Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 324: Mười ba lộ chư hầu đánh Mã Dược (1)



Lưu Bị, Quan Vũ cùng Trương Phi kết nghĩa đào viên, huynh đệ tình thâm, nên không muốn bỏ Lưu Bị mà chạy trốn một mình.

" Thưa tướng quân, đại sự không tốt rồi"

Quan Vũ buồn bực uống ba chén, đang định đứng dậy múa kiếm thì thân binh đội trưởng Hồ Ban đi vào.

" Hồ Ban!" Quan Vũ quát lên: " Có chuyện gì to tát?"

Hồ Ban thần sắc buồn bả, khóc không thành tiếng, nói: " Lạc Dương bị công phá, chúa công đã..."

" Đại ca ta làm sao?" Quan Vũ đột nhiên nắm vạt áo Hồ Ban kéo một lại, lớn tiếng quát: " Nói mau lên".

Hồ Ban vừa khóc vừa nói: " Chúa công đã bị Mã đồ phu giết rồi ạ, hiện thủ cấp đang treo trước cửa thành phía đông Lạc Dương"

" A... Đại ca!"

Quan Vũ khóc rống một tiếng, hai mắt nhắm lại, lảo đảo lùi về sau.

" Tướng quân!"

Hồ Ban vội vàng tới đỡ lấy.

Cũng phải một lúc sau, Quan Vũ mới tỉnh dậy, nghiễn răng nói: " Mã đồ phu, ta với ngươi thề không đội trời chung!"

Hồ Ban nghiến răng nói: " Tướng quân, bây giờ phải làm sao? Đến Lạc Dương báo thù không?"

" Không, bây giờ quay về Lạc Dương cũng không báo thù cho đại ca ta được, lại còn chết một cách vô ích".Quan Vũ lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nói: " Cứ theo di nguyện của đại ca, hộ giá thiên tử đến Từ châu, người đời vẫn thường nói: quân tử báo thù mười năm vẫn chưa muộn, việc báo thù sau này hãy tính".



Tại phủ Đạo Khiêm ở Từ châu.

Lữ Bố chấp tay cung kính Đào Khiêm rồi nói: " Mạt tướng thay mặt tám ngàn tướng sĩ Tinh châu (kỳ thực chỉ còn ba ngàn tàn binh, Lữ Bố xảo ngôn đễ hù dọa) tạ ơn đại nhân đã ưu ái cho ở lại"

Đào Khiêm cũng ôm quyền kính lễ, nói: " Tướng quân thật khách khí".

Lữ Bố nói: " Nếu vậy, mạt tướng xin được cáo từ".

" Bổn quan có việc, không thể tiễn được"

Lữ Bố ôm quyền cảm tạ, xoay người bước ra.

Lữ Bố vừa đi khỏi, mưu sĩ Trần Khuê vội khuyên Đào Khiêm: " Kẻ như Lữ Bố, lòng lang dạ sói, đại nhân cho lưu lại bên cạnh, chỉ e ngày sau nó sẽ quay sang hại người."

Đào Khiêm nói: " Bổn quan cùng Lữ Bố đều là bề tôi nhà Hán, nay Lữ Bố lại cùng đường, sao có thể cự tuyệt được?".

Mưu sĩ Trần Khuê thở dài: " Đại nhân nhân nghĩa thiên hạ đều biết, chỉ sợ Lữ Bố lòng dạ đen tối thôi ạ".

Đào Khiêm nói: " Ta lấy nhân nghĩa đối đãi, tất Lữ Bố cũng sẽ tử tế với ta, các vị không cần phải khuyên nữa".

Trần Khuê, nghe vậy khẽ thở dài một tiếng, cũng không nói thêm gì.



Lúc này, ở Tiểu Bái thành

Quan Vũ còn chưa hộ giá xe thiên tử vào thành, từ xa xa đã trong thấy đại kỳ, phía trên thêu chữ " Lữ" tung bay trên thành, lại có một viên tướng điểm quân từ trong thành hùng dũng đi ra, đối mặt với Quan Vũ. Hai người đều ngẩn ra, ra đó là kẻ đã cũng Quan Vũ đại chiến hơn mười hiệp ở Tỵ thủy quan nhưng vẫn bất phân thất bại, mãnh tướng Nhạn Môn Trương Liêu.

Trương Liêu nhìn Quan Vũ một cái, rồi nhẹ nhàng gật đầu, lãnh binh rời đi.

Quan Vũ trong lòng cảm thấy buồn bực, quay sang nói với tên đội trưởng thân binh Hồ Ban đang đứng bên cạnh: " Đó không phải là Tiểu Bái thành do thái thú Từ Châu Đào Khiêm đại nhân cai quản sao, đã thành lãnh địa của Lữ Bố từ bao giờ vậy?"

Hồ Ban nghe vậy, hiểu ý nói: " Tiểu nhân sẽ đi điều tra ngay ạ".

Quan Vũ gật đầu nói: " Mau đi rồi về nhanh cho ta".

Hồ Ban vội vã thúc ngữa cưỡi đi, trong chốc lát đã thấy quay về, nói với Quan Vũ: " Bẩm Tướng quân, tiểu nhân đã cho người điều tra được, nguyên Lữ Bố cùng Tào Tháo tranh đọat Duyện Châu, nhưng bị Tào Tháo đánh đuổi, phải đem quân chạy sang Đào Khiêm đại nhân lánh nạn, được Đào Khiêm đại nhận cho hắn cùng thuộc hạ đóng quân ở Tiểu Bái".

" Cái gì, Lữ Bố bây giờ đang nương tựa Đào Khiêm đại nhân sao?" Trong đầu Quan Vũ đột nhiên hiện lên hình ảnh Điêu Thuyền xinh như hoa, bất giác nắm tay tức giận nói: " Khốn kiếp!".

Hồ Ban ngạc nhiên nói: " Tướng quân, sao thế ạ?"

Quan Vũ giận dữ bảo: " Mau, mau quay về".

" Sao ạ?" Hồ Ban hơi ngạc nhiên hỏi: " Không tới Từ châu sao đại nhân?"

" Không đi Từ châu nữa" Quan Vụ trong giọng nói, tựa hồ rất giận dữ: " Bây giờ hãy đến Duyện châu, nhờ cậy Tào Tháo đại nhân".

Tháng ba năm Kiến An thứ tư (năm một trăm chín mốt sau công nguyên)

Mã Dược vì báo thù cho Quách Đồ và Cao Thuận đem hai vạn đại quân bức hàng tướng giữ Hàm Cốc quan là Triều Sầm. Sau đó bất ngờ đánh đến dưới chân thành Lạc Dương. Bức tử Lưu Bị tại điện Dức Dương. Tuy nhiên Mã Dược không ngờ Lưu Bị gần chết cũng điên cuồng dùng tính mạng để gây thiệt hại tối đa cho hắn.

Một thời đại quân phiệt hỗn chiến quy mô chưa từng có bắt đầu.



Lạc Dương, Hồng lâu.

Cùng với sự suy vi của đế thất và Lạc Dương bị tàn phá, nay kinh kỳ Lạc Dương đã không còn người sẵn sàng một lần vung là cả ngàn vàng nữa. Xưa kia đèn sáng cả ngày lẫn đên rượu chè ca múa suốt cả ngày thì này Hồng lâu chở thành một tòa nhà trống không. Ca nữ bán tiếng tiếng cười hầu hết chết trong các đợt binh loạn, còn lại thì cũng lần lượt bỏ đi tìm nơi khác để mưu sinh.

Mã Dược mặc một bộ áo xanh, chắp hai tay sau lưng như một cây tùng cổ ngàn năm đứng trước cửa chính.

Giả Hủ sắc mặt u ám nói với Mã Dược: " Chúa công, chiêu này của Lưu Bị thật độc ác, bá quan văn võ trong thành Lạc Dương bị hắn tiêu diệt gần hết rồi!"

Mã Dược lạnh nhạt hỏi: " Còn ai còn sống không?"

Giả Hủ thở dài nói: " Chỉ còn một vị quan già vì ngất đi nên may mắn thoát chết." Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

" Tên gọi là gì, giữ chức gì?"

" Họ Thái tên Ung, tên chữ là Bá, giữ chức Thị trung."

" Thái Ung?" MãDƯợc lắc đầu thở dài nói: " Một thị trung nho nhỏ làm sao biết được thiên tử hạ lạc nơi nào?"

" Tìm tung tích thiên tử tất nhiên quan trọng hơn tuy nhiên.." Giả Hủ nói đoạn rồi lolắng nhìn xung quanh nói: " Nhưng mà lúc này điều quan trọng là chân tướng vụ huyết án tại thành Lạc Dương nhất định phải công bố cho thiên hạ biết, giết chết quan lại và phi tần ở hậu cung là Lưu Bị không phải là chúa công."

Mã Dược lắc đầu, cau mày lộ vẻ lạnh nhạt nói: " Cái này không cần phí công."

Giả Hủ chợt ngẩn ra rồi đột nhiên thở dài không nói nữa. Giả Hủ dĩ nhiên biết Mã Dược nói lời này có ý gì. Lúc này giải thích với thiên hạ hoàn toàn vô ích. Cứ cho là chư hầu trong thiên hạ biết rõ huyết ná tại lạc Dương không pahỉ do Mã Dược làm thì cũng nhất định đổ tội danh này lên dầu hắn mà thôi.

Sẽ không có kết quả khác vì Lạc Dương có một vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu!

Nếu như để Mã đồ phu đứng vững ở Lạc Dương thì Mã đồ phu có thể dựa vào hậu phương lớn là Quan Trung, Lương châu và Hà Sáo dẫn binh hùng tướng mạnh đánh các châu Duyện, Dự, Ký và các châu khác. Hơn nữa có thể từ hai mặt tây bắc giáp công Kinh châu, công thủ đều tự nhiên. Với ưu thế tuyệt đối như vậy thì tình thế thiên hạ thế là đã định!

Cho nên để ngăn cản Mã Dược phát triển thành mạnh nhất chư hầu trong thiên hạ sẽ chỉ còn cách tập trung hợp sức tấn công.

Mã Dược thở dài một hơi nói với Giả Hủ: " Phái thật nhiều nhân mã nhất định phải tìm được thiên tử trở về."

Mã Dược mặc dù là người hiện đại nhưng cũng biết khống chế thiên tử sai khiến chư hầu có tầm quan trọng như thế nào. Trong sử sách có ghi Tào Tháo bằng chính sách này dựa vào thiên tử mới có thể thống nhất được khu vực rộng lớn phía bắc Trường Giang. Mà Lưu Bị và Tôn Quyền do thiếu đi cái đại nghĩa của chiến lược tuyệt vời này nên chỉ có thể phòng thủ trong vùng đất của mình mà thôi.

Giả Hủ gật đầu nhận lệnh đi.

" Tranh tranh tranh..."

Giả Hủ vừa mới đi khỏi, một loạt tiếng đàn du dương đột nhiên truyền đến từ phía trước truyền đến.

Đôi mắt Mã Dược thoáng nét kinh ngạc. Cả thành Lạc Dương loạn lạc dân chúng trong thành đều chìm trong hoảng loạn lại có người gảy đàn được sao? Đột nhiên một lão già tập tễnh xuất hiện trên đường hướng thẳng tới trước mặt Mã Dược đi đến. Điển Vi cau mày cầm kích chắn trước mặt Mã Dược.

Lão già trợn to đôi mắt già nua đánh giá Mã Dược cất tiếng khàn khàn hỏi: " Tướng quân chính là Bình Tây tướng quân?"

Mã Dược thoáng giật mình gật đầu nói: " Đúng là bản tướng quân."

" Vậy là đúng rồi." Lão già nhếch miệng cười nói: " Tiểu thư nhà ta cho mời tướng quân."

Mã Dược gần như đã có thể đoán ra vị tiểu thư mà lão già nhắc đến chính là Điêu Thuyền nhưng vẫn hỏi: " Tiểu thư nhà lão là Điêu Thuyền phải không?"

Đang xoay người bước đi lão già nghe vậy liền dừng lại quay đầu nói: " Tiểu thư nhà ta họ Nhâm không phải họ Điêu."

Đang lúc vội vàng tìm Điêu Thuyền để hỏi tung tính Hán Hiến đế Mã Dược vui mừng quay lại nói với Điển Vi: " Điển Vi chúng ta đi."



Duyện châu, Bộc Dương, Phủ của Tào Tháo.

Tào Tháo đang cùng Quách Gia, Trình Dục bàn việc khởi binh cần vương, hơn nữa lại là phát hịch hiệu triệu chư hầu trong thiên hạ hưởng ứng thì Hạ Hầu Đôn đột nhiên chạy vội chạy vàng vào phòng. Mặt mày vui mừng hét to với Tào Tháo: " Mạnh Đức, có tin mừng!"

" Hả?" Tào Tháo kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi: " Nguyên Nhượng có chuyện gì vui thế?"

Hạ Hầu Đôn thở dốc nói: " Nhị đệ của Ti đãi giáo úy Lưu Bị là Quan Vũ bảo vệ thiên tử chạy trốn hiện đã qua Tể Âm sắp sửa tới Bộc Dương rồi."

" Thiên tử, Quan Vũ?" Trấn tĩnh như Tào Tháo sau khi nghe thấy cũng đứng bật dậy, lạc giọng hỏi: " Việc này có thật không?"

Hạ Hầu Đông thử dốc nói: " Việc này không giả đâu."

" Ha ha ha.." Tào Tháo ngửa mặt lên trời cười dài nói: " Thật là trời cũng giúp ta."

Tuân Úc cười nói: " Chúc mừng chúa công dưới trướng lại thêm một mãnh tướng nữa."

Quách Gia cũng nói: " Mừng hơn nữa là có thể phò tá thiên tử, có thể ra lệnh chi thiên hạ rồi."

" Ừ." Tào tháo vuốt bộ râu rậm, đôi mắt nhỏ hẹp lóe tinh quang lớn tiếng nói: " Chư vị hãy đi theo ta ra khỏi thành ba mươi dặm để nghênh đón thánh giá của thiên tử."

Tuân Úc, Quách Gia đều đồng thanh nói: " Xin tuân lệnh."



Phía nam cách Bộc Dương ba mươi dặm.

Duyện châu mục Tào Tháo cùng biệt giá Trình Dục, tòng sự Quách Gia, Tuân Úc, Tuân Du, Mãn Sủng, Giả Quỳ, Hạ Hầu Uyên, Hạ Hầu Đôn, Tào Nhân Tào Hồng, Tào Thuần, Lý Điển, Vu Cấm cùng một đoàn người quỳ xuống thành một hàng dài cung kính nghênh đón thiên tử tới.

Trong đám bụi mù mịt một đám người hộ tống một chiếc xe ngựa chạy tới. Đi đầu là một viên đại tướng áo bào xanh lục tay cầm thanh Long Yển Nguyệt Đao hiển nhiên là Quan Vũ.

Tào Tháo cuống quít đi lên mấy bước dừng xe ngựa lại nói: " Duyện châu mục, Bình đông đại tướngquân, Võ hương hầu Tào Tháo cùng với các quan viên lớn nhỏ cung kinh nghênh đón thánh giá của Thiên tử."

Quan Vũ vội vàng nhảy xuống ngựa kẽ nói với người trong xe.

Màn xe được vén lên Hán Hiến đế lúc này mới mười một tuổi ló đầu ra ngoài, thoải mái nói với Tòa Tháo: " Tào ái khanh hãy bình thân, chư vị đại nhân hãy bình thân."

" Tạ ơn bệ hạ."

Tào Tháo đứng dạy dẫn văn võ dưới trướng dưa Hán Hiến đế và Quan Vũ vào Bộc Dương.



Lạc Dương, trong một phòng bình dân.

Mã Dược bảo Điển Vi đứng bảo vệ ngoài cửa sau đó một mình đi vào vòng qua bức bình phong. Trước mắt hắn là một đình viện nho nhỏ, trong đầy hoa cỏ. Nhưng mà phần lớn đã bị khô héo cả. Trong viện còn có một hồ nước trong hồ vẫn còn vài cái cây cổ thụ chưa khô héo cô đơn đứng bên bờ hồ. Tất cả đều giống như các đình viện bị tàn phá khác trong thành Lạc Dương.

" Tranh tranh tranh..."

Tiếng đàn càng trở nên rõ ràng, phát ra từ sương phòng đối diện đến.

" Chi... Dát."

Cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên mở rộng.

Mã Dược liền trông thấy một thân hình yểu điệu đang thẳng lưng hướng ra sửa sổ gảy đàn. Tiếng đàn vang lên truyền ra ngoài đình viện toàn cây cỏ khô héo như trở nên buồn bã. Giống như dân chúng toàn thành Lạc Dương đang thống khổ rên rỉ, khiến người nghe phải rơi lệ.

" Đủ rồi!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv