng bản công tử thì không sợ hắn đâu!"

"Tôn Sách?" Khóe miệng Mã Siêu hé ra một tia sát cơ lăng lệ, gằn giọng, nói: "Ngươi là trưởng tử Tôn Sách của lão cẩu Giang Đông Tôn Kiên ư?"

"Mã Siêu, chịu chết đi!" Tôn Sắc tức giận quát: "Thật là đáng ghét, không ngờ lại dám vũ nhục phụ thân của bản công tử, hôm nay nhất định phải bắt ngươi trả giá đắt!"

"Giá đắt?" Mã Siêu cười lạnh một tiếng, giả vờ xót xa, nói: "Hôm nay ta sẽ khiến lão cẩu Giang Đông Tôn Kiên nếm thử nỗi đau mất con, Tôn Sách ngươi chết chắc rồi!"

"Bá Phù!" Chu Du ở phía sau gọi to: "Mã Siêu tính tình âm hiểu xảo trá, cẩn thận ám khí của hắn!"

"Ám khí?" Mã Siêu lạnh lùng nói: "Hôm nay bản tướng quân không cần dùng ám khí, chỉ dựa vào thanh Thiên Lang thương trong tay đường đường chính chính thu thập đám chó đất Giang Đông các ngươi!"

"Vậy thì tới đi!" Tôn Sách hét lớn: "Để bản công tử thử xem xem Tây Lương Cẩm Mã Siêu trong truyền thuyết trừ biết sử dụng ám khí ra thì còn biết gì nữa?"

"A!"

"Gừ!"

Mã Siêu, Tôn Sách giục ngựa tiến lên, vào sát na hai ngựa giao nhau, Tôn Sách ngẩng mặt lên trời hú một tiếng, khi giơ thương định đâm thì thấy trước mắt hàn quang lóe lên, Thiên Lang thương trong tay Mã Siêu sớm đã đâm tới nhanh như điện xẹt. Tôn Sách lập tức giật nảy mình, thầm nghĩ thằng nhóc Mã Siêu này quả nhiên là danh bất hư truyền, chỉ là tốc độ xuất thương này đã hơn hắn một bậc.

"Keng!"

Thương thế của Tôn Sách mới đánh ra được phân nữa thì bị bức phải bỏ dở, chuyển đâm thành gạt Thiên Lang Thương của Mã Siêu. Hai thanh thiết thương chạm mạnh vào nhau trên không trung, một tiếng keng lanh lảnh lập tức vang khắp cốc. Tôn Sách vì phát lực không đủ nên phải chịu thiệt. Thân hình kiện tráng lay động kịch liệt trên lưng ngựa, suýt chút nữa nữa chúi đầu ngã xuống ngựa.

Hai ngựa giao qua nhau rồi tiến về trước mấy chục bước, Mã Siêu ghìm ngựa quay lại.

"Gào!"

"Gào!"

"Gào!"

Trong trận của quân Lương lập tức vang lên tiếng hoan hô như trời long đất lở, mấy trăm thiết kỵ Lương châu nhao nhao vung vẩy trảm mã đao trong tay, hò hét trợ uy cho Mã Siêu đến khản cả cổ. Ba trăm khinh kỵ của quân Ngô thì hoàn toàn lặng tiếng, cơ hồ tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng, có chút không dám tin vào mắt của mình.

Tiểu Bá Vương dũng quan Giang Đông Tôn Sách, giao thủ mới chỉ một hiệp mà suýt nữa thì bị Mã Siêu đánh ngã xuống ngựa.

Tôn Sách ghìm ngựa quay đầu lại, sắc mặt đã biến thành đỏ hồng, giống như là vừa uống rượu say. Mũi thương chỉ vào Mã Siêu đột nhiên bắt đầu run rẩy, theo sự rung động thiết thương của Tôn Sách, một loạt tiếng ong ong chói tay bắt đầu vang lên, trên mặt Mã Siêu thì vẫn là vẻ hờ hững.

"Hây!"

Tôn Sách quát lớn một tiếng, lại một lần nữa giục ngựa lao lên.

Chu Du thấy Tôn Sách thần tình dữ tợn, mặt cũng đỏ hồng, rõ ràng là muốn liều mạng với Mã Siêu, trong lòng không khỏi lo lắng. Tôn Sách nếu như có sơ xuất gì, Chu Du biết ăn nói thế nào với Tôn Kiên đây? Nghĩ vậy, Chu Du vội vàng quay đầu lại nói với mười viên kiện tướng ở đằng sau: "Các ngươi cùng lên đi, phối hợp với công tử cùng đánh Mã Siêu!" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

"Tuân lệnh!"

Mười kiện tướng rầm rầm vâng lời, nhao nhao giục ngựa xuất trận, theo sau Tôn Sách giết về phía Mã Siêu.

"Tới hay lắm!"

