Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 429: Các ngươi chính là đàn sói (2)



Lúc diễn võ đang tiến hành thì đột nhiên có tiểu lại vội vã xông vào diễn võ trường, bước tới cạnh Cổ Hủ thì thầm một hồi, sắc mặt của Cổ Hủ tự nhiên như không, chậm rãi bước tới cạnh Mã Dược, ghé vào tai hắn nói: "Chúa công, vừa có khoái mã hồi báo. Trương Tú, Trần Đáo đã không cần đánh mà hạ được Nam Trịnh, thái thú Hán Trung Trương Lỗ đã mở thành đầu hàng rồi."

"Vậy ư?" Trong mắt Mã Dược lóe lên một tia kỳ lạ, gõ nhịp nói: "Làm hay lắm!"

Cổ Hủ lại nói: "Chúa công, trong thư Phương Duyệt tướng quân còn nói, Trương Lỗ tuy hàng, nhưng cục thế của Hán Trung lại vẫn rắc rối phức tạp. Đám đại tướng Trương Vệ, Dương Nhâm, Dương Ngang thì nối tiếp nhau cởi giáp về quê, đám sĩ tộc Hán Trung Diêm Phố thì cũng đóng cửa không ra, chỉ có một số ít thương nhân Hán Trung như Dương Tùng thì ra sức ủng hộ quân ta vào Hán Trung."

"Đây cũng là chuyện trong dự liệu." Mã Dược gật đầu, nói: "Nếu không phải mấy năm nay thương mậu Quan Trung ngày càng hưng thịnh, qua lại với thương nghiệp xung quanh cũng biến thành thường xuyên hơn, đám thương nhân Hán Trung như Dương Tùng cũng từ trong vớt được nhiều ích lợi cho nên mới chịu bằng lòng giúp quân Lương. Hừ hừ, xem ra thiên hạ sĩ tộc cũng không phải là thần tiên không nhuốm dầu mỡ, chỉ cần cấp cho bọn chúng lợi ích, bọn chúng vẫn sẽ bằng lòng thay đổi lập trường của mình."

"Chúng sinh ai ai cũng đều vì lợi ích cả thôi." Cổ Hủ gật đầu phụ họa: "Môn phiệt sĩ tộc thiên hạ dĩ nhiên là quan tâm tới thanh danh, chú trọng trung nghĩa, nhưng trong xương cốt, bọn họ đều để ý đến lợi ích của gia tộc mình hơn là đại nghĩa triều đình. Khi lợi ích của gia tộc bọn họ và đại nghĩa triều đình phát sinh xung đột, đại đa số người vẫn sẽ làm ra biến báo mà thôi!"

Mã Dược nói: "Đúng vậy, chính là vì sự lũng đoạn, khống chế của những môn phiệt sĩ tộc này đối với quan trường, đối với học thức, lại thêm quan niệm gia tộc hẹp hòi, mới tạo thành cục diện cát cư như ngày hôm nay! Cô định trong những năm còn sống sẽ tiêu diệt quân phiệt cát cứ ở các nơi, sau đó cải cách, phế trừ địa vị độc tôn của Nho học, cho tất cả hàn môn đệ tử được học hành, lại thiết lập khoa cử, tiếp nhận nhân tài hữu dụng, như vậy qua ba đời, sĩ tộc tất vong, môn phiệt tất diệt, căn nguyên của thiên hạ họa loạn sẽ được trừ!"

"Chúa công anh minh?" Cổ Hủ vội vàng nịnh hót Mã Dược một câu, tiếp đó lại chuyển đề tài: "Có điều, đám người Trương Vệ, Dương Nhâm, Dương Ngang, Diêm Phố tại Hán Trung cũng có chút ảnh hưởng, tuyệt không thể mặc kệ, nên xử trí như thế nào đây? Hơn nữa nên ai bài cho Trương Lỗ đi đâu? Đặc biệt là hai vạn đại quân Hán Trung dưới trướng Trương Lỗ, nhưng binh sĩ này đại đa số đều là tín đồ của Ngũ Đấu Mễ giáo, cực kỳ mê tín đối với thuật mị dân của Trương Lỗ, tuyệt không thể không để ý tới được."

Mã Dược nghĩ một chút, nói với Cổ Hủ: "Chuyện quan hệ tới việc xử trí đám người Trương Vệ, Dương Nhâm, Dương Ngang, Diêm Phố, ngươi và ta ở tận Hà Sáo thì không thể hiểu được tình huống thực tế của Hán Trung, cứ bảo bọn Phương Duyệt, Trương Tú, Trần Đáo xét tình hình cụ thể mà xử lý đi, chỉ cần không kích khởi binh biến là được. Còn Trương Lỗ thì không thể để hắn ở Hán Trung được nữa, còn hai vạn giáo đồ của hắn, cũng phải rời khỏi Hán Trung."

Mã Dược nói tiếp: "Cô có cách này, Ngũ Đấu Mễ giáo này tuyệt không thể mặc kệ, nếu không bi kịch của Thái Bình giáo sẽ tái diễn, nhưng Trương Lỗ đã mở thành đầu hàng thì không thể đại khai sát giới, không bằng tìm một tòa núi dồn Trương Lỗ và hai vạn tín đồ vào rồi dự trữ nuôi dưỡng, hay là chọn núi Chung Nam đi." Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

"Có thể dâng biểu lên triều đình, xin cho Đạo giáo làm quốc giáo, tôn Trương Lỗ là Thiên Sư, cho phép hắn mở quan dạy tín đồ, truyền thụ thuật Đạo gia. Mỗi năm do quan phủ xuất tiền lương tư trợ cho sinh hoạt của đạo phái, tín đồ của hắn cũng có thể xuất sĩ, cũng có thể tòng quân. Nhưng tuyệt không cho phép nhận tín đồ ở ngoài Chung Nam Sơn."

Một chiêu này của Mã Dược kỳ thực chính là rút củi dưới đáy nồi.

Trước tiên cung phụng ngươi thật cao, cho ngươi hưởng thụ sự nuôi dưỡng của quan phủ, không phải lo cơm áo gạo tiền, sau đó từ từ thoát ly bình dân bách tính ở dưới đáy xã hội, khiến ngươi từ từ mấy đi cơ sở quần chúng. Một khi mất đi cơ sở quần chúng rồi, vậy thì Ngũ Đấu Mễ giáo hoặc có thể nói là Đạo giáo sẽ mất đi sự uy hiếp đối với chính quyền Tây Lương của Mã Dược.

Cách làm này không nghi ngờ gì nữa chính là cực kỳ sáng suốt, nếu Mã Dược áp dụng chiến thuật đàn áp đối với Ngũ Đấu Mễ giáo, có lẽ về bề ngoài thì có thể tiêu diệt sự tồn tại mang tính chính phủ của Ngũ Đấu Mễ giáo, nhưng tín đồ của Ngũ Đấu Mễ giáo sẽ giống như tín đồ Thái Bình đạo từ sáng chuyển sang tối, ẩn nhập dân gian bí mật phát triển thế lực.

Khi chính quyền Tây Lương của Mã Dược cường thịnh, tông giáo tà phái ngoan cường truyền thừa này tất nhiên sẽ không gây ra đại loạn gì, nhưng một khi hậu nhân của Mã đồ tể thất đức, dẫn tới triều cương đại loạn, hoặc là thiên hạ tai họa hoành hành, dân chúng lầm than, tông giáo tà phái tiềm phục tại nhân gian sẽ khơi đống tro tàn, sản sinh ra đả kích có tính hủy diệt đối với chính quyền Tây Lương.

Cổ Hủ lúc mới nghe thì ngây người, nhưng sau đó thì lập tức vỗ tay khen: "Tuyệt, kế này rất tuyệt. Quả thật không hổ là chúa công." Cổ Hủ vừa dứt lên, trên diễn võ trường đột nhiên vang lên tiếng hoan hô, chính là cuộc diễn võ của đám công tử ca đã kết thúc. Kết quả tiễn thuật của Mã Chinh như hạc giữa đàn gà, tiễn thuật của những người khác trên cơ bản đều ở cùng trình độ với Mã Chiến, tất nhiên rồi, đều là do lão binh của đại doanh Hà Sáo dạy dỗ ra mà.

Lúc này Điển Vi cũng quay lại, bước tới sau Mã Dược, nói khẽ: "Bẩm chúa công, chính là Triệu Vân!"

"Triệu Vân?" Mã Dược biến sắc, đứng dậy được một nửa thì lại chậm rãi ngồi xuống, trầm giọng nói: "Sao lại như vậy?"

Điển Vi nói: "Mùa đông năm ngoái, công tử Chinh phụng mệnh của chúa công tới Mạc Bắc rèn luyện, ở trong doanh nô đãi của tả bộ vạn hộ cứu được một người trẻ tuổi sắp chết, về sau được phu nhân cứu trị, người trẻ tuổi này coi như là giữ lại được tính mạng."

Mã Dược nói: "Người trẻ tuổi này chính là Triệu Vân ư?"

Điển Vi nói: "Đúng vậy, nghe đội trưởng thị vệ của công tử là Hứa Thiệu nói, sau khi Triệu Vân được cứu thì một mực theo cạnh công tử, tận tâm dạy công tử võ nghệ và tiễn thuật. Công tử ra ngoài săn bắn Triệu Vân cũng thủy chung đi theo hộ vệ, trước sau từng mấy lần cứu tính mạng của công tử từ trong tay mã tặc, có lần còn một mình giết lui sáu trăm mã tặc!"

Mã Dược lại vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, trầm giọng nói: "Không ngờ lại có loại việc này."

Điển Vi nói: "Phu nhân và Chu Thương tướng quân cũng phát hiện rằng Tiệu Vân không hề có ác ý với công tử cho nên mới dám để hắn ở bên cạnh công tử."

Cổ Hủ ở bên cạnh đột nhiên nói: "Chúa công, Triệu Vân này chính là một viên mãnh tướng, năm đó ở trước Hổ Lao quan từng một tiễn bắn lui Lữ Bố, cứu Công Tôn Toản dưới Phương Thiên Họa kích, về sau cũng từng là thống lĩnh của Bạch Mã Nghĩa tòng, có phải là nên cho vào trong quân để dẫn binh không?"

"Không." Mã Dược lắc đầu: "Cứ để hắn lại ở bên cạnh công tử đi."

Lúc này, một tiểu giáo của quân Lương rảo bước tới trước mặt Mã Dược, ôm quyền nói: "Lương hầu, liệp trường (khu vực săn bắn) đã chuẩn bị xong rồi."

"Được!" Mã Dược đứng dậy, nói với bọn Cổ Hủ, Phó Nhiếp, Pháp Chân, Quản Trữ: "Hôm nay để cô dạy dỗ bọn sói con này, cô phải khiến chúng biết rõ rằng, đơn đả độc đấu chỉ có thể là tự chịu diệt vong, chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có thể chiến thắng được địch nhân cường đại."

Ở sườn tây đại doanh Hà Sáo chính là liệp trường.

Nơi đây núi cao rừng rậm, cây cối um tùm, trong rừng tẩu thú hoành hành, thỉnh thoảng còn có mãnh thú, là khu vực mà đại doanh Hà Sáo chuyên dùng để huấn luyện thuật săn bắt, mục đích của nó chính là hi vọng đám sói con của đại doanh có thể thông qua săn bắn mà học được kỹ xảo chiến đấu, hoặc là có thể tiến thêm một bước mà học được bí quyết dụng binh sơ bộ.

Trong rừng rậm có một khoảng đất trống, xung quanh khoảng đất trống được dựng hàng rào kiên cố, trong hàng rào tiếng rống ầm ầm, một con hổ sặc sỡ phải nặng hơn ngàn cân đang rống giận ở bên trong, thỉnh thoảng lại nhe răng múa vuốt về phía đài cao cách đó không xa, lộ ra hàm răng sắc bén, khiến người ta run sợ. Đứng dưới đài cao là phụ tử Mã Dược, Mã Chinh, Mã Chiến và đám công tử ca Vương Song, Từ Chất.

Mã Dược quay lại gật đầu với Điển Vi, Điển Vi hiểu ý, giơ cao tay phải lên rồi phất xuống. Trong nháy mắt một tiếng sói hú lanh lảnh vang lên, đám người Mã Chinh, Mã Chiến nhao nhao nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy hàng rào gỗ kiên cổ đột nhiên được mở ra, một con sói đực cường tráng bị các binh sĩ đuổi vào khoảng trống.

Con sói đực này cho dù cực kỳ cường tráng, trong tất cả đám sói thảo nguyên thì thể hình của nó cũng tính là rấ lớn, nhưng so với con mãnh hổ sặc sỡ ở trong hàng rào thì lập tức lộ ra vẻ nhỏ bé vô cùng. Mãnh hổ sớm đã đói không chịu nổi phát hiện vật săn xuất hiện, lập tức lao với vồ, con sói rất nhanh bị đè xuống đất, trở thành mỹ thực trong miệng con mãnh hổ.

"Thấy chưa?" Mã Dược quay đầu lại nghiêm giọng nói với bọ Mã Chinh, Mã Chiến: "Một con sói, vô luận là nó có cường tráng như thế nào thì chung quy vẫn không phải là đối thủ của mãnh hổ. Mà các ngươi, chính là một đám sói con, tương lai khi các ngươi lớn rồi, các ngươi sẽ phải dối diện với những địch nhân giống như con mãnh hổ đó."

Khuôn mặt nhỏ của bọn Mã chinh lập tức biến thành trắng bệch, trong con mắt sáng trong tràn đầy vẻ mê mang, rõ ràng là cảm thấy lực bật tòng tâm đối với địch nhân giống như mãnh hổ.

"Có điều, các ngươi cũng đừng nản chí, một con sói tất nhiên không chiến thắng được mãnh hổ, nhưng một bầy sói thì sao?"

Mã Dược vừa dứt lời, hàng rào kiên cố đột nhiên mở ra mấy chục cánh cửa, mấy trăm con sói thảo nguyên từ trong ùa ra. Đám sói thảo nguyên sớm đã đodi meo phát hiện ra con mãnh hổ ở trong vòng tròn, một con lang vương cường tráng đang ngẩng đầu lên gào một tiếng, đám sói lập tức lặng lẽ vây quanh con mãnh hổ.

Mãnh hổ rõ ràng là ý thức được sự nguy hiểm, thôi không ăn nữa, co thân hình to lớn thành một khối, sau đó liều mạng há cái miệng máu ra, gầm gừ về phía đám sói. Đám sói vẫn lạnh lùng vây xung quanh, không tiến công, cũng không rút lui, cứ vậy không chút biểu cảm vây quanh mãnh hổ.

"Gừ gừ!"

Lang vương cường tráng hú dài một tiếng, đám sói vừa rồi còn vô cùng an tĩnh lập tức rít gào, sao đó điên cuồng lao về phía con hổ ở giữa vòng vây. Mãnh hổ tất nhiên là không cam tâm bó tay chịu trói, một con mãnh hổ và mấy trăm con sói thảo nguyên vì sinh tồn mà điên cuồng cắn xé nhau.

Cuối cùng, lang vương cắn một cái vào yết hầu mãnh hổ, đám sói giành được thắng lợi cuối cùng.

Mã Dược nói với bọn Mã Chinh: "Thấy rồi chứ? Mãnh thú có lợi hại hơn nữa không cũng cản được sự tiến công của bầy sói? Các ngươi chính là đám sói đó, còn địch nhân của các ngươi chính là con mãnh hổ, các ngươi nếu như không muốn thành thức ăn của con mãnh hổ thì phải đánh bại mãnh hổ, phải học được đoàn kết!"

Đám sói con gật đầu tựa như hiểu mà lại như không hiểu.

Trên mắt Mã Dược thoáng hiện lên vẻ nhăn nhó, nói với Điển Vi: "Điển Vi, cho đám nhóc này mặc giáp trụ, phát cho chúng binh khí, sau đó đưa chúng vào chỗ đám sói!"

Cổ Hủ biến sắc, thấp giọng nói: "Chúa công, cái này..."

Mã Dược thấp giọng nói: "Văn Hòa không cần nghĩ nhiều, cô đã mai phúc hai trăm thần xạ thủ ở ngoài vòng vây của đám sói, nếu như bên trong xuất hiện chuyện gì bất ngờ, những thần xạ thủ này có thể kịp thời bắn tên giết đám sói. Có điều, cô thực sự hi vọng rằng đám nhỏ này có thể dựa vào sức lực của mình để giải quyết đàn sói. Bọn chúng phải tự bắt được lang vương của mình."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv