Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 389: Đồ phu giết ngựa (1)



Ban ngày, đương là thời khắc tối tăm nhất trước bình minh.

Cửa thành đóng chặt phía Bắc Thọ Xuân đột nhiên được mở rộng, Thành quân tướng sĩ đã chực chờ trong thành lập tức ào ạt xông ra, hướng sang Tào quân đại doanh ở ngoài Bắc môn tấn công mãnh liệt. Tào quân đại doanh tuy phòng bị nghiêm ngặt nhưng cũng chỉ miễn cưỡng chống được một hồi đã bại trận khi đối mặt với khí thế như nước triều của tướng sĩ Thành quân.

Trước khi hai quân Tôn Kiên, Lữ Bố nghe tin tiến đến tiếp viện thì Thành quân đã công phá Tào quân đại doanh, sau đó hoảng loạn lao đến cánh đồng âm u ở phía Bắc như một đám ruồi bọ không đầu đàn.

Cách đại doanh không xa, dưới bầu trời u ám, Tào Tháo dưới sự bảo hộ của Quách Gia, Tuân Du, Trình Dục đứng trang nghiêm trên một đồi núi nhỏ.

Gió mát táp vào mặt, tiếng của kim mác và thiết mã vang vọng khắp bầu trời đêm, Tào Tháo khẽ thốt lên một câu: "Viên Thuật quả nhiên phá vòng vây rồi."

"Báo ~~" Chợt có tiểu hiệu bước nhanh lên sườn núi, quỳ rạp trước mặt Tào Tháo, thở dốc nói, "Phản quân sau khi xông ra từ Bắc môn liền chia làm hai đường, một đường phóng sang Nhữ Nam ở phía Bắc, một đường khác thì rẽ hướng sang Nam đến Hắc Phong cốc."

"Ha ha." Tào Tháo vuốt râu cười một tràng dài, mới nói: "Quả nhiên không ngoài dự liệu của Phụng Hiếu!"

Quách Gia mỉm cười, thần sắc tự nhiên, không hề tỏ vẻ đắc ý vì lời tán dương của Tào Tháo.

"Vân Trường." Tào Tháo nói xong quay đầu nhìn sang Quan Vũ, ngân giọng nói, "Giờ đây đến phiên ngươi công thành rồi. Nhớ kỹ, sau khi phá thành nhất định phải giành trước quyền khống chế các xưởng, phường trong thành. Lần này Viên Thuật hoang mang đào tẩu nên không kịp mang đi lương thảo của cải trong thành, tuyệt đối không thể để những phản quân trong thành hủy đi những của cải, lương thảo và binh khí này."

"Thừa tướng yên tâm đi." Quan Vũ trầm giọng nói, "Mỗ tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng."

……

Gần như là cùng một lúc, cửa Đông thành Thọ Xuân.

Lữ Bố ăn bận chỉnh tề, đương cưỡi ngựa tại ngoài viên môn. Phía sau Lữ Bố, ba nghìn Hạ Phái tinh binh đã nhóm trận xong, đứng trang nghiêm tăm tắp dưới bầu trời đêm. Trần Cung giục ngựa đi đến trước mặt Lữ Bố, khẩn thiết dặn dò: "Chủ công, sau khi phá thành, điều đầu tiên là phải nhớ cướp quyền khống chế xưởng, phường trong thành, tuyệt đối đừng để quân thảo, của cải, binh khí rơi vào tay Tào Tháo, Tôn Kiên. Nếu không, quân ta sẽ không có được gì trong trận đánh này."

"Công Đài yên tâm." Lữ Bố trầm giọng nói, "Lương thảo và của cải trong thành Thọ Xuân của bổn tướng quân là cái chắc, ai dám tranh với Bổn tướng quân thì… hừ hừ, bổn tướng quân sẽ lấy mạng hắn!"

……

Thành Nam Thọ Xuân, Tôn Kiên đại doanh.

Năm nghìn tinh binh Giang Đông cũng đã nhóm trận chờ sẵn. Từ Thứ nói với Tôn Kiên rằng: "Chủ công. Tào quân nhiều lính nhưng thiếu lương, sau khi phá thành nhất định sẽ giành quyền khống chế các xưởng, phường để đoạt lấy lương thảo và của cải trong thành. Quân Lữ Bố cũng thiếu lương, có lẽ cũng sẽ làm như vậy, cho nên quân ta không cần phải tranh với họ."

Tôn Sách nhíu mày nói: "Chẳng lẽ phải nhường cái lợi cho Tào Tháo và Lữ Bố sao?"

"Đương nhiên không phải." Chu Du mỉm cười, nói, "Tào quân nhiều lính nhưng thiếu lương, còn quân ta thì nhiều lương nhưng thiếu lính. Ý của quân sư là, sau khi phá thành, chủ công và Bá Phù cố ép những phản quân này đầu hàng. Những phản quân này đều là tinh nhuệ Dương Châu, nếu có thể lao lực vì chủ công thì trong nháy mắt, chúng sẽ trở thành một chi binh tinh nhuệ."

Tôn Sách chợt tỉnh ngộ, nói: "Thì ra là thế!"

"Đúng vậy, những binh lính này đều là tinh nhuệ Dương Châu!" Từ Thứ cảm khái nói, "Đáng tiếc, họ phải đi theo kẻ vô dụng như Viên Thuật, mười vạn tinh nhuệ tan thành mây khói như thế đây. Ai~"

......

Tháng năm, Kiến An năm thứ bảy thời Hán Hiến đế , thành Thọ Xuân bị công phá.

Trên đường đào tẩu đến Lư Giang, Viên Thuật bị Tào quân mai phục, binh bại bỏ mình, Thành quốc chỉ được lập có ba tháng đã nhanh chóng diệt vong, cả Dương Châu bị chia năm xẻ bảy. Tào Tháo đương chuẩn bị chia cắt Dương Châu, chia sẻ kết quả với Tôn Kiên, Lữ Bố, thì sự việc khiến Tào Tháo lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra.

Tuần Úc lưu thủ ở Hứa Xương phái người đưa tới tám trăm dặm cấp báo, Mã đồ phu thân chinh suất một vạn thiết kỵ Tây Lương tiến vào Hứa Xương!

......

Trên quan đạo đến Hứa Xương, Mã Dược đương suất lĩnh năm nghìn thiết kỵ Tây Lương lao nhanh đến Hứa Xương.

Mã Dược đương giục ngựa nhanh tiến thì phía bên trái quan đạo, nơi bụi cỏ đột nhiên vọt ra một con lợn rừng lông trắng, hằm hè hai răng nanh sắc bén rồi hung dữ lao sang phần bụng của tọa kỵ Mã Dược. Con ngựa cả kinh, lập tức dựng đứng để tránh cú húc trí mạng của con lợn rừng lông trắng. Mã Dược vì không kịp đề phòng nên bị ngã từ lưng ngựa xuống.

"Chủ công cẩn thận!"

Điển Vi hét lên một tiếng, vội rút từ sau lưng hai cây đại thiết kích thô sơ. Lúc định công kích con lợn rừng lông trắng thì hàn quang lóe lên, một mũi tiễn Lang Nha thô bằng ngón tay cái đã thọc vào mắt trái của con lợn, rồi xuyên ra bằng mắt phải. Điển Vi giật mình quay đầu, Cú Đột ở sau lưng đang ngồi trang nghiêm trên lưng ngựa, rồi khẽ điểm đầu với hắn.

"Gào"

Con lợn rừng lông trắng ngước lên trời, phát ra một tiếng rú thê lương, rồi điên cuồng lăn lộn trên nền đất.

"Hí hu hu~~"

Tọa kỵ của Mã Dược lại bị kinh động, hí dài một tiếng quay đầu ngựa xông vào ruộng lúa phía bên phải quan đạo. Mắt thấy những ruộng lúa sắp chín bị giẫm tan nát, tướng sĩ Lương Châu ở một bên trợn mắt há hốc mồm. Theo quân quy mới nhất của quân đoàn Lương Châu, phóng ngựa chà đạp nông trang hoa màu ~~ chém

"Chủ công!"

Điển Vi trở người xuống ngựa, qua đó đỡ Mã Dược dậy. Mã Dược chỉnh chu lại mũ trụ hoàng kim trên đầu, sắc mặt trở nên vô cùng lúng túng, bỗng ngẩng đầu nói với Điển Vi: "Điển Vi."

Điển Vi vội chắp tay nói: "Có mạt tướng."

Mã Dược nói: "Đi, dắt con ngựa hung tàn làm bại hoại quân kỷ Lương Châu đến đây cho bổn tướng quân."

Không hổ là Mã đồ phu, đúng xảo trá, dưới tình thế cấp bách liền đổ mọi trách nhiệm lên đầu con chiến mã!

"Tuân mệnh!"

Điển Vi đáp một tiếng, đi bộ ven ruộng để đuổi theo con chiến mã chạy như điên vì hoảng sợ.

Mục quang của Mã Dược lại chuyển hướng sang Lý Mông, Vương Phương bên cạnh, trầm giọng nói: "Truyền lệnh toàn quân, tạm thời nghỉ ngơi tại bãi đất trống phía trước, bổn tướng quân phải chém con ngựa hung tàn này trước mặt tướng sĩ tam quân, theo đúng quân quy Lương Châu." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Không đến thời gian ăn một bữa cơm, Điển Vi đã dắt tọa kỵ của Mã Dược trở về, và năm nghìn tướng sĩ Lương Châu đã tập kết hoàn chỉnh trên bãi đất trống. Mã Dược sầm mặt đi đến trước trận hình, lớn tiếng nói: "Quân quy Lương Châu, kẻ chà đạp hoa mầu ruộng điền, chém! Giờ đây tọa kỵ của bổn tướng quân trái với quân quy, các ngươi nói nên làm thế nào?"

Tướng sĩ Lương Châu nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Từ trước tới nay, quân quy của quân đội chỉ dùng để quản thúc tiểu binh và quan quân tầng dưới. Trên căn bản, quan quân cao cấp chỉ cần không phạm phải những tội lớn như lâm trận bỏ chạy, chống đối thượng cấp thì họ sẽ không bị trừng phạt. Về phần Mã Dược, thân là một chủ quân, thì càng không bị trói buộc bởi quân quy.

Các tướng sĩ Lương Châu không hiểu, Mã đồ phu muốn làm gì?

Khi thấy ánh mắt ngơ ngác của các tướng sĩ Lương Châu, Mã Dược lạnh lùng nói:"Hôm nay, bổn tướng quân triệu tập các ngươi đến, chính là muốn nói với các ngươi một câu: Trước mặt quân quy, bất luận người hay súc, không phân biệt quan hàm. Tất cả đều bình đẳng! Cho dù là đương kim thiên tử xúc phạm đến quân quy của Lương Châu cũng bị nghiêm trị y như vậy!"

"Hảo! Nói tốt lắm!" Giả Hủ thần sắc lạnh nhạt, giơ tay hưởng ứng một cách hiếm hoi, "Trước mặt quân quy mọi thứ đều bình đẳng!"

Muốn một chi quân đội sở hữu sức chiến đấu mạnh mẽ, đếm đi đếm lại cũng chỉ có hai biện pháp.

Một loại là cách khích lệ dã thú mà trước kia Mã đồ phu chọn dùng, chính là kích thích thú tính nguyên sơ nhất trong lòng tướng sĩ thông qua dục vọng của loài người, mục đích là khiến loài người trở nên tàn nhẫn, khát máu, háo thắng, không sợ chết như dã thú! Một quân đội như vậy sẽ sở hữu một lực phá hoại khó có thể tưởng tượng, đấy cũng là nguyên nhân gọi đến ác danh cho tám trăm lưu khấu.

Một loại biện pháp khác chính là dựa vào một quân kỷ, quân quy nghiêm khắc để trói buộc tướng sĩ, thông qua thưởng phạt phân minh để tụ tập quân tâm, khích lệ ý chí chiến đấu! Dựa vào thưởng phạt phân minh cùng quân quy nghiêm khắc, cũng có thể sáng lập ra một đội quân thiết huyết! Tần quân mang khí thế nuốt chửng lục quốc chính là một minh chứng rõ ràng nhất.

Quân quy của quân đoàn Lương Châu vừa mới thay đổi, vì để cho tam quân tướng sĩ tin phục, trong lúc này, Mã Dược thân là chủ quân càng cần làm gương cho họ.

Mã Dược lập tức quay đầu, hướng sang Điển Vi nói: "Điển Vi, dắt con Hãn Huyết bảo mã của bổn tướng quân qua đây."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv