Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 228: Hư trương thanh thế (1)



Hoàng Uyển nói rồi dừng lại, sau mới trầm giọng nói: " Tráng sĩ mau sắp xếp tám mươi tử sĩ mai phục bốn phía đại trướng. Đợi Bản quan gọi Mã đồ phu vào đại trướng, dâng lên hương án tuyên đọc thánh chỉ, cho nhận ấn tín tiết kỳ (phù tiết) của Hung Nô Trung Lang tướng. Sau khi nhận phù tiết xong thì nhìn tay bản quan mà làm việc. Nếu bản quan giơ tay phải thì không thể coi thường mà manh động. Nếu Bản quan giơ tay trái, tráng sĩ mau dẫn tám mươi tử sĩ đột nhập vào doanh tập kích giết ngay Mã đồ phu."

" Tại hạ tuân lệnh."

...

Nhà bếp trong quân doanh.

Một tên quan văn chỉ huy mười tên quân sĩ khỏe mạnh mang vào năm vò ngự tửu lớn xuất hiện tại cửa nhà bếp. Hỏa đầu quân (nhà bếp) cuống quít tiến lên nghênh tiếp làm lễ ra mắt nói: " Tiểu nhân tham kiến đại nhân."

Quan văn nói: " Miễn lễ, đây là Thiên tử ban tặng ngự tửu, Hoàng đại nhân lệnh hạ quan đưa tới nhà bếp, để ở chỗ nào đây?"

Hỏa đầu quân nói: " Đại nhân nếu không chê tiểu nhân tham ăn, không bằng cứ để lại trong nhà bếp."

Quan văn liếc mắt với tên cầm đầu đám quân sĩ. Mười tên quân sĩ liền khiêng ngự tửu vào nhà bếp, Hỏa đầu quân đang muốn theo vào thì lại bị quan văn ngăn cản: " Nghe giọng nhà ngươi thì hình như không phải người Tịnh Châu?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

" Ô ô ô ~~ "

" Tùng tùng tùng ~~ "

Hoàng Uyển chờ trong đại trướng hồi lâu cũng không thấy Mã Dược đến. Đang lúc nghi ngại chợt nghe ngoài trướng vang lên tiếng tù và cùng tiếng trống vang trời thì không khỏi kinh ngạc hỏi: " Tiếng tù và ở đâu thế?"

Tả hữu không người nào có thể trả lời, chợt thấy Công Tôn Phách vội vã đi vào, mặt biến sắc mà nói: " Đại nhân, không tốt rồi. Mã đồ phu sau khi vào cửa đi thẳng đến đại giáo trường, hiện tại đang nổi tù và điểm binh."

" Cái gì? Mã đồ phu đến đại giáo trường?" Hoàng Uyển thất kinh mà nói thất thanh: " Lại còn nổi tù và điểm binh. Hắn bây giờ vẫn chưa phải là Hộ Hung Nô Trung Lang tướng, ai cho hắn quyền làm như vậy, thật là kỳ quặc!"

Công Tôn Phách nói: " Đại nhân, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Hoàng Uyển phiền muộn nói: " Còn có thể làm sao bây giờ, lập tức dẫn tám mươi tử sĩ, cùng Bản quan đến đại giáo trường."

Công Tôn Phách đáp: " Tại hạ tuân lệnh."

...

Đại giáo trường.

Tiếng tù và miên man vang xa mãi không dứt, tiếng trống trận kịch liệt thúc dục trong lòng các tướng sĩ khiến cho nhiệt huyết sôi trào. Từng đội binh lính toàn thân mặc thiết giáp huyên náo đi từ trại đến đại giáo trường lập thành trận thế. Đao kiếm tuốt ra, trường thương như rừng, trên giáo trường tràn ngập khí tức sát phạt đáng sợ.

Mã Dược toàn thân mặc bộ thiết giáp ngăm đen. Cả người như một tảng đá được đẽo sắc gọn, lạnh lẽo đứng trên đài duyệt binh.

Mã Dược nhìn xuống dưới đài duyệt binh hơi hơi gật đầu. Điển Vi thô kệch liền hừ một tiếng, cầm trong tay một cây đại kỳ nặng ngang nhiên đi thẳng lên đài duyệt binh. Hắn cầm đại kỳ trong tay phất mạnh lên không trung làm lá cờ tung ra cuồn cuộn rung mạnh. Nó hứng gió trải phẳng ra làm hiện lên nền cờ đỏ thắm, trên đó có thêu một chữ " Mã" thật to.

Bên cạnh thêu thêm dòng chữ nhỏ " Đại Hán Hộ Hung Nô Trung Lang tướng".

" Hống ~ "

" Hống ~ "

" Hống ~ "

Hai ngàn tinh binh đứng nghiêm dưới đài duyệt binh đều nhịp nhàng giơ cao binh khí trong tay, hô hưởng ứng ba lần. Không phải là trong lòng bọn họ ủng hộ Mã Dược. Chẳng qua đó chỉ là lễ tiết quân Hán thể hiện sự tôn kính với chủ tướng, chỉ vậy mà thôi. Mã Dược cũng tuyệt sẽ không ngây thơ mà cho là hai ngàn tinh binh này bởi vì sợ ác danh đồ phu rồi thuần phục hắn.

Mã Dược đứng trên đài duyệt binh nhìn lại, quân Hán dưới đài lập thế trận chỉnh tề, khí thế như núi. Mơ hồ lộ ra sát khí chỉ có ở những đạo quân đã trải qua trăm trận. Nhưng điểm qua thì thấy rõ ràng có điều không đúng. Dưới đài duyệt binh sao lại chỉ có khoảng hai ngàn người. Vì sao thiếu mất sáu ngàn người?

Ánh mắt Mã Dược tựa như đao dừng lại ở một tên tiểu giáo quân Hán đứng ở hàng đầu, lớn tiếng nói: " Ngươi ~~ bước ra khỏi hàng!"

Tiểu giáo hiên ngang tiến lên trước một bước nhìn thẳng vào ánh mắt như đao của Mã Dược, thần sắc thong dong, khí thế trấn định như núi.

" Ừ." Mã Dược nhẹ nhàng gật đầu, hỏi nhanh: " Ngươi ~~ tên là gì?"

Tiểu giáo nói: " Tiểu nhân là Phương Duyệt."

" Phương Duyệt." Mã Dược trầm giọng nói: " Tại sao chỉ có hai ngàn người, còn lại sáu ngàn người đâu?"

Phương Duyệt nói: " Bẩm tướng quân, còn lại sáu ngàn huynh đệ đã phụng chiếu xuôi về nam."

" Phụng chiếu xuôi nam?" Lông mày Mã Dược thoáng chốc cau lại rồi chợt lạnh lùng nói: " Ngươi cho Bản tướng quân là ai?"

Phương Duyệt nói: " Biết, tướng quân đúng là Hộ Hung Nô Trung Lang tướng mới nhận chức của Đại Hán, Mã Dược Mã Tướng quân."

Mã Dược nói: " Đã biết tên tuổi tục danh của Bản tướng quân, tại sao còn không làm lễ ra mắt?"

Phương Duyệt trang trọng quỳ xuống, cao giọng nói: " Tiểu nhân ra mắt tướng quân."

" Ra mắt tướng quân ~~ "

" Ra mắt tướng quân ~~ "

" Ra mắt tướng quân ~~ "

Đằng sau Phương Duyệt, hai ngàn quân Hán thoáng chốc đều quỳ cả xuống, dưới đài duyệt binh không có người nào đứng, Mã Dược gật đầu, lạnh nhạt nói: " Tốt, đứng lên cả đi"

" Tạ Tướng quân."

Chúng tướng sĩ tạ ơn Mã Dược rồi ầm ầm đứng dậy.

Mã Dược nói với Phương Duyệt: " Phương Duyệt, Bản tướng quân biết ngươi võ nghệ không tầm thường, cũng rất có khả năng cầm quân, hôm nay phong ngươi làm tả Tư Mã, thống lĩnh hai ngàn huynh đệ này."

" Khoan đã!"

Phương Duyệt đang muốn vái tạ ơn lĩnh mệnh thì trên giáo trường đột nhiên vang lên một tiếng hét sang sảng rất cương quyết ngăn cản Phương Duyệt. Mọi người vội vàng quay đầu, chỉ thấy Khâm sai Hoàng Uyển đại nhân có tám mươi tên Kim Ngô Vệ hộ vệ vội vã đến. Hoàng Uyển giục ngựa chạy đến dưới đài duyệt binh mới nhảy xuống ngựa, ngước nhìn Mã Dược trên đài mà nói: " Mã Dược tướng quân, bản sứ vốn chưa tuyên đọc chiếu của Thiên tử, tại sao ngươi đã vội khẳng định, thay đổi nhân sự?"

Mã Dược phảy tay lạnh nhạt nói: " Nếu như vậy thì phiền Thiên sứ đại nhân tuyên đọc chiếu thư cho mọi người nghe."

Hoàng Uyển nói: " Tuyên đọc chiếu thư là việc thiêng liêng đâu phải trò đùa? Tướng quân cần phải tắm rửa dâng hương, thực hiện đại lễ quỳ ba lần, khấu đầu chín lần. Xin lập tức trở về đại trướng, đợi điểm các tướng lớn nhỏ trong quân, hai ban văn võ, lúc bấy giờ mới tuyên đọc chiếu thư không muộn."

" Không cần" Mã Dược lãnh đạm nói: " Phiền xin Thiên sứ đại nhân đọc tuyên chiếu tại đây."

" Ngươi ~" Hoàng Uyển giận dữ nói: " Ngươi dám bất kính với Khâm sai của triều đình?"

" Keng keng keng ~~ "

Hoàng Uyển chưa dứt lời thì Công Tôn Phách và tám mươi tên tử sĩ Kim Ngô Vệ đã vội vàng rút binh khí ra. Nhưng không đợi bọn hắn lên đài hành thích thì hai trăm tinh binh của Mã Dược đã sớm từ phía sau đài duyệt binh hô hoán xông lại vây lớp lớp xung quanh tám mươi tên kia. Trên đài duyệt binh, Điển Vi cắm mạnh cây đại kỳ xuống đài, vòng tay ra sau lưng rút ra hai cây đại thiết kích nện mạnh vào nhau trước mặt mình, lập tức phát ra âm thanh vang dội.

Công Tôn Phách và tám mươi tử sĩ vội vàng biến sắc. Hai ngàn quân Hán dưới đài duyệt binh cũng dửng dưng nhìn.

" Dựa vào đâu mà nói là bất kính?" Mã Dược hét lớn một tiếng, chỉ thẳng tay vào Hoàng Uyển mắng: " Bản tướng quân đoạt nữ nhân của ngươi, nhưng đó chỉ là oán thù riêng. Nhưng vì vậy mà làm hại việc nước, cố ý giữ thánh chỉ lại không chịu tuyên đọc!? Đến nỗi mạo phạm Bản tướng quân, gây trở ngại cho vô số tướng sĩ trung dũng. Trách nhiệm này là ngươi phải gánh chịu, nên Bản tướng quân có giết ngươi cũng không quá đáng."

Hoàng Uyển giận dữ đến tái mét mặt, nói lắp bắp: " Ngươi ~~ "

Mã Dược căn bản không để cho Hoàng Uyển cơ hội phân trần, lạnh lùng nói: " Ngươi cái gì ngươi! Chẳng lẽ Bản tướng quân đổ oan cho ngươi sao?"

Hoàng Uyển đã bắt đầu giận run cả người mà thịnh nộ: " Ngươi ~~~~" Đúng lúc này, bóng dáng của Giả Hủ xuất hiện ở giáo trường vẫy tay ra hiệu cho Mã Dược có ý nhắc nhở. Tức thì Mã Dược nở nụ cười gian xảo.

" Báo ~~ "

Bóng dáng Giả Hủ vừa mới đi xa, chợt có năm ba tên hỏa đầu quân(nhà bếp) vội vã chạy tới giáo trường, từ xa đã quỳ rạp xuống dưới đài duyệt binh nói với Mã Dược: " Tướng quân, Khâm sai phái người đưa đến nhà bếp ngự tửu có độc, vài tên đầu bếp thèm thuồng đã hớp trộm mấy ngụm ngự tửu, không ngờ ~~ đều bị độc mà chết."

" Hả?"

" Cái gì?"

" Ngự tửu có độc?"

" Ghê tởm, thậm chí định cho chúng ta uống rượu độc?"

" Đây là muốn đầu độc chết chúng ta!"

Hai ngàn tướng sĩ quân Hán vội vàng hô hoán, trên mặt tất cả đều không khỏi toát ra vẻ phẫn nộ.

Đám binh lính này đều là người thô lậu, căn bản là không hiểu được đạo lý lớn gì hết. Cũng không thể nào bình tĩnh mà phân tích xem trong đó có nguyên cớ gì khác không. Ý nghĩ của bọn họ cho tới bây giờ đều rất đơn giản. Ai đối tốt với bọn họ thì bọn họ sẽ bán mạng cho kẻ đó. Còn ai định làm bất lợi cho bọn họ, bọn họ lập tức sẽ trở mặt vô tình, rút đao đâm chết người.

" Hoàng Uyển!" Mã Dược quát to: " Bản tướng quân và ngươi có mối hận cướp vợ, nên ngươi cố ý gây khó khăn cho Bản tướng quân cũng còn có lý. Nhưng vì sao ngươi còn muốn trút giận lên đầu tướng sĩ ba quân? Hơn nữa ~~ lại còn muốn dồn các huynh đệ thuộc hạ của Bản tướng quân vào chỗ chết! Vì sao ngươi ác độc như vậy?"

" Bản quan không hề ~~ sao có thể ~~" Hoàng Uyển giận dữ đến nói không ra hơi, chỉ cả giận nói: " Ngươi ~~ nói nhảm!"

" Giết hắn!"

" Giết hắn!"

" Giết hắn!"

Hai ngàn tướng sĩ bị Mã Dược kích động nên giận dữ không kìm được nữa nhanh chóng gầm lên.

Hoàng Uyển vừa vội vừa tức, xoay người giải thích với hai ngàn tướng sĩ: " Các vị tướng sĩ, các ngươi nghe Bản quan giải thích, chuyện không phải như vậy ~~ "


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv