Lương châu
Gió bụi cuồn cuộn, chiến mã hàng hàng, trên quan đạo từ Nê Dương đến Lũng huyền. Hồ Chẩn dẫn năm ngàn kỵ binh đang nhanh chóng di chuyển, đại quân đã đi đến một hạp cốc, bỗng nghe thấy phía sau có tiếng hò hét vang đến.
" Tướng quân ~~ "
" A?"
Hồ Chẩn kinh ngạc " A." một tiếng, thắng ngựa quay đầu lại thì thấy một con ngựa đang từ xa phi lại, trên lưng ngựa là một thân binh dưới trướng Từ Vinh trên lưng có một cây lệnh kỳ hình tam giác. Hồ Chẩn thấy thế không khỏi lo lắng. Đại quân vừa lên đường chưa lâu, Từ Vinh tướng quân lại phái người tới đây truyền lệnh, không lẽ có biến cố gì?
Hồ Chẩn đang nghi hoặc không thôi thì tên thân binh nọ đã thúc ngựa đến trước mặt Hồ Chẩn nói: " Tướng quân có lệnh, đại quân lập tức dừng lại, quay trở về Lâm Kính."
" A, quay về Lâm Kính à?"
" Hí luật luật ~~ "
Hồ Chẩn đang nghi hoặc thì từ hạp cốc trước mặt đột nhiên có tiếng ngựa hí vang lên liên tục, chỉ trong chốc lát có một tiểu giáo vội vã chạy đến báo cáo: " Thưa tướng quân ở cửa hạp cốc có rất nhiền hố to trên mặt quan đạo, mỗi hố rộng tới ba trượng, cắm dầy chông nhọn, có thể nói con đường đã bị chặn lại hoàn toàn."
" Cái gì? Con đường đã bị chặn lại!" Hồ Chẩn giận dữ nói: " Là kẻ nào làm?"
" Giết giết giết ~~ "
Hồ Chẩn vừa dứt lời, ở hai bên sườn núi thấp đột nhiên có tiếng hò reo long trời lở đất sau đó một đạo quân đông như kiến như vô cùng vô tận kéo ra từ sườn núi, giống như một cơn hồng thủy phá vỡ được bờ đê, từ trên sườn núi tràn xuống hạp cốc.
" Không xong rồi, có mai phục!"
Hồ Chẩn thất kinh, vội giục ngựa quay đầu lại, còn chưa kịp ra lệnh rút quân thì đội quân kia đã vây kín đường ra vào của hạp cốc khiến quân của hắn không còn đường lui. Dẫn đầu là viên tướng như một tòa thiết tháp, mặt như chôn chảo, tay cầm hai cây đại thiết kích đen xì, đôi mắt khủng khiếp như ác quỷ.
…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lâm Kính thủ phủ quận An Định.
Từ Vinh thúc ngựa đến dưới cửa thành, ngẩng đầu kêu lớn: " Ngô huyền úy, Bản tướng quân là Từ Vinh. Mau mau mở cửa thành!"
Trên thành lầu chỉ thấy im lặng như tờ, không ai đáp lại thậm chí ngay cả một bóng người cũng không hiện ra. Trong không gian tràn ngập một bầu không khí quỷ dị, Từ Vinh còn đang kinh hãi thì từ sau lỗ châu mai trên tường thành đột nhiên xuất hiện một bóng người tay cầm thiết thai cung lạnh lùng bắn thẳng vào cổ họng Từ Vinh.
" Tướng quân cẩn thận!"
Hai tên thân binh cùng hét lớn từ trên lưng ngựa nhảy lên chắn phía trước Từ Vinh. Hàn quang lóe lên một mũi tên sắc nhọn bắn đến lập tức xuyên thấu hai tên thân binh chắn trước người Từ Vinh. Hai thân thể bị tên xuyên chung với nhau cùng rơi xuống mặt đất.
Từ Vinh hít sau một hơi, vội thúc ngựa chạy lùi lại.
" Có kẻ tấn công, mau bảo vệ tướng quân!"
" Mau bảo vệ tướng quân!"
Trương Hoành, Hầu Tuyển vội phản ứng dẫn bộ binh ào ạt xông lên dùng lá chắn bao quanh Từ Vinh tầng tần lớp lớp. Từ Vinh nhìn qua khe hở của hàng rào lá chắn lên thành lầu thì thấy trên thành vốn không một bóng người đã xuất hiện dầy đặc binh lính.
Đột nhiên, một cây huyết sắc đại kỳ dương lên, trên lá cờ thêu một chữ " Mã." thật lớn. Đúng lúc này một tên lính truyền tin từ phía sau chạy đến trước mặt Từ Vinh gấp gáp nói: " Tướng quân không tốt rồi!"
Từ Vinh lạnh lùng hỏi: " Việc gì thế?"
" Hồ Chẩn tướng quân đang dẫn quân trở về Lũng huyền chẳng ngờ gặp phục binh. Hai bên đang kịch chiến thì đột nhiên tên nghịch tặc Mã Đằng xuất hiện trong quân địch, các chiến binh Khương Hồ lập tức nổi loạn, quân ta chưa đánh đã tan! Hồ Chẩn tướng quân bị địch chém chết trong đám loạn quân năm ngàn quân kỵ chỉ chạy thoát được có hơn một trăm."
" Cái gì?" Từ Vinh choáng váng sửng sốt, chợt hét to: " Trời hại ta rồi.."
Vừa dứt lời Từ Vinh đã ngã vật từ lưng ngựa xuống.
Chư tướng vội tiến đến cứu Từ Vinh, một lát sau Từ Vinh mới từ từ tỉnh lại, thở dài nói: " Vinh này nhất thời khinh địch, làm hỏng đại sự của chúa công rồi, ài.."
Trương Hoành sợ hãi hỏi: " Tướng quân nay Lâm Kính đã bị phản quân chiếm đóng, quân ta nên đi đâu bây giờ?"
Từ Vinh trầm tư giây lát buồn bã nói: " Hiện nay xem ra Mã Dược sợ là không đơn thuần là đến cứu Mã Đằng mà mười phần là có ý đồ chiếm đoạt Lương châu của chúa công. Mau cho khoái mã đến Trương Dịch cầu viện Lý Thôi tướng quân, còn nữa lật tức cho khoái mã đến Hà Đông cấp báo cho chúa công tình hình Lương châu."
Trương Hoành nói: " Mạt tướng lập tức thu xếp việc này ngay." truyện được lấy tại TruyenFull.vn
" Còn nữa." Từ Vinh khẽ kéo tay Trương Hoành thở dốc nói: " Mã Dược, Mã Đằng đã thu phục ba mươi sáu tộc Khương làm phản tiêu diệt toàn quân của Hồ Chẩn, tất sẽ không ngồi yên. Nếu bản tướng quân tính không sai thì phản quân hiện đang nhanh chóng đến Lâm Kính này ý đồ vây khốn quân ta dưới chân thành. Nơi này không nên ở lâu mau truyền lệnh đại quân vượt Kính Thủy rồi dựa vào sông mà phòng thủ."
Trương Hoành đáp: " Mạt tướng tuân lệnh."
" Còn nữa, Hán Dương, Vũ Đô, Kim Thành, Lũng Tây các quận đều có không dưới hai vạn quân Khương Hồ trấn thủ nếu như Mã Đằng đến nơi dụ hàng chỉ sợ lại có quân làm phản cứ như vậy toàn Lương châu sẽ mất, căn cơ của chúa công sẽ không còn!" Từ Vinh nói một hồi đột nhiên cố gắng hỏi: " Hầu Tuyển tướng quân đâu rồi?"
Hầu Tuyển vội đáp: " Có mạt tướng."
Từ Vinh nói: " Lập tức cầm bội kiếm của bản tướng quân đến Hán Dương, Kim Thành, Lũng Tây, Vũ Đô giết hết quân Khương Hồ thủ thành. Sau đó ngươi rời Vũ Đô dẫn quân xuôi nam đến Hán Trung nếu không có quân lệnh của chúa công hay bản tướng quân thì ngươi không được tùy ý hành động, nhớ kỹ đấy."
Hầu Tuyển nói: " Mạt tướng tuân lệnh."
Từ Vinh yếu ớt phất tay, nhẹ nhàng nói: " Đi đi."
Trương Hoành, Hầu Tuyển nhận lệnh đi ngay.
…
Lâm Kính, ban đêm trong phủ thái thú.
Mã Dược đang gác chân lên bàn vừa hưởng thụ sự xoa bóp nhẹ nhàng của Khương nữ Nguyệt nô vừa hỏi Giả Hủ: " Nói vậy là Từ Vinh dẫn đại quân vượt qua Kính Thủy chuẩn bị cố thủ bên kia sông phải không? Có thể nhanh chóng quyết định vứt bỏ quận An Định, tên Từ Vinh này thật không tầm thường đây."
Giả Hủ gật đầu nói: " Không chỉ có như vậy thám báo báo về quân Khương Hồ thủ thành tại các huyện đều bị Từ Vinh coi là làm phản cùng Mã Đằng nên đem giết sạch. Hiện quân phòng thủ tại các quận Hán Dương, Lũng Tây, Kim Thành, Vũ Đô nếu không phải là quân của Đổng Trác thì cũng là thuộc hạ cũ của Hàn Toại thôi."
" Bình!"
Mã Dược đấm mạnh một nhát xuống bàn trầm giọng nói: " Từ Vinh!? Không hổ là đại tướng hàng đầu dưới trướng Đổng Trác, thật là khó chơi, cứ như vậy chuyện này thật khó giải quyết đây."
" Từ Vinh này đã giải quyết tận gốc mọi việc rồi." Giả Hủ lo lắng nói: " Nếu không thể lợi dụng phản quân Khương Hồ trong quân của Đổng Trác mà chỉ dựa vào tám ngàn quân Khương của ba mươi sáu bộ lạc và hai ngàn tinh binh của chúa công và Mã Đằng sự rằng khó mà xoay chuyển được tình thế ở Lương châu."
" Đúng thế, nếu không được một lượng lớn quân Khương Hồ ở các quận gia nhập quân ta." Mã Đằng nói đoạn rồi thở dài nói tiếp: " Nếu như quân ta có thể công hạ được các quận An Định, Hán Dương thì cũng không giữ được."
" Ài.." Mã Dược thở dài một tiếng nói: " Không ngờ rằng Từ Vinh lại có tài năng, khí phách và sự quyết đoán đến mức này! Có được viên tướng như vậy, Đổng Trác thật may mắn."
Bên ngoài có thân binh đem một nồi cháo gà vào. Mã Dược tiếp lấy, buồn bã thở dài nói: " Gân gà, gân gà.."
Mã Đằng ngạc nhiên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Giả Hủ. Giả hủ khẽ mỉm cười nói: " Gân gà thật là vô vị, nhưng vứt đi thì thật đáng tiếc." (cái này lấy ở tích trong tam quốc chí)
…
Mỹ Tắc, trong đại trướng trung quân của Mã Dược.
Quách Đồ đang thức đêm kiểm kê lại số lượng tiền lương, chợt thấy màn trướng vén lên Bùi Nguyên Thiệu sải bước tiến vào hoảng hốt nói: " Quách Đồ tiên sinh, có việc không hay rồi."
Quách Đồ vội ngẩng đầu lên hỏi: " Tướng quân có chuyện mà kinh hoảng vậy?"
Bùi Nguyên Thiệu thở dốc nói: " Vừa có tin mật báo của Hầu Tam, ba bộ lạc người Tiên Ti ở Mạc bắc là Bộ Độ Căn, Thác Bạt Khiết Phấn, Kha Bỉ Năng kết là đồng minh, hiện tại ba bộ lạc đã hội quân một chỗ, tổng cộng có bảy vạn kỵ binh đang chuẩn bị tấn công Hà Sáo. Lúc này chúa công và quân sư không có ở bản doanh, Cao Thuận tướng quân vừa dẫn quân đi xa, biết làm thế nào đây?"
" Đừng có hoảng sợ,.. đầu tiên là không được hoảng sợ." Quách Đồ cố gắng chấn tĩnh, yên lặng suy nghĩ một chốc rồi đột nhiên nói: " A được rồi, trước tiên hãy cho người mời tướng quân Phương Duyệt đến."
" Phương Duyệt?" Bùi Nguyên Thiệu cau mày hỏi: " Chỉ là một đô úy, có thể làm được việc gì?"
" Tướng quân, không thể nói vậy được." Quách Đồ lắc đầu nói: " Phương Duyệt tướng quân mặc dù còn trẻ tuổi nhưng lại theo Trương Hoán nhiều năm đã nhiều lần giao chiến với Hung nô ở Mạc bắc và man tộc Tiên Ti, có rất nhiều kinh nghiệm. Nói về kinh nghiệm sa trường tướng quân không thể coi thường tướng quân Phương Duyệt được."
" Cũng được." Bùi nguyên Thiệu nói: " Nếu như vậy, mau cử người đến gọi Phương Duyệt đến nghị sự."
Thân binh của Quách Đồ vội đi ngay. Chỉ lát sau Phương Duyệt đã bước vào trung quân đại trướng, vừa bước vào trướng Phương Duyệt đã cao giọng nói: " Tham kiến Quách Đồ tiên sinh, Bùi Nguyên Thiệu tướng quân."
Bùi Nguyên Thiệu lạnh nhạt nói: " Miễn đi."
Quách Đồ vẫy Phương Duyệt lại nói: " Mời Phương Duyệt tướng quân vào ngồi."
Phương Duyệt chắp tay ngồi xuống hỏi: " Tiên sinh đêm khuya cho gọi không biết là có việc gì quan trọng?"
Quách Đồ hít sâu nội hơi nói: " Phương Duyệt tướng quân, ta vừa mới được nội gián mật báo, ba bộ lạc Tiên Ti ở Mạc bắc là Bộ Độ Căn, Kha Bỉ Năng, Thác Bạt Khiết Phấn đã kết làm đồng minh, hiện đang tập hợp bảy vạn thiết kỵ tiến tới Hà Sáo. Lúc này chúa công và quân sư không ở bản doanh, Cao thuận tướng quân lại cầm quân ở bên ngoài bởi vậy tại hạ muốn nghe ý kiến của tướng quân xem nên nghênh chiến hay tạm rút lui để tránh thế mạnh của địch?"
" Rút lui à?" Phương Duyệt cau mày hỏi ngược lại: " Gốc rễ chúng ta là ở Hà Sáo, còn có thể rút lui đến nơi nào? Hơn nữa kỵ binh Tiên Ti di chuyển như gió chỉ năm ba ngày là có thể đến được Hà Sáo, bây giờ mới bắt đầu rút lui thì còn kịp không? Thay vì lúc đó phải ứng chiến một cách bị động, sao không bằng bây giờ chủ động xuất kích."
Quách Đồ nghiêm giọng nói: " Vậy là Phương Duyệt tướng quân muốn chủ chiến?"
Phương Duyệt trầm giọng nói: " Không sai, chỉ có cách tấn công thôi."
" Nhưng thiết kỵ Tiên Ti có khoảng bảy vạn!" Bùi Nguyên Thiệu cau mày hỏi ngược lại: " Mà quân ta chỉ có gần hai vạn, trong đó có chín ngàn kỵ binh Nguyệt thị, khi ra chiến trường họ chưa chắc đã một lòng chiến đấu cùng chúng ta. Đến lúc đó nhỡ bọn người Nguyệt thị quay sang tấn công quân ta hậu quả thật không tưởng tượng nổi."
" Mạt tướng cho là người Nguyệt thị sẽ không làm phản." Phương Duyệt không chút giữ thể diện cho Bùi Nguyên Thiệu quả quyết nói: " Người Tiên Ti dã man thành tính, nếu như để người Tiên Ti vào đến Hà Sáo, gặp tai ương không chỉ có người Hán mà cả người Nguyệt thị ở Hà Sáo cũng chịu chung số phận bị người Tiên Ti tiêu diệt một cách tàn khốc."
" Ừ." Quách Đồ hơi gật đầu nói: " Phương Duyệt tướng quân nói cũng đúng."
Bùi Nguyên Thiệu nói: " Bản tướng quân cũng chủ trương đánh một trận, nhưng trận này nên đánh thế nào?"
Phương Duyệt hưng phấn nói: " Không lo, cứ dựa vào Hà Thủy hiểm trở mà nghênh địch thôi!"
Quách Đồ có chút cau mày nghiêm giọng nói: " Nhưng lúc này Hà Thủy (tên cổ của sông Hoàng Hà) đang đóng băng, người Tiên Ti hoàn toàn có thể phóng ngựa qua sông, sao lại nói là hiểm trở? Vốn nghĩ là người Tiên Ti sẽ chờ đến mùa thu ngựa khỏe thì mới động binh, nhưng hiện nay lại trái với lẽ thường chúng lại động binh đầu mùa xuân, chắc chắn là nhằm mục đích hóa giải sự ngăn trở của Hà Thủy."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
" Không." Phương Duyệt trầm giọng nói: " Mạt tướng đã đến bờ sông xem thử mặt ngoài thì nước sông vẫn đóng băng nhưng ở dưới cũng đã bắt đầy tan ra, độ dày của băng không đủ để chống đỡ sức nặng của kỵ binh, nếu người Tiên Tti dám phóng ngựa qua sông chẳng qua là chuốc lấy diệt vong thôi."
" A." Quách Đồ ánh mắt lộ vẻ tán thưởng quay sang Phương Duyệt nói: " Không ngờ tướng quân quan sát tỉ mỉ thế."
Phương Duyệt khiêm tốn chắp tay nghiêm trang nói: " Duyệt này được tướng quân Mã Dược phó thác trọng trách phòng thủ bản doanh Hà Sáo nên lúc nào cũng chú ý tình hình sông nước đất đai, dù sông núi bến bãi có chút thay đổi nào cũng đều nắm được, sao dám coi thường chức trách."
Bùi Nguyên Thiệu nghe vậy hơi gật đầu mặc dù chưa nói ra lời nhưng lòng đã hết sức thán phục.