Mã Siêu không chút sợ hãi, giơ thương nghênh đón, trong nháy mắt Mã Siêu một mình một ngựa chém giết cùng mười một kỵ của quân Ngô. Tôn Sách tru lên một tiếng giơ thương đâm nhanh, lần này cuối cùng thương thế cũng được ra hết. Có điều đáng tiếc là Mã Siêu chỉ tùy ý lắc mình cái đã né được cú đâm của Tôn Sách!

"Phốc!"

"Phốc!"

Mã Siêu cùng Tôn Sách giao qua nhau, hai viên kiện tướng theo sau Tôn Sách đứng mũi chịu sào, trở thành vong hồn dưới thương của Mã Siêu! Hai người chỉ thấy trước mắt hàn quang lóe lên, sau đó thì cảm thấy yết hầu lạnh toát, bên tai thậm chí còn nghe thấy rõ ràng tiếng lách cách của cốt nhục bị mũi thương đâm gẫy, còn có tiếng ọc ọc do tiên huyết từ trong lồng ngực trào ra.

Nhân lúc Mã Siêu đâm chết hai viên kiện tướng của quân Ngô ở phía trước, viên kiện tướng thứ ba giơ thương đâm tới, nhưng lại bị Mã Siêu vồ lấy cán thương, lập tức có một lực lượng vô cùng cuồng dã từ trên thết thương ập về giống như là thủy triều, viên kiện tướng thứ ba lập tức hô thảm một tiếng, cả người đã cùng với thương bị Mã Siêu hất lên.

"Hự hự!"

Hai tiếng rên vang lên, viên kiện tướng thứ ba ở trong không trung vạch ra một đường vòng cung, đụng cho ba viên kiện tướng thứ tư, thứ năm, thứ sau đang giục ngựa giết tới ngã xuống ngựa. Trong đó có hai tướng liên tiếp bị viên kiện tướng mà Mã Siêu dùng làm binh khí bị đụng cho ngực lõm sâu vào trong, nội phủ vỡ nát.

Hai tướng còn lại thì ngã xuống ngựa, gãy cổ mà chết.

"Phốc phốcủa!"

Mã Siêu cuối cùng cũng xuyên qua trận thế do mười viên kiện tướng tạo thành. Mà lúc này, thi thể của hai viên kiện tướng bị Mã Siêu đâm xuyên yết hầu lúc này mới từ trên lưng ngựa ngã xuống.

"Hô hô hô!"

Mã Siêu ghìm ngựa lại, tọa kỵ ở bên dưới lắc lắc đầu, sau đó thở ra mấy tiếng nặng nề. Thiên Lang thương chỉ xéo lên trời vẫn sắc bén như cũ. Chỉ có một giọt máu màu đỏ thuận theo mũi thương băng lãnh rơi xuống, làm nổi bật lên sự lãnh khốc và tàn nhẫn của chiến trường, trên chiến trường là một khoảng tĩnh mịch, tất cả mọi người đều dừng hít thở.

Bao gồm cả Chu Du và Tôn Sách.

Tiểu Bá Vương Tôn Sách cùng mười kiện tướng Giang Đông hợp chiến Mã Siêu, giao thủ chỉ một hiệp đã bị Mã Siêu giết chết sáu tướng, mà Mã Siêu thì không có một chút tổn hại nào! Trên khuôn mặt anh tuấn của Chu Du không khỏi hiện lên vẻ lo lắng, tình hình hiện tại rất không ổn. Lương Châu thiết kỵ không những chiếm ưu thế về binh lực, mà còn có Mã Siêu không ai địch nổi. Nếu như còn dây dưa tiếp, ba trăm khinh kỵ này chỉ có thể toàn quân bị tiêu diệt!

Trong vô ý, ánh mắt của Chu Du lướt qua cửa ải Thanh Ngưu, doanh trại mà Phan Chương lưu lại, hiện tại chỉ có doanh trại này mới có thể cứu vãn được vận mệnh của quân Ngô. Chỉ cần có thể lui vào doanh trại, thủ vững đợi viện quân của Thái Sử Từ và Phan Chương tới. Không những Mã Siêu có tài giỏi cỡ nào, cho dù mấy trăm Lương Châu thiết kỵ có kiêu dũng thiện chiến bao nhiêu thì cũng không thể thoát khỏi kết cục bại vong.

Có điều, rất đáng tiếc, tám trăm thiết kỵ không phải do một mình Mã Siêu lãnh quân, mà còn có Pháp Chính ở đây.

Khi Chu Du chú ý tới doanh trại ở cửa ải, Pháp Chính cũng đồng thời nhìn chằm chằm vào tòa doanh trại đó.

Công bằng mà nói, Pháp Chính không hề tán thành chuyện Mã Siêu lúc này, ở đây dây dưa quá lâu với ba trăm khinh kỵ của quân Ngô. Kế sách kim thiền thoát xác đã có hiệu quả, vậy thì việc cần kíp bây giờ là mau mau bảo hộ thiên tử tới Nam Dương, so với sự an nguy của thiên tử, bất kỳ chuyện gì khác đều là không đáng nói.

Có điều, Mã Siêu dẫu sao cũng là chủ tướng, Mã Siêu đã cố chấp muốn giết chết Tôn Sách và ba trăm khinh kỵ của quân Ngô để trút giận, Pháp chính cũng chỉ đành nghe theo, hơn nữa Pháp Chính cũng cho rằng chậm trễ một lát thì không ảnh hưởng gì tới đại cục cướp đoạt thiên tử. Có điều, vì để cẩn thận, vẫn phải cướp được cửa ải ở phía trước trước quân Ngô.

"Nhanh, lập tức chiếm cửa ải ở phía trước!"

Pháp Chính và Chu Du cơ hồ là đồng thời truyền đạt quân lệnh giống nhau. Ba trăm khinh kỵ của quân Ngô và bảy trăm Tây Lương thiết kỵ đồng thời chia ra một nửa quân đội giục ngựa lao về cửa ải Thanh Ngưu.

...

Trên quan đạo từ Nhữ Nam tới Lư Giang, một màn quỷ dị đang diễn ra.

Trên cùng một quan đạo không được rộng rãi gì, Tây Lương thiết kỵ và bộ binh của quân Tào chia hàng bên trái phải nhanh chóng chạy về hướng nam. Kỵ binh Lương Châu chỉ cố giục ngựa mà đi, bộ binh quân Tào thì cố chạy cho nhanh. Khiến người ta khó tin là quân Tào không hề công kích quân Lương mà quân Lương thì cũng không có ý định khai chiến với quân Tào, song phương không ngờ lại bình an vô sự.

Đang giục ngựa bôn hành, Hửa Chử không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn đội hình bộ binh của quân Tào đang hối hả hành quân, quay đầu lại nói với Trần Đáo ở phía sau: "Thúc Chí, quân ta nếu phát động tập kích vào lúc này, quân Tào khẳng định là chỉ có thảm bại, cự ly gần như vậy, đội hình của quân Tào lại kéo dài, hừ hừ!"

"Quân Tào là chuyện nhỏ, thiên tử mới là chuyện lớn!" Trần Đáo khuyên: "Nhiệm vụ của tướng quân là cướp được thiên tử, ngàn vạn lần đừng hành động theo cảm tình mà làm chậm trễ đại sự. Huống chỉ mục đích của quân ta và quân Tào giống nhau, lưu lại mấy ngàn quân Tào, tới lúc đó đối với với phản quân của Quan Vũ và đại quân của Đông Ngô cũng có thêm một phần trợ lực, thêm một phần trợ lực thì thêm một phần cơ hội thành công, không phải ư?"

Hứa Chử nuốt nước bọt, trầm giọng nói: "Bản tướng quân cũng chỉ nói vậy mà thôi, không định động thủ thật đâu."

Trong đội hình của quân Tào, Tào Hồng, Tào Chân, Vu Cấm đang giục ngựa phi về phía nao. Tào Hồng thấy cánh quân kỵ binh của Tây Lương thiết kỵ dần dần tiếp cận trung quân của quân Tào. Tây Lương kỵ binh trong tay là trảm mã đao thanh nào thanh nấy sáng loáng tới chói mắt, không khỏi lo lắng nói với Tào Chân và Vu Cấm: "Tử Đan, Văn Tắc, nếu như phản quân Tây Lương lúc này phát động tập kích đột ngột, quân ta e rằng là khó mà chông được? Có phải là nên dừng lại để chúng đi trước, hay là đổi đường khác không?"

"Không cần phải cố kỵ nhiều như vậy đâu, Hồng thúc!" Tào Chân nói: "Phía trước chính là Đại Biệt sơn rồi, thám mã hồi báo có đại đội quân Ngô xuất hiện, phản quân của Quan Vũ rất có thể đã hội hợp với đại quân Đông Ngô rồi, nếu còn không mau mau đoạt trước, thiên tử sẽ bị quân Ngô đón tới Giang Đông mất, lúc đó thì xong hết!"

Vu Cấm cũng nói: "Công tử nói không sai, hiên giờ phản quân Lương Châu và quân ta chung một mục đích, cùng phải đối mặt với áp lực cường đại của quân Ngô. Sự tồn tại của quân ta đối với chúng mà nói thậm chí còn là một cỗ trợ lực, chỉ cần chủ tướng của quân Lương không phải là một tên đầu lợn thì chắc chắn sẽ không phát khởi tập kích với chúng ta vào lúc này."

"Từ, nói cũng có lý." Tào Hồng gật đầu: "Vậy bảo các tướng sĩ tăng nhanh tốc độ hành quân, cấp tốc nam hạ!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv