"Lạnh thật, lạnh quá, con mẹ nó lạnh".
Mã Dược đang co ro thành 1 đống trong khang thuyền, thân hình không ngừng run rẩy.
"Chúa công, chăn mền đây rồi".
Điển Vi luống cuống, hắn đem mấy mấy cái áo ngủ đắp lên người Mã Dược, khi quay đầu lại thấy mấy tên thân binh đang đứng ngẩn ngơ thì quát:
"Mấy người các ngươi còn ngẩn ra đấy làm gì, còn không nhanh đi tìm chăn mền?".
"Dạ"
Mấy tên thân binh vâng dạ, kêu loạn cả lên.
"Ai nha, nóng chết ta rồi, nóng quá…"
Nhưng mà, chưa kịp đợi thân binh tìm được chăn mền, Mã Dược đa nhảy lên, lấy tay vứt toàn bộ chăn mền đang đắp trên người đi, dùng sức giật cái áo, hét lớn:
"Điển Vi, nước lạnh đâu, nhanh, đem cho ta mấy thùng nước lạnh, nóng chết ta rồi".
"Dạ, dạ"
Điển Vi vô cùng lo lắng, lao ra khỏi căn buồng nhỏ trên thuyền, la lớn:
"Mạt tướng đi tìm nước lạnh".
Điển Vi lao nhanh ra khỏi căn phòng nhỏ trên thuyền, thiếu chút nữa là đụng phải Giả Hủ.
Đôi lông mày của Giả Hủ nhíu chặt, ân cần hỏi thăm:
"Điển Vi tướng quân, bệnh tình của Chúa công đã đỡ hơn chưa?
"Ai."
Điển Vi thở dài, lắc đầu nói:
"Vẫn lúc nóng lúc lạnh, lạnh một hồi rồi lại nóng, khí sắc ngày càng kém, cứ tiếp tục như vậy, thì cũng không phải biện pháp tốt".
"Ai."
Giả Hủ thở dài, thấp giọng nói:
"Nói vậy để ta đi vào trong đó."
"Văn Hòa?"
Giả Hủ mới nói xong, tiếng của Mã Dược đã vọng ra khỏi khoang thuyền:
"Bên ngoài có Văn Hòa ở đấy không?".
Giả Hủ nhanh chóng chắp tay nói:
"Chúa công, có thuộc hạ đây".
"Vào đi."
Mã Dược nói:
"Để cho Văn Hòa vào, xem có đại sự gì đã xảy ra".
"Ôi."
Giả Hủ lắc đầu than nhẹ một tiếng, cúi đầu chui vào căn buồng nhỏ trên thuyền.
Trong khoang thuyền.
Mã Dược nằm trên 1 cái tứ thảng bát xoa, trên trán còn đắp khăn ướt, 2 thân binh đang cầm 2 cái quạt ra sức quạt, đã đến như vậy mà Mã Dược vẫn còn kêu nóng, đúng như Điển Vi nói, khí sắc của Mã Dược ngày 1 kém đi.
Nếu cư tiếp tục tình trạng này, thì thân thể có làm bằng sát cũng không chịu nổi, đừng nói gì tới việc tới Trường An.
Nghĩ tới đây. Sắc mặt của Giả Hủ vô cùng lo lắng.
Đợi cho Giả Hủ ngồi lên trên giường. Mã Dược mới mở miệng hỏi:
"Văn Hòa, xảy ra chuyện gì?".
Giả Hủ do dự 1 chút rồi cắn răng nói:
"Chúa công, thuộc hạ mới nhận được cấp báo, Hàm Cốc quan thất thủ rồi".
"Hả!?"
Mã Dược quát to một tiếng, hắn lập tức ngồi bật dậy, 2 mắt trợn trừng, nhìn Giả Hủ rất lâu mà không nói được câu nào.
"Do Ngũ Tập tham công liều lĩnh, trúng kế quỷ kết của Lý Điển".
Cũng may là Đồng Quan đã xây dựng xong, cho dù Hàm Cốc quan không thể đoạt trở lại, Quân Tào cũng không thể uy hiếp được sự an toàn của Quan Trung, nhưng muốn ra khỏi Hàm Cốc quan để tập kích, quấy nhiễu quân Tào không còn dễ dàng nữa."
"Di?"
Mã Dược nghẹn ngào nửa ngày, nhưng đột nhiên lại kêu lên 1 tiếng, không kìm được vui mừng, nhìn về phía Giả Hủ nói:
"Văn Hòa, bệnh của bổn tướng quân đã khỏi rồi. ha ha. Đã khỏi rồi".
"Ách" Giả Hủ ngạc nhiên, chợt vui vẻ nói:
"Bệnh của Chúa công đã khỏi hẳn rồi ư?"
"Hình như là như vậy."
Mã Dược đi đi lại lại vài bước. Cảm thấy thân thể nhẹ nhõm, thư thái không còn cảm giác không khỏe như trước, cười to nói:
"Nói như vậy, Hàm cốc quan thất thủ cũng không phải là chuyện xấu gì, ha ha ha".
Giả Hủ cũng cười nói:
"Đây đúng là nhân họa đắc phúc."
"Ôi". Mã Dược đặt mông ngồi đối diện với Giả Hủ, thở dài nói:
"Nhưng trận chiến này, quân ta bị tổn thất nặng nề. Nếu như trước mà nghe Văn Hòa, dìm chết Hạ Hầu Đôn và 8000 nhân mã của chúng, sau đó mỗ vông rời đi, thì cũng không có cái bại ở Thủy quan, lại càng không có chuyện mất Hàm Cốc quan, đây đúng là lòng tham không đáy, như rắn nuốt voi, đây đúng là 1 giáo huấn".
"Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, Chúa công không cần phải lo lắng".
Giả Hủ lạnh lùng nói:
"Huống chi trận này cũng không phải là chiến bại, quân ta tuy tổn thất hơn 3000 binh mã, nhưng Tào quân tổn tháp ít nhất là gấp 2 lần quân ta. Hàm cốc quan tuy thất thủ, nhưng Tào Tháo cũng không đạt được chỗ tốt gì trong trận này cả, hòa nhau, cứ coi như mua 1 cái giáo huấn vậy".
"Đúng vậy, coi như mua 1 cái giáo huấn".
Mã Dược nói:
"Từ nay về sau, Văn Hòa lúc nào cũng phải tùy thời nhắc nhở bổn tướng quân, thấy việc tốt thì làm, nếu không trong trái tim ta lại muốn vừa muốn chuyện may mắn, vừa có lòng tham không đáy".
Giả Hủ vui vẻ nói:
"Chúa công có thể nghĩ như vậy, đúng là cái phúc của ba quân tướng sĩ".
Mã Dược gật đầu nói:
"Nhưng mà, có thể đoạt lại Hàm Cốc quan hay không?".
"Chúa công yên tâm."
Giả Hủ nói:
"Hủ đã phái Khoái mã đi Trường An rồi, lệnh cho Cao Thuận tướng quân cấp bách suất lĩnh đại quân tới đây, thừa dịp Tào quân chưa ổn định, đoạt lại Hàm Cốc quan. Lý Điển mặc dù cướp được Hàm Cốc quan, nhưng thủ hạ của hắn nhiều nhất cũng chỉ tầm 2 đến 3000 người, cũng bởi nguyên nhân hồng thủy ngăn trở, việc quân của Hứa Xương trong 1 thời gian ngắn không thể tới được, nhưng mà…"
"Nhưng mà thế nào?"
Giả Hủ nói:
"Nhưng mà, khoảng cách từ Nam Dương tới Hàm Cốc quan cũng chỉ có vài trăm dặm, nếu như Trần Kỷ đột nhiên xuất binh cứu viện theo lời Tào Tháo, chuyện được mất của Hàm cốc quan còn khó nói lắm".
"Trần kỷ?"
Mã Dược thần sắc trầm xuống, nói:
"Trần Kỷ đã ngả về phe của Tào Tháo ư?""
"Chuyện này rất khó nói: Giả Hủ suy nghĩ trong chốc lát, nói:
"Vốn Trần Kỷ là bộ hạ cũ của Viên Thuật, Viên Thuật chết trong tay của Tào Tháo, Trần Kỷ đáng nhẽ phải có tử thù với Tào Tháo mới đúng, nhưng trong cuộc chiến thảo Viên, Trần Kỷ cũng không phục tùng mệnh lệnh của Viên Thuật là xuất binh công kích vào sườn của Tào Tháo, từ 1 điểm đó, chứng tỏ thái độ của Trần Kỷ rất mập mờ".
"Như vậy."
Mã Dược trầm tư chỉ chốc lát, nói:
"Để cho Cam Trữ phái 1 chiếc thuyền nhỏ, đưa Lý Túc lên bờ, Lý Túc cũng không cần phải trở lại Quan Trung sớm làm gì, mà trực tiếp đi tới Uyển Thành. Tới Uyển Thành không phải là đầu hàng Trần Kỷ, mà cứ bảo trì trung lập, không được để cho quân Nam Dương nhúng tay vào chuyện của Hàm Cốc Quan".
"Thuộc hạ rõ rồi".
Giả Hủ đứng dậy, chắp tay chào Mã Dược nói:
"Hủ xin đi lo liệu".
......
Hứa xương.
Vì việc dẹp loạn, 2 dòng họ Tào và Hạ Hậu trong bụng đầy oán khí, Tào Tháo đành phải thượng tấu Thiên tử, hạ chỉ bãi miễn tước vị của Quan Vũ, nhưng vẫn giữ lại trong quân, để lập công chuộc tội.
Tối hôm đó, Quan Vũ ngồi ngắm trăng uống rượu giải sầu, thì Tào Tháo và Quách Gia cùng nhau đi tới.
"Tham kiến thừa tướng, tham kiến quân sư."
Tức giận thì tức giận, nhưng Quan Vũ không dám chậm trễ, đứng dậy chào.
Vân Trường đến đây ngồi đi
Tào Tháo tiến lên 2 bước, thân mật kéo tay Quan Vũ, có chút áy náy nói:
"Hiện tại, ngươi phải chịu ủy khuất rồi".
"Thừa Tướng nói chuyện gì vậy".
Quan Vũ xúc động nói:
"Vì báo đáp ân thu dụng của Thừa Tướng, đừng có nói đến chút ủy khuất nhỏ nhoi này. Cho dù lên núi đao, xuống vạc dầu. Quan mỗ cũng không nhăn mày".
"Nghĩa khí của Vân Trường, bổn tướng biết rõ".
Tào Tháo vỗ vai Quan Vũ, cười lớn:
"Lần này miễn đi tước vị của Vân Trường, cũng chỉ là chặn miệng người đời lại thôi, đợi cho chuyện này qua đi, bổn tướng sẽ thượng tấu Thiên tử, khôi phục tước vị bổng lộc. Về phần kinh phí trong lúc này, bổn tướng đã đem trăm lượng hoàng kim đến, Vân Trường nhất định phải nhận cho".
Tào Tháo dứt lời vung tay lên, tiểu lại lập tức bưng mâm Hoàng kim dâng lên.
"Như vậy, Quan mỗ không khách khí".
Quan Vũ không chút khách khí, nhận lại hoàng kim, đáp tạ, nói:
"Tạ ơn thừa tướng ban thưởng".
"Ha ha." Tào Tháo cười nói:
"Nếu như bổn tướng không có nhớ lầm, thì Vân Trường vẫn chưa lấy vợ phải không?"
Quan Vũ cười khổ nói:
" Chuyện này, thời thế bây giờ loạn lạc, đâu có tâm tư mà lập gia đình".
"A, vậy thì sao được".
Tào Tháo nói:
"Nam tử hán đại trượng phu, đại sự vẫn phải làm, mà nữ nhân vẫn phải lấy, nếu như Vân Trường đã có ý trung nhân, bổn tướng nguyện thay mặt đứng ra làm người chủ hôn".
Quan Vũ nói:
"Thật ra cũng có hợp ý 1 nữ tử, nhưng mà…"
"Nhưng mà thế nào?".
Tào Tháo nói:
"Vân Trường cứ nói đi, đừng ngại".
Quan Vũ nói:" Chỉ là cô gái này là thiếp của Lữ Bố".
"Ách "
Tào Tháo nghẹn lời, lúc này chẳng biết phải nói thế nào, Quách Gia đứng bên cạnh thấy vậy đỡ lời nói:
"Quan vũ tướng quân, tại hạ nghe nói ở Đông Thành của Hứa Xương, có mở mấy Thanh lâu, bên trong đó có mấy nữ tử động lòng người, nghe nói người trong đó thiên kiều bá mị, làm cho người khác vô cùng yêu thường, tướng quân nếu có hứng, tại hạ nguyện làm chủ nhà".
Quan Vũ cũng không chối từ, vui vẻ nói:
"Vốn đã mong muốn, vậy thì phải làm phiền rồi".
"Ha ha, đúng vậy".
Tào Tháo vỗ tay cười nói:
"Phụng Hiếu làm như vậy rất đúng, bổn tướng cũng muốn góp thêm phần náo nhiệt".
Quách Gia mỉm cười nói:
"Đã như vậy, không bằng bây giờ đi luôn, thế nào?".
Tào Tháo, Quan Vũ nhìn nhau cười, cùng kêu lên nói:
"Rất tuyệt."
"Chúa công, Chúa công ở đâu?"
Ba người chuẩn bị ra ngoài, thì ở bên ngoài đã vang lên thanh âm của Tuân Du.
Tào Tháo vội la lên:
"Công đạt, bổn tướng ở đây."
Những âm thanh bước chân dồn dập vọng lại, Tuân Du vội vã bước vào hậu viện, nói với Tào Tháo:
"Chúa công, Lạc Dương cấp báo".
"Lạc Dương cấp báo?"
Tào Tháo sắc mặt buồn bã, thở dài nói:
"Nguyên Nhượng cùng 8000 đại quân bị chết, Lạc Dương thất thủ cũng là chuyện nằm trong dự liệu, chỉ không biết Lý Điển tướng quân còn sống hay đã chết?".
Ai nha, không phải."
Tuân Du nói:
"Không phải Lạc Dương thất thủ, mà Lý Điển tướng quân dùng kỳ binh chiếm được Hàm Cốc quan!"
"A!? Lý điển chiếm được hàm cốc quan?"
"Lý điển tướng quân!?" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Tào Tháo, Quách Gia liếc mắt nhìn nhau, cảm giác như đang ở trong mộng, không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình.
"Chúa công."
Tuân Du vội la lên:
"Lý điển tướng quân tuy chiếm được hàm cốc quan, nhưng mà tình thế không lạc quan, dưới trướng của Lý Điển tướng quân chỉ có 2000 binh mã, lại thêm binh sĩ bỏ mình trong trận Hàm Cốc quan, giờ đây chỉ còn hơn ngàn người. Mã Đồ Phu khẳng định sẽ không cam lòng việc Hàm Cốc quan thất thủ, nhất định triệu tập đại quân tấn công, Chúa công nếu không nhanh chóng phái quân cứu viện, thì Hàm cốc quan kiểu gì cũng mất".
"Nguy rồi." Quách Gia dậm chân nói:
"Nước sông bây giờ dâng lên, quan đạo từ Hứa Xương đi Lạc Dương đã bị cắt đứt, trong lúc khẩn cấp như thế này thì làm sao phái quân cứu viện được?"
"Hổ Lao quan!"
Tào Tháo vội la lên:
"Hổ lao quan chẳng phải vẫn còn 2000 nhân mã của Hạ Hầu Liêm ư? Lệnh cho Hạ Hầu Liêm bỏ Hổ Lao quan, ngựa không dừng vó tới Hàm Cốc quan, Hổ Lao quan và Lạc Dương không có cũng được, nhưng bổn tướng cần Hàm Cốc quan, bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ được Hàm Cốc quan."
"Chúa công!"
Tuân Du dậm chân nói:
"Hạ Hầu Liêm và 2000 nhân mã đã sớm bỏ Hổ Lao quan, chuẩn bị đi đường Nam Dương trở về Dĩnh Xuyên, nương tựa vào Thái Thú Nam Dương là Trần Kỷ rồi".
"Cái gì. 2000 quân của Hạ Hầu Liêm lại nương tựa vào Trần Kỷ?"
Tào Tháo vỗ tay nói:
"Tại sao lại có thể như vậy?".