Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 203: Hà Nội Phương Duyệt (1)



Sau khi thất bại trong cuộc chiến Hà Sáo, Trương Hoán, Tả, Hữu tư mã cùng với quan quân từ Đô úy trở lên chết trận. Tám ngàn bộ hạ cũ của Trương Hoán và mười mấy tên kỵ binh, dưới sự thống lĩnh của một tên tiểu giáo rút lui về phía đông sông Hà Thủy, đóng trại ở Ly Thạch, chờ triều đình bổ nhiệm tân Hộ Hung Nô trung lang tướng tới nhậm chức.

Trung Bình, nguyên niên thứ ba, đầu tháng tám, Hán Linh Đế ra mật chiếu cho Đinh Nguyên đem binh tấn công Hà Sáo. Đinh Nguyên e sợ Mã Dược lớn mạnh, vui vẻ lĩnh mệnh. Đinh Nguyên dùng nghĩa tử là Lữ Bố làm tướng, Hầu Thành, Ngụy Tục, Tào Tính làm phó tướng, khởi năm ngàn kỵ binh, một vạn bộ binh thảo phạt Mã Dược. Lữ Bố thống lĩnh đại quân tới phụ cận Ly Thạch. Hắn muốn thu phục tám ngàn bộ hạ cũ của Trương Hoán.

Ly Thạch, quân doanh của thuộc hạ cũ của Trương Hoán.

Lữ Bố dừng ngựa, hoành kích, ngạo nghễ đứng ở ngoài cửa. Hầu Thành cùng với mấy trăm tinh kỵ xếp thành trận phía sau hắn. Một tên thân binh giục ngựa tiến lên, hô lớn: " Lữ Bố tướng quân ở đây. Mau mở cửa ra".

Chỉ trong chốc lát, cánh cửa trại đang đóng chặt ầm ầm mở ra, Lữ Bố hét lên một tiếng rồi giục ngựa đi vào, ngay lúc đó một tên tiểu giáo dẫn hơn mười kỵ binh xuất hiện trước cửa trại, ngăn chặn đường đi của Lữ Bố. Tên tiểu giáo hoành thương đứng trấn trước cửa đại doanh. Hắn quát lên: " Ngươi là ai? Sao ngươi dám tự tiện xông vào đại doanh?"

Mắt Lữ Bố hiện lên sát cơ, hắn đang định ra tay thì Hầu Thành đã tiến lên trước quát to: " Càn rỡ. Ngươi có biết tướng quân đây là ai không?"

" Không biết".

Nói ra sợ làm ngươi hoảng sợ. Tướng quân của ta họ Lữ, tên Bố, hiệu là Phụng Tiên. Thiên hạ gọi tướng quân là: " Đại mạc cô lang". Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

" Lữ Bố?" Tên tiểu giáo lãnh đạm nói: " Chưa nghe nói".

Hầu Thành giận dữ quát to: " Thất phu muốn chết!".

Tên tiểu giáo không chút hoảng sợ. Hắn giơ cây thiết thương chỉ ngang họng Hầu Thành, lạnh lùng nói: " Ta mặc kệ các ngươi là ai. Nếu các ngươi không có lệnh phù của Hộ Hung Nô trung lang tướng, các ngươi đừng hòng bước qua cửa trại".

Lữ Bố tức giận cười gằn. hắn lớn tiếng nói: " Nếu như bản tướng quân cứ nhất định phải vào thì ngươi sẽ làm gì?"

Tên tiểu giáo quát lên: " Đừng trách cây thiết thương trong tay ta không có mắt".

" Khẩu khí thật lớn! Đã lâu không ai dám nói như thế với bản tướng quân!" Mắt Lữ Bố phát ra hàn quang. Hắn gằn giọng: " Hôm nay bản tướng quân muốn lãnh giáo một chút. Người đâu, mang kích tới".

Hầu Thành ở bên cạnh hét to: " Giết gà đâu cần dao mổ trâu. Tướng quân không cần ra tay. Để mạt tướng đánh hắn ngã ngựa để hắn không dám ngăn trở chúng ta nữa".

Hầu Thành vỗ ngựa, vung thương đâm tên tiểu giáo.

Tên tiểu giáo ghìm cương, thương giơ lên, ánh mắt ngạo nghễ. Hắn làm như không nhìn thấy Hầu Thành đang vỗ ngựa xông đến.

Hầu Thành thúc ngựa xông tới. Hắn vung thương định đâm tới, đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện luồng sáng chói mắt, bên tai hắn vang lên một tiếng hét chói tai. Hầu Thành vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền cảm thấy ngực mình bị một vật nặng nề đánh vào.

Trong giây lát Hầu Thành cảm thấy thân thể hắn bay lên. Chiến mã của hắn cứ thế phóng đi bỏ mặc hắn ở lại dưới đất. Hầu Thành cảm thấy không khí ngột ngạt, hít thởi khó khăn. Lồng ngực hắn như bị hai tảng đá đè nặng, không sao hít thở bình thường được.

" Phịch."

Thân thể nặng nề của Hầu Thành từ trên không rơi xuống làm bốc lên một đám bụi mù.

" Toa."

Một luồng ánh sáng lạnh lẽo lại lóe lên, mũi thương sắc bén đã gí sát yết hầu của Hầu Thành, một cảm giác lạnh lẽo từ đầu mũi thương truyền sang da thịt của hắn. Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, Hầu Thành vẫn thấy giá lạnh thấu xương. Hắn kinh hãi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của tên tiểu giáo.

" Nếu ngươi không phải là tướng sĩ Đại Hán ……" Tên tiểu giáo lạnh lùng nói, mắt hắn ngập sát khí. Hắn quát lớn: " Một thương vừa rồi của ta đã đâm chết ngươi rồi".

" Đừng …….., đừng giết ta".

Hầu Thành thoáng rùng mình, hơi thở dồn dập.

Thương pháp của thằng nhãi này nhanh thật. Mắt Lữ Bố lóe lên rồi biến mất. Hắn không ngờ dưới trướng của Trương Hoán lại có thủ hạ kiêu dũng như thế. Nhưng tại sao hắn lại chỉ là một tên tiểu giáo?

" Cút!"

Tên tiểu giáo hét lớn. Hắn vung thương đánh vào mông Hầu Thành, Hầu Thành gào lên một tiếng ngã lộn nhào, hắn lồm cồm quay đầu bỏ chạy, mũ trụ của hắn tung ra hắn cũng chẳng dám dừng lại nhặt.

" Đồ thất phu càn rỡ. Hãy đỡ một thương của ta".

Một tên thân binh trẻ tuổi hét lên giận dữ, hắn thúc ngựa xông ra từ sau lưng Lữ Bố, vung thương đâm tên tiểu giáo.

" Hả?"

Tên tiểu giáo rùng mình, hắn đưa mắt nhìn thì thấy tên thân binh này còn rất trẻ, chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Hắn sử dụng một cây thương vào loại thông dụng nhất trong quân, loại thương dùng cho kỵ binh. Nhưng xét về các yếu tố như tốc độ, lực của cây thương thì tất cả đều hoàn hảo, gây cho người ta một cảm giác không thể né tránh được.

" Giá!"

Tên tiểu giáo rất phấn khích, hắn không lui lại mà thúc ngựa tiến lên. Cây thiết thương trong tay hắn vung lên đâm vào cổ họng của tên thân binh. Hại chiến mã cùng xông tới, trong giây lát hai chiến mã vượt qua nhau, hai bên đã giao đấu một chiêu. Chỉ những người có con mắt chiến trận tinh tường như Lữ Bố thì mới nhìn thấy tình hình giao chiến của hai người. Những tướng sĩ còn lại hoàn toàn không hiểu vừa xảy ra chuyện gì.

" Hu, hu, hu"

" Hô, hô, hô"

Tên tiểu giáo và tên thân binh cùng quát lên, cả hai quay ngựa đứng nhìn nhau.

" Xoạt.. Loạt xoạt."

Dải lụa tơ tằm quanh cổ tên thân binh đứt lìa khỏi mũ trụ rơi xuống đất, một dòng máu đỏ tươi từ trên cổ hắn nhỏ xuống. Tên thân binh trẻ tuổi vẫn rất bình tĩnh, hắn chăm chú nhìn sắc mặt lạnh lẽo của tên tiểu giáo ở cách đó bốn mươi bước. Hắn thầm nghĩ, thương pháp nhanh thật, thiếu chút nữa đã đâm thủng yết hầu mình.

" Loạt xoạt.."

Áo giáp trước ngực của tên tiểu giáo bị rách làm hai đoạn, từng mảnh áo giáp nhỏ rơi xuống. Từ chỗ áo giáp bong ra đó lộ ra áo chiến bào đỏ tươi, một vết chém dài kéo từ vai trên của hắn tới gần như ngang ngực. Máu đỏ từ lồng ngực của hắn chảy ra.

" Hảo thương pháp."

" Hảo thương pháp."

Tên tiểu giáo và tên thân binh cùng thốt ra lời khen ngợi nhau, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

Tên thân binh thong thả đặt thương ngang yên cương. Hắn ôm quyền nói: " Tại hạ là Nhạn môn Trương Liêu. Không biết quý tánh đại danh của các hạ là gì?"

Tên tiểu giáo trả lời: " Ta là Phương Duyệt ở Hà Nội".

Trương Liêu khuyên nhủ hắn: " Hộ Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán đã bị Mã Dược giết chết. Phương Duyệt tướng quân sao không đi theo tướng quân của ta xuất chinh công phạt tên Mã Dược bất nghĩa?"

Phương Duyệt cự tuyệt: " Tại hạ không phải thuộc hạ của tướng quân Lã Bố. Xin thứ tại hạ không thể tuân lệnh".

Trương Liêu nói: " Chẳng lẽ tướng quân không muốn báo thù cho Trương Hoán tướng quân?"

Phương Duyệt nói: "Ta là binh lính của Đại Hán, không phải là binh lính của Trương Hoán. Tại sao mỗ phải báo thù cho Trương Hoán?"

" Ngươi đúng là kẻ vô tình bạc nghĩa"

Trương Liêu còn muốn lên tiếng khuyên giải Phương Duyệt thì sau lưng hắn vang lên một tiếng quát lớn, hắn cả kinh quay đầu lại thì thấy Lữ Bố đang giục ngựa tiến lên, Phương thiên họa kích trong tay hắn chỉ thẳng về phía trước. Một màn sát khí khủng khiếp xuất hiện bao trùm cả Phương Duyệt và Trương Liêu trong đó.

" Trương Liêu, ngươi lui ra phía sau".

" Tuân lệnh".

Trương Liêu bất đắc dĩ giục ngựa lui lại phía sau.

" Nếu ngươi đi theo bản tướng quân cùng nhau xuất chinh, bản tướng quân sẽ tha cho.

Nếu ngươi cự tuyệt, bản tướng quân sẽ phá tan đại doanh của các ngươi, giết hết không chừa một mống". Cây Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố chỉ thẳng lên trời, phản chiếu ánh nắng gay gắt của mặt trời phát ra ánh sáng lóa mắt. Lữ Bố trầm giọng hỏi: "Bản tướng quân hỏi ngươi lần cuối. Ngươi có đi theo bản tướng quân không?"

Phương Duyệt chậm rãi chỉ cây thiết thương vào Lữ Bố, trả lời không một chút do dự: "Xin thứ cho ta bất tuân mệnh lệnh".

"A".

Lữ Bố hét lớn một tiếng, hai chân thúc vào hông chiến mã. Chiến mã ngẩng đầu hí lên một tiếng, bốn vó nhấc lên lao thẳng tới phía Phương Duyệt. Phương Duyệt chẳng nói chẳng rằng cầm thương đâm tới.

" Xem đây".

Hai chiến mã giao nhau, âm thanh va chạm của binh khí vang lên. Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố đánh mạnh vào thiết thương của Phương Duyệt, phát ra một luòng ánh sáng chói lóa, những đốm lửa nhỏ bắn tung tóe. Thiết thương trong tay Phương Duyệt không chịu nổi sức mạnh ngàn cân từ Phương Thiên Họa Kích oằn xuống, cong hẳn đi.Một chiêu mạnh mẽ của Lữ Bố đã đánh bay mảnh giáp phủ vai của Phương Duyệt.

" Hí, hí, hí."

Phương Duyệt giục ngựa tiến lên mấy bước, nhưng cuối cùng chiến mã kiệt sức, ngẩng đầu hí lên một tiếng thê lương rồi khụy xuống, hất tung Phương Duyệt từ trên lưng xuống đất.

Phương Duyệt vừa lồm cồm bò dậy, hắn ngẩng dầu lên kinh hoàng nhận ra Lữ Bố đã thúc ngựa đến bên cạnh, Phương Thiên Họa Kích mang theo luồng ánh sáng chói mắt đâm tới. Phương Duyệt muốn né tránh nhưng không kịp nữa rồi.

" Ngao ~~ "

Phương Duyệt tức giận ngẩng cao đầu hét lên một tiếng. Hắn cố sức giương cao cây thiết thương lên trên đỉnh đầu, ý muốn một lần nữa chống đỡ một kích nặng tựa ngàn cân của Lữ Bố đánh xuống, không muốn né tránh.

" A".

Một tiếng hét mạnh mẽ làm người khác phải rùng mình vang lên. Rốt cục Phương Duyệt cũng điên cuồng đánh lại Lữ Bố một thương, nhưng hai chân hắn đã lún sâu xuống đất tới nửa thước. Tận dụng lúc Phương Duyệt chưa kịp rút chân lên, Lữ Bố lại giục ngựa tiến lại. Phương Thiên Họa Kích trong tay hắn như một ngọn thái sơn đánh xuống cây thiết thương của Phương Duyệt.

Một âm thanh đinh tai nhức óc lại vang lên. Thân hình Phương Duyệt lại lún sâu xuống đất.

Lần này Lữ Bố không thu hồi Phương Thiên Họa Kích mà hắn vẫn đặt ngang thiết thương của Phương Duyệt, ấn chặt xuống. Thân hình to lớn của Phương Duyệt dần lún sau xuống đất, cho đến khi cả người Phương Duyệt lún hẳn xuống đất, Lữ Bố mới quát hỏi: " Bản tướng quân hỏi ngươi lần cuối. Ngươi theo hay không theo?"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv