Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 299: Lui để tiến (1)



Trong thoáng chốc tháp phá thành cao vút đã hiện ra phía trước hắn.

Mao Nhiên thản nhiên quay đầu nhìn lần cuối về hướng đại trại, trong lòng hắn thầm thốt lên: " Cao Thuận tướng quân, Mao Nhiên tuyệt đối sẽ không để người thất vọng".

Sau một khắc Mao Nhiên giục ngựa lao thẳng vào tháp phá thành phía trước.

Trung quân Lương châu.

" Cái … cái gì vậy?" Lý Nho lắp bắp nói: " Kỵ binh của Mã đồ phu muốn làm gì vậy?"

" Dùng kỵ binh trực tiếp phá tháp ư?" Quách Dĩ ngạc nhiên kêu lên: " Quá điên cuồng, chúng quá điên cuồng. Như vậy thực sự chỉ là tự sát, chỉ là tự sát mà thôi! Trời ạ. Cũng chỉ có quân đội của Mã đồ phu mới có những hành động điên cuồng như vậy".

" Oanh!"

Quách Dĩ còn chưa nói xong, trong sơn cốc vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa. Tầng dưới cùng của tháp phá thành bị đụng mạnh ngay lập tức nứt ra. Trong lúc mảnh gỗ bay đầy trời một trọng giáp thiết kỵ nặng nề ngã xuống, thiết khôi trên đầu bung ra để lộ một khuôn mặt tuấn tú, tái nhợt. Những dòng máu theo khoé miệng chảy xuống. Cú va chạm kinh thiên động địa vừa rồi đã làm ngũ tạng lục phủ của hắn vỡ nát, gân mạch đứt hết.

Trong khoé mắt sắp tắt của mình Mao Nhiên nhìn thấy một bóng đen khổng lồ đang ầm ầm đổ sụp xuống, rõ ràng cú va chạm đã phá huỷ tháp phá thành.

Một nụ cười nhạt xuất hiện trên khoé miệng Mao Nhiên, đọng lại, trở thành vĩnh hằng, lặng lẽ không một tiếng động hai mắt Mao Nhiên khép lại, giống như ngọn lửa đang cháy bừng bừng từ từ vụt tắt, cả thế giới đang tối lại, sự sống đang dần dần mất đi.

" Oanh oanh oanh..."

Ngay sau đó hơn mười trọng giáp thiết kỵ theo sau Mao Nhiên cũng hướng hơn mười tháp phá thành còn lại thực hiện cú va chạm tự sát. Nhưng tiếng nổ lớn vang lên không ngừng. Các tháp phá thành cao vút thi nhau đổ sụp, thân tháp nặng nề quật vào vách đá hay chụp xuống quan đạo, thoáng chốc một cơn mưa mảnh gỗ bay đầy trời.

Trung quân Lương châu.

" Cái … này …" Lý Nho giật mình kinh sợ, hai mắt hắn nhìn trừng trừng vào mười mấy cái tháp đang đổ sụp, hắn kinh hãi nói: " Sao có thể xảy ra điều này? Kỵ binh sao có thể phá tháp phá thành? Không thể nào. Tuyệt không thể nào!".

" Thật sự … chuyện này thật sự có thẻ xảy ra ư?" Quách Dĩ cơ hồ quên hết tất cả kêu lên: " Quân của Mã đồ phu đúng là lũ kỵ binh điên rồ, thật sự chúng có thể phá huỷ tháp phá thành. Ông trời ơi. Đây có phải là sự thật không?"

Đại trại của Cao Thuận.

" Toàn quân đột kích, chiếm lại đồn trại".

Cao Thuận giục ngựa, cầm thương, hét lên vang động tận mây xanh.

" Giết giết giết ~ "

Hai ngàn quân còn lại đuổi theo sau trọng giáp thiết kỵ và tám trăm khinh kỵ binh, phản kích quân Lương châu với khí thế như rời non lấp bể. Quân Lương châu vừa nãy đang mãnh liệt tấn công, lập tức binh bại như núi lở, chúng ôm đầu chạy trốn về hậu trận.

Trung quân Lương châu.

" Ách"

Lý Nho đột nhiên rùng mình. Một cục đờm không thoát ra ngoài được suýt chút nữa giết hắn chết tươi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Đột nhiên trong lúc đó Lý Nho nhận thấy bản thân hắn đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ. Vốn trước kia thì nó không phải là sai lầm nhưng khi địch quân đột nhiên phản kích mãnh liệt như thế. Quân Lương châu không kịp đề phòng, tan tác như nước triều hắn mới nhận ra sai sót của mình đã biến thành một sai lầm trí mạng.

Chỉ là một sai sót nhỏ thôi.

Mặc dù quân Lương châu liên tiếp chiếm được chín đồn trại nhưng chúng lại không phá bỏ những đồn trại này. Ý định ban đầu của Lý Nho là dùng những đồn trại này làm căn cứ để tổ chức những cuộc tấn công không ngừng về phía quân Cao Thuận làm như thế thực ra không có gì là không ổn thế nhưng trên đời này không có gì là tuyệt đối để đến hiện tại nó trở thành sai lầm trí mạng của quân Lương châu.

Ban đêm, đại doanh quân Lương châu.

Lý Nho ảo não nhìn Quách Dĩ nói: " Ai, không ngờ trong quân Cao Thuận lại có kỵ binh khủng khiếp như vậy. Thực sự là thất sách".

Quách Dĩ hỏi: " Quân sư, làm lại tháp phá thành lần nữa thì mất bao nhiêu thời gian?"

" Mất ít nhất một tháng" Lý Nho dừng lại một lát rồi nói tiếp: " Thế nhưng Nho cho rằng làm pháp phá thành một lần nữa không phải là đối sách tốt nhất".

Quách Dĩ nói: " Xin chỉ giáo".

Lý Nho nói: " Ngay cả khi chúng ta chế tạo pháp phá thành một lần nữa. Liệu Cao Thuận có phái quân kỵ binh khủng khiếp đó đột kích ra phá một lần nữa không? Bộ binh quân ta không địch lại chúng, tháp phá thành khó tránh được lại bị phá huỷ".

Quách Dĩ thở dài nói: " Thật không ngờ hai mươi vạn đại quân Lương châu thậm chí không thể làm gì nổi Cao Thuận với dăm ba ngàn binh lính. Sỉ nhục, quả thực là sỉ nhục".

Lý Nho nói: " Chuyện đã tới nước này chỉ còn một biện pháp duy nhất".

Quách Dĩ hỏi: " Biện pháp gì?"

Lý Nho nói: " Tướng quân có thể cho quân hậu cần đi men theo bờ nam Hà Thuỷ, phá núi mở đường, mở một con đường nữa tiến vào Quan Trung. Làm như vậy dù mất nhiều thời gian nhưng có thể tránh được tảng đã cản đường Cao Thuận kia. Điều may mắn là lương thảo quân ta đoạt được từ bốn quận phụ cận kinh thành đủ để cung cấp cho hai mươi vạn đại quân. Vấn đề lương thảo không có gì phải lo".

Quách Dĩ nói: " Xem ra chỉ còn cách đó là tốt nhất".



Thượng huyện, dinh thự của Tả Trung Lang tướng Đoàn Ổi.

Ánh mắt Đoàn Ổi loé lên, hắn nhìn Quách Đồ nói: " Tiên sinh tới đây chẳng hay muốn làm thuyết khách?"

" Cũng không phải" Quách Đồ lắc đầu, hắn ung dung ngồi xuống, vuốt râu, thong thả nói: " Đồ tới đây không phải để du thuyết tướng quân. Thật ra Đồ tới cứu tính mạng tướng quân".

" Tiên sinh nói đùa" Giọng nói Đoàn Ổi không vui. Hắn trầm giọng nói: " Bản tướng quân đang sống rất tốt. Tại sao phải cứu tính mạng?"

" Người nào không lo xa, tất có họa gần" Quách Đồ nói: " Nếu tướng quân không nghe lời nói thật của tại hạ, sớm muộn gì tướng quân cũng bị Quách Dĩ, Lý Thôi, Lý Nho làm hại".

" Hả?" Đoàn Ổi nói: " Lời của tiên sinh là có ý gì?"

Quách Đồ nói: " Tướng quân không làm theo ý Lý Nho, không dẫn quân tới Hàm Cốc quan hội quân cùng các bộ quân Quách Dĩ, Lý Thôi. Đương nhiên hắn sẽ ghi mối hận này trong lòng. Lần này Quách Dĩ, lý Thôi đang dẫn quân tấn công quyết liệt Trường An cổ đạo. Mặc dù Cao Thuận tướng quân kiêu dũng, thiện chiến nhưng binh mã có hạn, phòng tuyến đó sớm muộn gì cũng bị công phá. Nếu như Quách Dĩ, Lý Thôi, Lý Nho có thể dẫn quân nhập quan, đoạt được Tam Phụ Quan Trung lúc đó liệu tướng quân còn có những ngày tháng an nhàn như này không?"

" Cái …này …".

Đoàn Ổi không biết phải nói gì cả.

Đoàn Ổi hiểu rõ tính cách của hai người Quách Dĩ, Lý Thôi, đều là hạng người ngang ngược, kiêu ngạo, có thù tất báo. Nếu như hai người này thực sự có thể đánh chiếm Tam Phụ Quan Trung. Chắc chắn chúng sẽ không buông tha cho Đoàn Ổi.

Quách Đồ nói: " Binh mã tướng quân không quá năm ngàn quân, tướng không quá mười viên. Quách Dĩ, Lý Thôi, Dương Phụng, Phàn Trù chỉ huy hơn mười vạn loạn quân Lương Châu. Muốn tiêu diệt tướng quân chỉ như nhấc tay. Tướng quân nghĩ sao?"

Cuối cùng sắc mặt Đoàn Ổi thay đổi, hắn cung kính nói: " Ổi ngu đần, suýt nữa làm hỏng đại sự. Hôm nay tình thế khẩn cấp. Ổi xin tiên sinh vui lòng chỉ giáo".

Quách Đồ nói: " Trước đây Đổng Trác làm rối loạn triều cương. Tướng quân là người nối giáo cho giặc, đã tự cắt đứt còn đường với triều đình. Kinh Châu Mục Lưu Biểu chính là tôn thất hoàng gia, tuyệt đối không thể thu nhận tướng quân, vả lại quân Lương Châu và mười tám lộ quân Quan Đông lâu ngày, oán thù sâu đậm. Thái Thú Nam Dương Tôn Kiên cũng tuyệt đối không thể tha thứ cho tướng quân. Thái Thú Hán Trung Trương Lỗ có lẽ sẽ thu nạp tướng quân chỉ đáng tiếc Trương Lỗ binh ít, tướng đơn cho dù có thể thu nạp tướng quân, cũng chỉ là bảo đảm an toàn nhất thời, vẫn không phải là kế sách lâu dài".

Đoàn Ổi càng nghe càng hiểu Quách Đồ nói có lý, hắn liền vội vàng nói: " Theo tiên sinh bây giờ Ổi nên làm gì?"

Quách Đồ vuốt râu nói: " Con đường sống của tướng quân nằm ở phía tây bắc".

" Hả? Phía tây bắc?" Đoàn Ổi trầm tư suy nghĩ rồi nói: " Mã đồ phu?'

Quách Đồ ôm quyền hướng về phía tây bắc nói: " Chúa công tại hạ hùng tài đảm lược, lại là phò mã của công chúa Ích Dương, triều đình phong làm Thứ sử Lương Châu, chức cao quyền trọng. Thân phận càng vô cùng tôn quý! Văn có Giả Hủ, Thư Thụ, Quản Trữ. Võ có Mã Đằng, Cao Thuận, Phương Duyệt, Từ Hoảng, Hứa Chử, Điển Vi chư vị tướng quân, binh mã có vài vạn. Còn có Hà Sáo đất đai phì nhiêu, trải dài ngàn dặm, Lương Châu giàu mạnh, có thể từ tây bắc mà nhòm ngó Trung Nguyên. Đó là nền tảng làm nên nghiệp bá".

Đoàn Ổi nói:" Nhưng bản tướng quân nghe nói Mã đồ phu chỉ có không quá mười viên tướng, binh không quá hai vạn, là người thế cô lực mỏng. Người như thế sao có thể thành đại sự?'

Quách Đồ nói: " Binh quý hồ tinh chứ không quý hồ đa. Tuy rằng dưới trướng chúa công tại hạ chỉ có bốn, năm vạn quân nhưng tất cả đều là quân tinh nhuệ, bách chiến bách thắng. Tất cả đều có thể một địch trăm. Chẳng phải khi chúa công tại hạ trấn thủ biên cương phía bắc thường xuyên dùng binh lực yếu hơn đánh cho các bộ lạc người Tiên Ti thất bại thảm hại, không còn một mảnh giáp. Từ thời Hoắc, Vệ tới nay không có ai có thể làm như chúa công tại hạ, trấn thủ Mạc Bắc, các bộ tộc Man di phải khuất phục".

Sau khi nói một hồi Quách Đồ dừng lại một lát rồi nói tiếp: " Khi tám trăm lưu khấu tung hoành Trung Nguyên, đó thực sự là đội quân tinh nhuệ, đã đánh cho hai vạn quân trung ương của triều đình tháo chạy tán loạn. Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung được xưng là danh tướng nhà Hán, cũng đi theo vết xe đổ đó dẫn tới binh bại, bị xử chém. Nếu tướng quân tại hạ không thể làm đại sự, cho Đồ hỏi lại một câu trong thiên hạ còn có anh hùng hào kiệt nào có thể làm đại sự đây?'

" Cái…này" Đoàn Ổi do dự một lát rồi hắn thăm dò nói: " Nếu muốn bản tướng quan đầu hàng Mã đồ phu, ai da đầu hàng Mã đại nhân thì cũng được thế nhưng bản tướng quân có ba điều kiện".

Quách Đồ nói: " Xin cứ nói, đừng ngại".

Đoàn Ổi nói: " Thứ nhất quân bản bộ của bản tướng quân độc lập với quân đội của Mã Thứ Sử".

" Có thể".

Quách Đồ đồng ý ngay không chút do dự nhưng hắn thầm lạnh lùng nghĩ đợi tới khi ngươi thật sự quy phục chúa công, thành thủ hạ của chúa công lúc đó muốn xử lý quân bản bộ của ngươi không phải sẽ dự vào một câu nói của chúa công sao? Há có thể để ngươi dùng điều kiện để ra giá. Hừ, hừ.

Đoàn Ổi lại nói: " Thứ hai, Mã đại nhân phải cam đoan sẽ cung cấp lương thảo, quân nhu, trang bị khí giới cho binh lính của bản tướng quân như các bộ quân khác. Ngoài ra phải đối xử bình đẳng như các bộ quân khác, không được cố ý gây khó khăn".

Quách Đồ giả vờ suy nghĩ một lát rồi hắn ra vẻ miễn cưỡng nói: " Cũng có thể".

Cuối cùng Đoàn Ổi nói: " Điều kiện cuối cùng, bản tướng quân muốn làm Thái Thú Vũ Đô".

Không phải Đoàn Ổi không biết tính toán. Chính bản thân hắn cũng biết hai điều kiện đầu của hắn vô cùng hà khắc. Với tình cảnh cấp bách bây giờ của Mã đồ phu, Mã đồ phu sẽ nén giận đồng ý. Khi tình hình của hắn trở lại bình thường hắn tất sẽ khai đao với Đoàn Ổi vì thế Đoàn Ổi không thể không có tính toán trước.

Tự xin trấn thủ Vũ Đô đó là Đoàn Ổi đã sắp xếp đường lui cho mình. Một khi tình hình không hay, Mã đồ phu có ý định ra tay với hắn. Hắn có thể lập tức dẫn binh chạy vào Hán Trung, đầu quân cho Thái Thú Hán Trung Trương Lỗ.

Quách Đồ giả vờ nói: " Việc này vô cùng hệ trọng, tại hạ không dám tự ý làm chủ, tại hạ cần phải xin ý kiến chúa công".

Đoàn Ổi lạnh nhạt nói: " Nếu đã như vậy, thật sự xin lỗi, tiên sinh có thể phái người đi trước vào Quan Trung, xin mệnh lệnh Mã Dược đại nhân thế nhưng đại quân của Mã Đằng tướng quân phải ở lại bên ngoài Vũ Quan chờ đợi một thời gian. Thế nhưng theo tính toán của bản tướng quân nếu như Mã Đằng tướng quân không thể dẫn quân tới Trường An cổ đạo, cứu viện chỉ e Cao Thuận tướng quân sẽ không chống cự nổi".


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv