Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 39: Khí tử ngã dã



Trong bóng tối Mã Dược suất Tám Trăm Lưu Khấu chạy đến bên ngoài nam môn Phục Dương thành, chỉ thấy trên thành cắm vài cây đuốc lập lòe cháy sáng, mười mấy tên quan quân binh sĩ phụ tránh gác đêm cảnh giới giống như cộc gỗ đứng trên thành lâu, ánh mắt vô thần nhìn về hư không u ám phía trước, có một đội tuần tra khác hơn mười người đang từ xa trăm bước chầm chậm ra tới.

Cùng với nam môn yên ắng so sánh, Phục Dương thành bắc lại là ánh lửa rực trời, sát thanh chấn động khắp nơi.

Quản Hợi nghiêm mặt nói: " Bá Tề, thành bắc có tiếng chém giết."

Bùi Nguyên Thiệu tinh thần khẽ chấn động, phấn khích nói: " Chẳng lẽ Nam Dương binh tự mình đánh lẫn nhau?"

Trong mắt Mã Dược lệ mang lóe lên, trầm giọng nói: " Quản chuyện gì xảy ra con mẹ nó, lão Bùi thổi hiệu, lão Quản suất Thanh Châu doanh chuẩn bị đoạt cửa thành! Huynh đệ còn lại, đợi cửa thành mở ra, cùng ta giết vào thành, chỉ cần nhìn thấy mặc hồng bào (Hán quân quân phục, hồng bào hắc giáp), nhất luật loạn đao chém chết!"

Bùi Nguyên Thiệu đem một cái tù và cao hơn cả người dựng đứng dậy, dưa vào trong miệng dùng sức thổi lên, trong chốc lát, réo rắt tiếng tù và hiệu vang tận mây xanh, trước là ba tiếng ngắn mà dồn dập, sau đó mới trường âm vang vọng không ngừng, bởi vì cả đêm chạy vội chúng lưu khấu đã mệt mỏi chịu không nổi nhưng nghe thấy hiệu tù và này, lập tức vực dậy tinh thần, trong mắt mỗi người bắt đầu trở nên nóng rực.

"Các huynh đệ Thanh Châu doanh, lên ngựa!"

Trong bóng tối, Quản Hợi hét lớn một tiếng dẫn đầu xoay người lên ngựa, 100 tên sơn tặc cựu bộ từ Thanh Châu bắt đầu đi theo Quản Hợi rối rít xoay người lên ngựa, từ từ giơ cương đao trong tay lên, nồng đậm sát khí đã từ trong mắt bọn họ toát ra, mỗi một người đều giống như dã lang ngửi thấy mùi máu tươi.

Ngay khi hiệu thanh của Bùi Nguyên Thiệu vang lên, quan quân cảnh giới trên nam môn thành lâu liền phát giác, đang muốn thổi hiệu báo động thì bỗng nghe thấy dưới chân tường thành truyền đến một tiếng nổ lớn, ngay cả thành tường dưới chân cũng run lên nhè nhẹ, thanh âm ấy lại là đền từ trong tường thành! Quan quân trên thành lâu đại kinh, vội vàng quay ngược trở lại đến thành tường bên trong, vịn lên bờ tường nhìn xuống, chỉ thấy một khoảnh gạch nung lớn dưới đáy tường thành đã đổ sụp xuống, trong bụi đất bay tán loạn, một nhóm bốn năm mươi tên tinh tráng hán tử đã tay nắm đơn đào trùng sát ra, nhóm hán tử này vừa mới đánh ra, thì lập tức phân binh hai đường, một đường hai mười người phóng thẳng đến cửa thành, một đường khác ba mươi người đã theo thành thê leo lên, hò hét giết đến trên thành lâu.

" Không tốt rồi, trong thành tường có phục binh!" Trên thành lâu, một tên quân quan dữ tợn rống lên, " nhanh bảo vệ cửa thành cùng điếu kiều, tuyệt không thể để cho tặc khấu đoạt được cửa thành cùng điều kiều."

Quân quan bản năng ý thức được nguy hiểm, vội vàng đề tỉnh mấy chục tên binh sĩ dưới quyền sắp đông cứng đến nơi, đồng thời lại hướng đến đội tuần tra phía xa cầu viện, tiểu binh phụ trách thổi hiệu sớm đã đem tù và cho vào trong miệng, dùng sức thổi lên, trong nhất thời, tiếng tù và trên thành lâu và tiếng tù và dưới thành giao nhau cùng một chỗ.

Song, hết thảy việc này đều là phí công.

Nếu như tập kích đến từ ngoài thành, bằng vào mười mấy tên quan quân mặc dù vô phương giữ được thành trì, nhưng đủ để kiên trì đến lúc viện quân đến, địch quân muốn nghĩ vượt qua hộ thành hà, tiếp đó lại dựng vân thê hướng thành tường phát động đại quy mô công kích, ít nhất cũng cần nửa canh giờ thời gian, nhưng thủ quân quân doanh cách xa cửa thành chỉ có trăm bước, chỉ cần trên thành lâu hiệu thanh vừa vang lên, không cần đến một chén trà công phu, đại lương thủ quân liền có thể nghe thấy mà chạy đến.

Nhưng nếu tập kích lại đến từ trong thành, tình huống lại hoàn toàn không phải bàn đến nữa. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Thành tường cùng hộ thành hà, dụng vào kháng ngoại lai đến công kích, có thể phát huy tác dụng rất lớn, nhưng nếu như dùng để kháng nội bộ công kích, lại gần như không tốt hơn cái gì.

Phục binh từ trong thành tường đột nhiên giết ra, không ngờ chính là Thanh Châu sơn tặc cựu bộ do Mao Tam, Ngưu Tứ suất lĩnh. Sớm trước khi Mã Dược suất lĩnh lưu khấu chủ lực li khai, liền bắt buộc trăm tên quan quân tù binh tại chân thành tường nam môn lén đào tốt cái tàng binh động này, sau đó đem nhóm lưu khấu hung hãn này thay thế tiến vào bên trong thành tường, ước hẹn sau ba tiếng ngắn một tiếng dài hiệu tù và vang lên, lập tức phá tường mà ra, đoạt lấy thành môn, nghênh tiếp đại quân vào thành.

Trăm tên tù binh nọ sau khi hoàn thành sứ mệnh, lập tức bị Mã Dược xử tử, cho nên, ngay cả Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu cũng không biết Mã Dược còn lưu lại một chi phục binh này.

Tần Hiệt và Trâu Tĩnh vì đem đám nội ứng này tìm ra, cơ hồ lật tung mỗi tấc đất trong thành, thâm chí ngay cả đất trong mỗi một hộ cư dân cũng không bỏ qua, lại sửng sốt không có phát hiện bất kì cái gì! Hai ngươi như thế nào cũng không nghĩ đến, Mã Dược lại dám đem phục binh dấu ở trong tường thành, điều này thực sự ứng với câu nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất a.

Quan quân liều mạng bảo vệ cũng không có vì thủ thanh quan quân tranh thủ được bao nhiêu thời gian, không đến chốc lát công phu, cửa thành nặng nề đã dát chi dát chi mở ra. Điếu kiều treo lơ lững trên cao cũng từ từ hạ xuống.

" Sát!"

Quản Hợi hét lớn một tiếng, đem trường đao vươn ra, không đợi điếu kiều chạm đất liền gịuc ngựa xông lên, dẫn đầu vào thành. Đợi lúc quan quân thủ thành trong thủ quân quân doanh phản ứng trở lại, lao ra khỏi quân doanh hò hét om sòm hướng cửa thành giết đến, 200 kị binh Thanh Châu lưu khấu đã tràn vào thành như dòng chảy kinh loại vô phương ngăn cản, mang theo thanh thế cuốn phăng tất cả cuộn ép đến …….

………………………………………

Phục Dương thành bắc, vào lúc tiếng hiệu thanh cực kì quỷ dị ba ngắn một dài vang lên, Trâu Tĩnh suất 500 quan quân vừa mới ra khỏi thành 3 dặm, nhóm Hoàng Cân tặc khấu mệt mỏi không chịu nổi kia đã thành cường nổ chi mạt, tốc độ chạy trốn căn bản không bằng tốc độ quan quân truy sát, Trâu Tĩnh tin tưởng, chỉ cần nửa canh giờ, hắn liền có thể giết hết đám tặc khấu này, quét sạch khẩu ác khí trong lòng.

Nhưng khư khư vào ngay lúc này, trong Phục Dương thành có một hiệu tù và khác bỗng vang lên!

Trâu Tĩnh trong đầu chấn động, đột nhiên nổi lên một tầng mây đen, đặc biệt là khi hiệu tù và của quan quân vang lên ngay sau đó, Trâu Tĩnh càng thất kinh! Hiệu tù và của quan quân càng thổi càng gấp, Trâu Tĩnh cũng trở nên càng ngàng càng hoảng sợ, lập tức cũng không quản truy sát tặc khấu đang bỏ chạy tán loạn này nữa, ở trên lưng ngựa dữ tợn hét lớn: " Đình chỉ truy kích, toàn quân hồi thành!"

……………………………………..

Chu Thương vốn là trọng thương chưa khỏi, hiện tại lại thêm mấy chỗ trúng tên, một cái bắp đùi còn bị bắn xuyên qua, liên tục trong thương làm thực lực đại giảm, lúc này đang bị ba tên quan quân tiểu binh đánh cho trái đỡ phải né, hiểm tượng hoàn sanh (nguy hiểm bao quanh), nghĩ đến chỗ bi thương, Chu Thương nhịn không được ngửa mặt lên trời hét dài, thực sự là hổ lạc bình nguyên bị chó vờn a, đổi lại lúc bình thường, ba tên tiểu binh này còn chưa đủ cho hắn chém một đao, hắn tùy thời đều có thể đem bọn chúng chém rơi đầu.

Chu Thương bi thương không kể xiết, lúc đang muốn đang muốn vận khởi dư lực, liều mình cũng phải đem ba tên tiểu binh đáng ghét này chém chết, chỉ nghe quan quân chủ tướng hạ lệnh một tiếng, quan quân giống như ác lang quấn lấy không buông này lập tức giống như thủy triều rút đi, trong nháy mắt công phu, đã cùng Hoang Cân tặc đang liều mạng bỏ trốn tách ra cự li mấy chục bước.

" Ách, cái này ……"

Chu Thương nhất đao phách không, thu thế không được chút nữa thì cắm đầu vào trong tuyết, sau khi miễn cương chống giữ thân hình bình tĩnh nhìn quan quân đang rút lui, trong nhất thời như lạc vào trong mộng, chẳng lẻ quan quân lương tâm biến chuyển? Không thể a, quan quân gặp thấy Hoàng Cân, vẫn luôn là chém tận giết tuyệt, tuyệt không có khả năng cho phép sơ sót nha.

Môt lần nữa ngưng thần nghe ngóng, Chu Thương lập tức hai mắt sáng ngời, chỉ nghe thấy một đầu khác của Phục Dương thành có tiếng chém giết mơ hồ truyền đến, chẳng lẻ Phục Dương thành nam môn gặp phải tập kích, cho nên quan quân vội vàng lùi binh trở về cứu viện? Vậy sẽ là ai đang công thành? Chẳng lẽ …… là Tám Trăm Lưu Khấu của Mã Dược Đại đầu lĩnh giết trở lại rồi? Đúng rồi, nhất định là vậy rồi!

Nghĩ đến đây, Chu Thương không ngăn được tinh thần rung động, dữ tợn hét lên: " Các huynh đệ, đừng chạy nữa, Mã Dược đại đầu lĩnh mang Tám Trăm Lưu Khấu giết trở lại rồi! Mọi người nhanh đừng chạy nữa, đuổi theo mông quan quân giết vào thành nha, sát…"

Phục Dương huyện nha, hậu đường.

Tần Hiệt đột nhiên từ trong cơn ác mộng bừng tĩnh, lửa trong bồn đang cháy hừng hực cũng không thể sưởi ấm trái tim đang rét lạnh của hắn, Tần Hiệt cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng, cơ hồ sắp đông cứng rồi, hít sâu một ngụm nhiệt khí, Tần Hiệt dùng thanh âm khàn khàn của mình kêu lên: " Ngươi đâu, nhanh lại đây ……"

Một tên tùy quân tiểu lại vội vã chạy lại, cung kính hỏi: " Đại nhân có gì phân phó?"

Tần Hiệt hỏi: " Bên ngoài hiệu tù và ở nơi nào?"

Tiểu lại cười nói: " Đại nhân không cần kinh hoảng, Trâu đại nhân đang ở bên ngoài bắc môn suất quân truy sát tặc khấu tàn binh đấy."

" Hô, nguyên lại như thế."

Tần Hiệt thở ra một hơi dài thư thái, tầm thần an định, bỗng nghe ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, hơn nữa nhanh chóng từ xa đến gần, sau đó cửa phòng bị người người mạnh mẽ đẩy ra, Văn Sính đã bước lớn mà vào, trên khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ kinh cấp (vội vàng lo sợ)

" Tỉ phu, không hay rồi! Tám Trăm Lưu Khấu không ngờ đã đoạt mất nam môn, giết đến huyện nha rồi!"

" Cái gì!" Tần Hiệt một thần đầy bệnh, không ngờ đã đứng cả dậy, thất thanh nói: " Tám Trăm Lưu Khấu!?"

" Đúng vậy, tỉ phu, chính là Tám Trăm Lưu Khấu! Ta nhìn thấy cây đại kì đó rồi."

Tần Hiệt trợn tròn hai mắt, dữ tợn hỏi: " Tám Trăm Lưu Khấu như thế nào đến Phục Dương! lại như thế nào đoạt được nam môn? Cái này làm sao có thể, làm sao có thể, làm sao có thể!?"

Tần Hiệt liên tự hỏi ba lần làm sao có thể, đủ thấy trong lòng hắn như thế nào hoảng sợ.

Văn Sính nói: " Mã Dược ở trong thành tường có dấu phục binh! Tù hiệu vừa vang lên, phục binh ra hết, thủ thành quan quân ít không địch được nhiều, đợi đại đội quan quân từ quân doanh giết ra thì Tám Trăm Lưu Khấu sớm đã đoạt mất nam môn giết vào thành rồi!"

" Thực có phục binh? Thực có phục binh! Phục binh lại dấu trong tường thành! Hay cho Mã Dược, hay cho Mã Dược! cô cô cô ……." Tần Hiệt thần sắc quái dị, dưới cổ họng bỗng nhiên vang lên một trận quái thanh, toàn bộ khuôn mặt trở nên đỏ rực, ngửa mặt lên trời puùn ra một bồng huyết vụ, hét lớn nói: " Tức chết ta rồi!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv