Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 444: Đấu võ sinh tử (3)



Quân Trướng của Quan Vũ.

Quan Vũ đang ngồi trong trướng lau chùi Thanh Long Yển Nguyệt Đao, tâm phúc Hồ Ban đột nhiên vén rèm bước vào trong trướng nói với Quan Vũ: "Tướng quân. Thừa tướng cho mời."

"Hả?" Quan Vũ ngẩng đầu lên, năm chòm râu dài không có gió mà tự nhiên lay động, đôi mắt xếch hẹp dài hơi mở ra, có ánh sáng hãi nhân lóe lên rồi vụt tắt, hỏi Hồ Ban: "Ngươi có biết là vì chuyện gì không?"

Hồ Ban nói: "Nghe nói một dải Mang Nãng sơn xuất hiện một đám mã tặc vô cùng hung ác, thừa tướng muốn sai tướng quân suất quân thảo phạt." Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Mang Nãng sơn?" Đôi mắt xếch của Quan Vũ mở to, con mắt sắc bén hướng xéo ra ngoài trướng, trầm giọng nói: "Đi, tới đại trướng của thừa tướng nào."

...

Quan Độ ba mươi dặm về phía bắc, đại doanh của Viên Thiệu.

Viên Thiệu đang ở trong trướng giả vờ đọc binh thư thì đột nhiên thấy mưu sĩ Thẩm Phối vội vã bước vào.

Viên Thiệu hỏi: "Chính Nam không phải đang nghỉ ngơi trong trướng ư, đêm khuya tới đây có việc gì?"

Thẩm Phối đáp: "Chúa công, người nhà của Hứa Du gây chuyện nhiễu dân, làm xằng làm bậy ở trong thành, đã bị tòng lại của hạ quan tịch biên nhà cửa."

Viên Thiệu không đồng ý, nói: "Chỉ vì chuyện này mà tịch biên nhà Hứa Du. Chính Nam hơi có chút chuyện bé xé ra to đó?"

Thẩm Phối nói: "Chúa công, đây không phải là chuyện bé xé ra to, từ trong nhà của Hứa Du tìm ra một lượng lớn kim ngân châu bảo, vô số lĩnh la tơ lụa, còn có rất nhiều đồ cổ quý hiếm, những thứ này đều là Hứa Du trong những năm gần đây cướp bóc chiếm đoạt, gom góp phi pháp, tham ô lớn như vậy nếu không trừng phạt, làm thế nào mà dẹp được sự phẫn bộ của dân chúng?"

"Ồ?" Viên Thiệu động dung, nói: "Không ngờ lại có chuyện như vậy?"

Thẩm Phối nói: "Hứa Du làm xằng làm bậy, xin chúa công xử phạt thật nặng."

"Phụ thân." Thẩm Phối vừa dứt lời, Viên Thượng năm nay gần mười tám tuổi đột nhiên rảo bước vào trong trướng, không kềm được giận, nói: "Phụ thân, thằng cha Hứa Du đầu hàng Tào Tháo rồi!"

"Hả?"

Thẩm Phối giật nảy mình, Viên Thiệu nghe vậy liền tức giận nói: "Hiển Phủ (tự của Viên Thượng), ngươi nói cái gì?"

Viên Thượng nói: "Hứa Du đầu hàng Tào Tháo rồi."

"Cái tên Hứa Du này!" Viên Thiệu giận tím mặt, nói với Thẩm Phối: "Chính Nam, mau mau phái người về thành, chém cả nhà Hứa Du ném ra chợ, tru diệt tam tộc!"

"Vâng." Thẩm Phối đáp ứng một tiếng, vội vàng đi ngay.

...

Quan Độ, ngoài đại trướng của Tào Tháo.

Tào Tháo nắm chặt tay Quan Vũ, dùng lực lắc hai cái, cực kỳ thành khẩn, nói: "Vân Trường, nhờ cả vào người đó."

Quân Vũ nghiêm mặt nói: "Xin thừa tướng an tâm, Vũ nhất định sẽ chém tận giết tuyệt đám mã tặc đó!"

Tào Tháo buông tay ra, cười nói: "Cô ở đây đợi chờ tin lành của Vân Trường."

Quân Vũ ôm quyền vái một cái, cao giọng nói: "Mạt tướng cáo từ."

Nói xong, Quan Vũ quay người rời đi.

Cho tới khi bóng hình của Quan Vũ biến mắt trong bóng đêm, Tào Tháo mới thu hồi ánh mắt, cô đơn chiếc bóng quay về quân trướng. Giờ đã là đêm khuya rồi, nhưng Tào Tháo lại không hề buồn ngủ, vừa ngồi xuống muốn xem mấy quyển binh thư thì Tào Thuần lại hối hả xông vào đại trướng, vội vàng nói: "Mạt tướng bắt được một tên gian tế, tự xưng là bạn cũ của chúa công."

"Hả?" Tào Tháo động dung, nói: "Tên đó xưng là gì."

Tào Thuần nói: "Hắn tự xưng là Hứa Du."

"Hứa Du? Tử Viễn? Hắn không phải là mưu sư dưới trướng Viên Thiệu sao?" Tào Tháo nói đến đây bèn dứng lại, đột nhiên chợt nghĩ ra gì đó, vui mừng quá đỗi đứng bật dậy, binh thư đặt trên đùi lập tức bộp một tiếng rơi xuống đất, Tào Tháo không kịp nhặt binh thư lên mà chân trần chạy ra ngoài trướng, vừa chạy vừa hỏi Tào Thuần: "Người đó ở đâu?"

Tào Thuần nói: "Đang ở ngoài trướng."

Tào Tháo bước vội ra ngoài trướng, quả nhiên thấy một nam tử trung niêm thân hình ngũ đoản, tướng mạo bỉ ổi đang đứng dưới ánh lửa, nam tự bị người ta vặn ngược hai tay ra sau, đang liều mạng giãy dụa, vừa giãy dụa vừa gào lớn: "Tại hạ không phải là gian tế mà là bạn cũ của thừa tướng, các ngươi sao lại dám vô lễ như vậy? Đúng là nực cười!"

"Ái chà, ái chà chà, đây chẳng phải là Hứa Tử Viễn sao?" Tào Tháo ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt Hứa Du, sau đó giả vờ giờ mới phát hiện ra Hứa Du bị trói, tức giận quát với binh sĩ đang giữ Hứa Du: "Thả ra, Hứa Du tiên sinh chính là bạn cũ của cô, các ngươi sao dám vô lễ như vậy, còn không mau thả ra cho cô!"

"Tuân lệnh!"

Hai gã thân binh dạ một tiếng, vội vàng cởi trói cho Hứa Du.

Hứa Du sờ sờ cánh tay bị dây thừng trói đến tê dại, ngẩng đầu lên tức giận nói: "A Ma, đây chính cách ngươi đối đãi với cố nhân à?"

Tào Thuần giận tím mặt, định rút kiếm ra chém chết Hứa Du thì bị Tào Tháo cản lại.

Tào Tháo không chút để ý, vỗ tay cười nói: "Hiểu lầm, vừa rồi là hiểu lầm, cô bồi tội với Tử Viễn ở đây, Tử Viễn, mời vào trong trướng nói chuyện."

Hứa Du vênh mặt lên, lúc này mới hài lòng tiến vào trong quân trướng của Tào Tháo.

Tào Tháo tiến vào quân trướng, cung kính mời Hứa Du thượng tọa rồi sau đó cười lớn, nói: "Cô đang không có kế để xoay xở, thì Tử Viễn lại tới, chuyện dễ dàng rồi, ha ha ha."

Hứa Du cười lạnh một tiếng, hỏi Tào Tháo: "A Ma, quân lương của ngươi hết chưa?"

Tào Tháo nói: "Còn đủ lương cho nửa năm."

"Nửa năm?" Hứa Du cười lạnh, nói: "Chỉ sợ ngay cả nửa tháng cũng chống đỡ không nổi?"

Tào Tháo giật mình nói: "Tử Viễn sao lại biết?"

Hứa Du không đáp mà hỏi ngược lại: "Viên Thiệu binh đa tướng quảng (bình nhiều tướng nhiều), lương thảo đầy đủ, ngươi thì binh vi tướng quả (binh ít tướng ít), lương thảo không đủ, làm sao mà chống được?"

Tào Tháo vái dài Hứa du một cái, nói: "Tử Viễn là tâm phúc của Viên Thiệu, biết rõ nội tình của Viên Thiệu, cô đang muốn thỉnh giáo ngươi."

Trong mắt Hứa Du chợt lóe lên hàn quang, trầm giọng nói: "Muốn đánh bại Viên Thiệu, trước tiên phải đốt lương thảo của hắn!"

Tào Tháo nói: "Không biết quân lương của Viên Thiệu để ở đâu!"

Hứa Du nói: "Ô Sào, Quan Độ ba trăm dặm về hướng đông bắc!"

"Hay!" Tào Tháo vui mừng quá đỗi, nói với Tào Thuần: "Tử Hòa, mau mau triệu tập chư tướng tới đại trướng nghị sự!"

"Tuân lệnh!"

Tào Thuần dạ một tiếng, lĩnh mệnh mà đi.

Hứa Du lại nói với Tào Tháo: "A Man, sau khi xong chuyện ngươi sẽ tạ ơn với ta như thế nào?"

Tào Tháo nói: "Trăm lượng hoàng kim?"

Hứa Du không nói gì.

Tào Tháo nói: "Trăm nàng mỹ nữ?"

Hứa Du vẫn không nói gì.

Tào Tháo vỗ tay cười to: "Ha ha ha, Tử Viễn, cô biết mà, nếu trận chiến này nếu có thể đánh bại Viên Thiệu, ngươi sẽ xếp vào hàng tam công, sao hả?"

Hứa Du mỉm cười, lộ ra vẻ mặt đắc ý.

...

Huyện Lư Giang.

Tuy đã là đêm khuya, nhưng trong tẩm cư của Tôn Kiên vẫn còn sáng đèn.

Chu Dủ chỉ vào địa đồ ở trên bàn rồi nói với Tôn Kiên: "Chúa công, theo lời Thành Như quân sư nói, hỗn chiến Trung Nguyên chỉ có thể có ba loại kết quả, hoặc là Viên Thiệu nhập chủ Trung Nguyên, hoặc là Mã đồ tể nhập chủ Trung Nguyên, hoặc là Viên, Mã tương tranh, Tào Tháo lui vào một góc, giữ chút hơi tàn, đối với tình hình xuất hiện ba loại khả năng này, quân ta phải có chuẩn bị tương ứng thật tốt."

Tôn Kiến trong mắt lộ ra vẻ chờ mong, nghiêm mặt nói: "Công Cẩn mau nói đi."

Chu Du nói: "Nếu Viên Thiệu nhập chủ Trung Nguyên, thì Giang Bắc không thể đụng tới được, Viên gia tứ thế tam công, vang vọng hải nội, có thể nói là danh môn thế gia. Viên Thiệu nếu dùng thiên tử để hiệu lệnh thiên hạ, Hoài Nam Mai Thành, Lôi Tự, Từ Châu Trần Khuê, Trần Đăng, Tôn Càn, Tào Báo e rằng sẽ ngả về phía hắn, quân ta cũng không thể tranh phong."

Tôn Kiên gật đầu đồng ý.

Chu Du nói tiếp: "Quân ta nên nhân cơ hội mà lấy Kinh Châu, Tây Xuyên, cùng Mã đồ tể, Viên Thiệu vạch sông mà trị! Đợi phương bắc hỗn loạn, Du dẫn một nhánh quân yểm trợ ra Hán Trung, Bá Phù (Tôn Sách) xuất tinh binh ra Kinh Tương, chúa công tự mình dẫn đại quân ra Hoài Nam, ba lộ đại quân cùng nhau mà tiến, bắc phạt trung nguyên, từ đó có thể định thiên hạ!"

Tôn Kiến trong mắt lộ ra vẻ phấn chấn, hỏi: "Nếu Mã đồ tể nhập chủ Trung Nguyên hì nên làm thế nào?"

Chu Du nói: "Mã đồ tể hung danh vang dội, giết người như ma, bị thiên hạ sĩ tộc phỉ nhổ, cho dù nhập chủ Trung Nguyên cũng không tồn tại được lâu, đó là trời ban cho chúa công Duyện Châu, Dự Châu và Từ Châu. Chúa công sẽtự mình dẫn đại quân ra Quảng Lăng, Bá Phú dẫn quân yểm trợ ra Hoài nam, sẽ không phí một chút sức nào mà có được Trung Nguyên, Từ Châu chi địa!"

Tôn Kiên nói: "Mã đồ tể sẽ cam tâm tình nguyện nhường Trung Nguyên ư!"

Chu Du nói: "Mã đồ tể đương nhiên sẽ không cam tâm, có điều hắn không có sự lựa chọn nào khác cả, chỉ có thể nhường Trung Nguyên mà thôi!"

Tôn Kiên nói: "Sau đó thì sao?"

Chu Du nói: "Sau đó chúa công có thể bắc kết Viên Thiệu để cùng chống Mã đồ tể, lại sai tinh binh chiếm Kinh Châu, Tây Xuyên, như vậy thiên hạ ba phần thì chúa công có hai, tạo thành tịch quyển chi thế, đại nghiệp có thể thành."

Tôn Kiên lại nói: "Nếu Viên, Mã tương tranh, Tào Tháo chui rúc vào một góc thì nên ứng phó như thế nào?"

Chu Du nói: "Kỳ thức Du lo nhất chính là cục diện như thế này sẽ xuất hiện, khả năng xuất hiện loại cục diện này là nhỏ nhất, nhưng đối với quân ta thì lại bất lợi nhất."

Tôn Kiên nói: "Tại sao lại vậy?"

Chu Du nói: "Nếu Viên, Mã tương tranh, Tào Tháo không còn chỗ đứng ở Trung Nguyên! Lúc đó Tào Tháo sẽ nghĩ cách tìm một chỗ đứng chân mới, mà mục tiêu lựa chọn của hắn e rằng sẽ là Kinh Châu. Lưu Biểu cao tuổi, hai đứa con trai lại bất tài, Tào Tháo e rằng sẽ mượn xác hoàn hồn mưu đồ Kinh Châu, lại dùng Kinh Châu để làm ván cầu mà lấy Tây Xuyên."

"Tào Tháo là kẻ kiêu hùng, Lưu Biểu có được sự tương trợ của hắn đại kế chiếm Kinh Châu, Tây Xuyên của quân ta e rằng sẽ thất bại. Nếu Viên Thiệu cuối cùng đánh bại Mã đồ tể mà nhập chủ Trung Nguyên, vậy thiên hạ chia bốn, Mã đồ tể hùng cứ Tây Bắc, Viên Thiệu hùng cứ Trung Nguyên, Hà Bắc. Tào Tháo hùng cứ Kinh Châu, Tây Xuyên, chúa công cũng chỉ có thể an phận ở một góc Giang Đông này mà thôi."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv