Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 187: Hung Nô kịch biến (3+4)



Buồn bã tận đáy lòng, Khương Cừ thở dài một cái rồi phất tay.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, một tinh binh Hung Nô từ lều của đại Thiền vu xông ra hô lớn.

Hai người có ý kiến phản đối là hữu cốc lễ vương và tả đại đương hộ đã bị vây quanh bởi binh lính, hai thanh loan đao đã kề vào cổ họ.

Hữu cốc lễ vương biến sắc lạnh lùng nói: " Đại Thiền vu … ngài!"

Khương Cừ ngửa mặt lên trời than dài: " Không phải bản Thiền vu độc ác muốn giết các ngươi, mà Thiền vu mới đăng vị, tất cả những ai không phục đều giết hết, đây chính là thiết chế của tổ tiên đấy."

" Đem đi chém đầu!" Khương Cừ nhẹ nhàng phất tay, đưa mắt nhìn thái độ của tả đại đô úy, tả tu đô hầu hỏi: " Hiện còn ai phản đối nữa?"

Tả đại đô úy, tả tu đô hầu đều nghiêm trang không nói gì cả.

" Bản vương phản đối!"

Khương Cừ đang muốn nói tiếp thì đột nhiên một âm thanh như sấm nổ vang lên cách đó không xa, tất cả quý tộc Hung Nô trước tế đài, tám trăm kỵ binh của tám bộ lạc Hug Nô cũng vội vàng quay đầu lại nhìn xem ai, thì thấy trên thảo nguyên không biết từ khi nào đã xuất hiện hai ngàn kỵ sĩ Ô Hoàn, giáp sắt đen xì.

Trước đội hình của người Ô Hoàn, một con ngựa ngạo nghễ đứng nghiêm.

" Vu Phu La!"

" Tả Thiền vu!"

Khương Cừ cùng hữu cốc lễ vương đồng thanh kinh ngạc hô lên, trong giọng nói lộ tình cảm trái ngược nhau.

Đôi mắt Vu Phu La thoáng một tia lạnh lẽo khác thường, giục ngựa chậm rãi tiến lên trước, lớn tiếng quát to: " Vị trí Thiền vu của Đại Hung Nô phải do vương tử thiện chiến nhất thừa kế, Hô Trù Tuyền ngươi có phải là vương tử thiện chiến kiêu dũng nhất của đại Hung Nô không? Ngươi có dám cùng bản vương tỷ thí không?"

" Có gì mà không dám!" Gương mặt còn trẻ của Hô Trù Tuyền thoáng một tia kích động, từ tế đài vội vàng phóng xuống, nhảy lên một con tuấn mã đi đến trước mặt Vu Phu La, cao giọng nói: " Tiểu đệ xin được cùng đại ca ganh đua võ thuật."

Vu Phu La rút từ bao tên ra một mũi tên, đưa đến trước mặt Hô Trù Tuyền lãnh đạm nói: " Đại Hung Nô chúng ta, dựa vào cung tên tung hoành trên thảo nguyên, ngươi – người anh em của ta, chúng ta lấy cung tên phân định thắng bại, ngươi thấy thế nào? Người thắng là đại Thiền vu, người thua chết."

" Xin được làm theo lời đại ca!" Hô Trù Tuyền nhận mũi tên từ trong tay Vu Phu La, rồi bẻ làm đôi lấy đoạn tên gãy chỉ vào trướng bồng có đính đầu sói của Thiền vu lớn tiếng nói: " Lấy hình sói trên trướng làm mục tiêu, bắn mười mũi tên ai trúng nhiều hơn sẽ thắng, huynh thấy thế nào?

" Được."

Vu Phu La ầm ầm đáp ứng.

Trên tế đài Khương Cừ nhìn lướt qua Vu Phu La và Hô Trù Tuyền đang giương cung lắp tên chuẩn bị so tài, cuối cùng nhìn vào đám thiết kỵ Ô Hoàn, trong lòng không khỏi lo sợ. Vu Phu La đột nhiên dẫn hơn hai ngàn thiết kỵ Ô Hoàn xuất hiện tại Thiền Vu đình, hắn muốn làm gì? Năm ngàn kỵ binh của Ô Chất Lặc đang làm gì? Tại sao không ngăn cản bọn người Ô Hoàn này?

Trong đội hình người Ô Hoàn, Mã Dược thản nhiên đưa mắt nhìn Khương Cừ, rồi quay sang Điển Vi ở bên cạnh nói: " Điển Vi, đưa cung đây."

" Tuân lệnh."

Điển Vi khẽ nói một tiếng, lấy cung và một mũi tên đưa cho Mã Dược, Mã Dược nhận lấy cung tên, đặt tên vào dây cung chuẩn bị giương cung. Thấy Mã Dược giương cung muốn bắn, phía sau Mã Dược hai ngàn kỵ binh Ô Hoàn vội tra đao vào vỏ giương cung lắp tên chuẩn bị.

" Toa toa toa ~~ "

Hô Trù Tuyền bắn liền ba mũi tên đều trúng vào hình sói.

Vu Phu La lạnh lùng cười một tiếng, rút từ ống tên ra ba mũi tên lắp vào dây cung, chỉ nghe " Ông" một tiếng. Ba mũi tên đồng thời bắn ra, trúng ngay giữa hình sói, Hô Trù Tuyền không khỏi ngẩn ngơ, hữu cốc lễ vương, tả đại đương hộ cũng ngạc nhiên hô lớn, đám đông người Hung Nô và dân du mục vây quanh xem thì hoan hô ầm trời.

Vu Phu La quay lại nhìn Hô Trù Tuyền, dùng âm thanh lạnh lẽo nói: " Hô Trù Tuyền còn muốn đấu tiếp không?"

Hổ Trù Tuyền tự biết tài bắn cung của mình không được như Vu Phu La nên im lặng không nói.

" Không so đo nữa." Khương Cừ đứng trên tế đài đột nhiên lạnh lùng nói: " Bản Thiền vu còn chưa chết, chưa đến lượt các người quyết định ai được kế thừa chức đại Thiền vu! Bản Thiền vu đã quyết định đem ngôi Thiền vu trao lại cho Hô Trù Tuyền, như vậy từ nay Hô Trù Tuyền chính là đại Thiền vu của Hung Nô."

" Hừ! Ta thấy lão già rồi nên hồ đồ."

Vu Phu La nói lớn, đôi mắt thoáng một tia sát cơ lạnh lẽo. Ngồi trên lưng ngựa đột nhiên xoay người giương cung lắp tên chĩa thẳng vào đại Thiền vu Khương Cừ!

" Đại ca làm gì thế?" Hô Trù Tuyền thất kinh, vội giương cung lắp tên nhằm cổ họng Vu Phu La lạnh lùng nói: " Để … cung tên xuống, không được bất kính với đại Thiền vu."

Vu Phu La lạnh lùng liếc Hô Trù Tuyền một cái, mũi tên cũng không dịch chuyển chút nào.

Đôi mắt Khương Cừ thoáng nét ngạc nhiên, kinh hãi, chỉ thấy trước đội hình Ô Hoàn, một kỵ binh Ô Hoàn chậm rãi giương cung tên, nhằm thẳng vào hắn, tất cả các kỵ binh Ô Hoàn đều giương cung tên lên, hai ngàn mũi tên cũng lấp lóe ánh sáng nhằm thẳng vào hắn.

Trong đội hình người Ô Hoàn chỉ có Cú Đột nheo mắt, mũi tên nhọn hoắt đặt trên dây cung, mặt lạnh băng, cây cung trong tay nhằm thẳng Hô Trù Tuyền, khóe mắt Cú Đột luôn lưu ý nhất cử nhất động của Vu Phu La.

" Hạ … cung tên xuống!"

Hô Trù Tuyền lớn tiếng hét lớn

Vu Phu La đôi mắt chợt lóe hàn quang, tay phải buông ra, mũi tên nằm trên dây cung phóng ra như tia chớp, ngay lúc đó Mã Dược cũng buông tay phải, hai ngàn kỵ binh Ô Hoàn cũng buông dây cung.

" Toa toa toa ~~ "

Tên bay như châu chấu loạn xạ khắp bốn phía, đứng trên tế đài Khương cừ ngay lập tức bị bắn thành con nhím.

" Không ~~ "

Hô Trù Tuyền gào lên một tiếng, đang muốn buông dây cung bắn chết Vu Phu La, chợt thấy trước mắt chợt lóe hàn quang, sau đó thấy tay nhẹ bỗng, dây cung đang căng không ngờ bị đứt tung, Hô Trù Tuyền còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một mũi tên khác từ sau cổ Hô Trù Tuyền xuyên vào, từ phía trước cổ họng của Hô Trù Tuyền hai giọt máu bắn ra, rồi đầu mũi tên cũng lộ ra trước cổ hắn.

Ánh mắt Hô Trù Tuyền phút chốc trở nên ngây dại, thân thể cường tráng trên mình ngựa lảo đảo, rồi nặng nề ngã xuống ngựa, nằm im bất động.

" Giá!"

Vu Phu La thúc ngựa vượt qua thi thể Hô Trù Tuyền chạy thẳng đến tế đài.

Các qúy tộc Hung Nô cùng dân du mục thấy vậy mặc dù khiếp sợ nhưng cũng không thấy vẻ cuống quýt, thậm chí không ít người trên mặt hiện vẻ hưng phấn đầy biến thái!

Đại Hung Nô từ xưa đến nay là một dân tộc mà ai muốn giành ngôi báu đều phải trải qua giết chóc máu tanh. Bằng mọi cách giành được quyền lực, dù thế nào cũng không bị chê trách.

Vu Phu La bước nhanh lên tế đài, đoạt lấy quyền trượng bằng vàng tượng trưng cho quyền lực của hoàng tộc Hung Nô trong tay Khương Cừ giơ lên cao!

Hữu cốc lễ vương, tả đại đô úy, là hai người đầu tiên quỳ xuống, đồng thanh hô to: " Đại Thiền vu.."

" Đại Thiền vu.."

" Đại Thiền vu.."

Tiếp theo là tả đại đương hộ, tả tu đô hầu cũng quỳ xuống, cuối cùng là tả cốc lễ vương dùng dằng một chút rồi cũng quỳ xuống, những dân chúng Hung Nô đứng quanh cũng thành kính quỳ xuống, Vu Phu La đứng trên tế đài nhìn lại, trừ hai ngàn tướng sĩ Ô Hoàn đằng đằng sát khí, cùng với đội kỵ binh của tám đại bộ tộc Hung Nô ra không ai còn đứng cả.

" Bắt đầu từ hôm nay, ta … Vu Phu La sẽ làm đại Thiền vu của đại Hung Nô!"

" Bản Thiền vu xin thề với trời, sẽ dẫn dắt con dân của đại Hung Nô trở lại đại mạc, tái hiện hùng phong của tổ tiên khi xưa trở thành chúa tể của vạn dặm đại mạc.."

" Ban đầu tám đại bộ tộc Hung Nô sẽ được thống nhát thành hai bộ tộc tả hữu."

" Tùy tùng trung thành của bản vương là Nô Nhi Khất phong làm hữu anh vương, thống lĩnh hữu bộ tộc, người bạn trung thành của ta là Tri Nha Sư phong là tả anh vương thống lĩnh tả bộ tộc.

" Còn thủ lĩnh tôn quý Đạt Đán của bộ tộc Ô Hoàn là ân nhân cứu mạng của bản vương, phong làm thứ vương của Hung Nô, địa vị chỉ dưới bản vương, có thể điều khiển cả hai bộ lạc tả hữu."

...

Tháng bảy năm Trung bình thứ ba (năm 186 sau công nguyên), tại Tấn Dương xa xôi vì con tin – tả Thiền vu Vu Phu La được Đại Hán Hộ Ô Hoàn trung lang tướng trợ giúp trốn thoát về Tây Hà Thiền vu đình, nhân cơ hội lúc Hung Nô tế trời, các quý tộc Hung Nô tụ tập tại Thiền vu đình, phát động binh biến giết chết cha và em trai để lên ngôi đại Thiền vu.

Sau khi lên ngôi, Vu Phu La nóng lòng muốn cứu Hung Nô thoát khỏi khó khăn liền đem tám bộ lạc Hung Nô thống nhất thành hai bộ lạc tả hữu, hơn nữa lại tập trung toàn bộ trai tráng tổng cộng là năm vạn kỵ binh, sắm sửa vũ khí, chuẩn bị làm giống như tổ tiên hắn năm xưa, xuôi xuống phía nam cướp bóc vùng biên giới đại Hán.

...

Đêm tối như mực, thành Tấn Dương im lặng như tờ, hai cây đuốc bằng gỗ dương cháy sáng trên thành lâu, ánh sáng mờ mờ chiếu ra bốn phía quanh thành lâu, một nhóm hai tên lính cùng đứng nghiêm trên thành lâu, giương mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào bóng đêm vô tận ngoài thành, như muốn tìm trong bóng tối một điều gì bất thường.

Xa hơn nữa là hơn mười tên binh sĩ quân Hán đang đội ngũ chỉnh tề đi đi lại lại trên tường thành tuần tra.

Trong bóng tối bên ngoài thành, đột nhiên xuất hiện mấy đốm lửa quỉ mị, đứng trên thành lâu hai tên lính quân Hán lập tức cảnh giác lớn tiếng quát: " Ai đấy? Ai đang đốt lửa đó?"

Không ai đáp lời, trong bóng tối đột nhiên vang lên một tiếng xé gió một tiếng, một mũi tên lửa rít gió lao lên mặt thành, " Đốc" một tiếng ghim thẳng vào cột gỗ của thành lâu, dưới ánh lửa, hai tên lính quân Hán phát hiện trên thân tên có một mẩu thư.

" Thư, đúng là một phong thư!" một tên lính rút mũi tên ra rồi gỡ bức thư khỏi mũi tên. Vội vàng đọc vài lần, mặt biến sắc nói: " Mau đưa tin cho Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán biết Thiền Vu đình Hung Nô phát sinh chính biến, lão Thiền Vu Khương Cừ bị giết, tả Thiền vu Vu Phu La kế vị, lúc này đang tập trung quân mã, lập tức sẽ xuôi nam cướp bóc biên giới."

" Còn chần chừ gì nữa." Một tên lính khác quát: " Mau đem thư này cho Trương Hoán tướng quân đi."

...

Tấn Dương, trong phủ nha của Hung Nô trung lang tướng.

Đại Hán Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán đang triệu tập thuộc hạ, tả hữu Tư mã đến bàn bạc.

Tả Tư mã nói: " Tướng quân, chúng ta đã lục soát toàn bộ từng tấc đất từ Dương Giác hạp cốc đến Hắc Sơn trại cũng không phát hiện thi thể Vu Phu La thậm chí ngay cả một mẩu xương cũng không tìm thấy."

Trương Hoán cau mày nói: " Có thể bị dã thú ăn hoặc tha đi mất chăng?"

" Chắc là không đâu." Tả Tư mã nói: " Bọn mã tặc kia dù hung ác nhưng cũng không làm nhục thi thể các tướng sĩ, thi thể hơn một trăm tướng sĩ bỏ mình đều đặt ở quân doanh hoang phế ở Hắc Sơn trại! Nếu mã tặc đối xử tử tế với thi thể các tướng sĩ bỏ mình như vậy thì không có lý do gì lại vứt một mình thi thể Vu Phu La ở nơi hoang dã cả."

" Ừ, phân tích rất có lý." Trương Hoán gật đầu nói: " Nói như vậy chỉ còn lại một khả năng có thể xảy ra là đám mã tặc đó mang theo thi thể của Vu Phu La, nhưng bọn chúng tại sao lại đem thi thể của Vu Phu La đi? Thi thể của Vu Phu La thì có ích lợi gì cho bọn chúng?"

Hữu Tư mã đột nhiên nói: " Tướng quân, có lẽ vẫn còn một khả năng khác."

" Khả năng nào nữa?"

" Vu Phu La được bọn mã tặc kia cứu đi."

" Ồ?" Trương Hoán nghiêm giọng hỏi: " Vu Phu La được cứu đi à?"

" Không sai." Hữu Tư mã gật đầu nói: " Mạt tướng nghĩ đi nghĩ lại, thấy Vu Phu La đột nhiên dùng độc tự sát thật là kỳ quặc, có lẽ đó là một âm mưu được vạch ra từ trước, Vu Phu La giả vờ dùng thuốc độc, và đám mã tặc kia căn bản chính là người Hung Nô cải trang, tất cả mọi việc đều nhằm mục đích cứu Vu Phu La về Thiền vu đình."

Tả Tư mã phụ họa theo: " Hữu Tư mã nói không phải là không có lý, mạt tướng nghe nói lão Thiền vu Khương cừ gần đây sức khỏe suy yếu, lúc nào cũng có thể quy thiên việc đón Vu Phu La về tiếp nhận vị trí Thiền vu là cũng có khả năng."

" Không thể nào." Trương Hoán lắc đầu nói: " Việc đó không thể xảy ra! Theo ta Khương Cừ không có can đảm làm việc này! Nếu Khương Cừ muốn Vu Phu La trở về kế thừa vị trí Thiền vu, hắn cũng chỉ có thể đàm phán với bản tướng quân, nếu âm thầm làm vậy, chẳng lẽ hắn không ngại bản tướng thống lĩnh đại quân đạp bằng Thiền vu đình của hắn sao?"

" Báo.." Trương Hoán vừa dứt lời, một tên binh lính vội vã chạy vào phòng nghị sự, hắn quỳ rạp xuống đất hai tay cầm phong thư đưa lên qua đỉnh đầu nói: " Hung nô kịch biến!"

Tấn Dương, trong đại sảnh của Hung Nô trung lang tướng.

Trương Hoán, tả Tư mã, hữu Tư mã ngồi đọc thư bằng vải lụa, trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn thỉnh thoảng phát ra âm thanh lách tách.

Tả Tư mã nói: " Tướng quân, dù bức thư này không rõ lai lịch. Mạt tướng cho rằng chuyện này rất lạ. Việc Vu Phu La uống thuốc độc vẫn là một nghi vấn. Hơn nữa cuộc chiến ở Dương Giác hạp cốc càng khả nghi. Tuy nhiên quân ta phải sớm chuẩn bị, tránh bị đại quân Hung Nô tràn qua biên giới.

Hữu Tư mã nói: " Tướng quân, có thể truyền lệnh cho các bộ tộc Đồ các hồ, Nguyệt thị hồ, Tần hồ nhanh chóng tập hợp tinh binh, đợi khi quân Hung Nô tiến xuống phía nam sẽ hợp lực tấn công chúng. Chúng ta phải ra tay trước, một trận đánh tan quân Hung Nô. Nếu để quân Hung Nô tiến được xuống phía nam, Đại Hán sẽ lâm vào cảnh loạn lạc".

Trương Hoán lặng im không nói, những gì Tả tư mã nói xét về khía cạnh binh pháp thì hoàn toàn đúng, ra tay trước khống chế địch nhân là biện pháp tốt nhất. Nhưng là một Hung Nô trung lang tướng của Đại Hán nên Trương Hoán biết không dễ để ra tay trước khắc chế địch quân.

Điều đại quân không khó. Đồ các hồ, Nguyệt thị hồ, Tần hồ sợ hãi thiên uy của Đại Hán. Chỉ cần Trương Hoán ra lệnh bọn họ không dám cưỡng lệnh, nhưng khi đã điều động đại quân thì sao? Khi chưa điều động đại quân, lương thảo phải tích trữ trước. Nếu muốn duy trì mấy vạn đại quân chống lại quân Hung Nô cần phải có rất nhiều lương thảo.

" Tả Tư Mã nghe lệnh."

Sau khi suy nghĩ Trương Hoán đã ra quyết định.

" Có mạt tướng".

Tả Tư Mã ngẩng đầu, ưỡn ngực đón nhận ánh mắt của Trương Hoán.

" Phái thám mã, du kỵ điều tra nghiêm ngặt Tây Hà, Sóc Phương, Ngũ Nguyên, Vân Trung, Định Tương các quận. Các bộ lạc Hung Nô có bất kỳ hành động dị thường nào phải cấp báo ngay".

" Tuân lệnh."

" Hữu Tư Mã nghe lệnh."

" Có mạt tướng."

" Cấp tốc truyền lệnh cho Đại vương Đồ Đáp của Đồ các hồ, Nãi Chân Nhĩ Đóa nữ vương của Nguyệt thị hồ, Tần hồ đại tướng quân Quách Thái triệu tập tinh binh của bộ tộc, chuẩn bị xuất chinh. Về phần lương thảo, bọn họ sẽ không phải chuẩn bị. Mùa đông năm ngoái tuyết rơi nhiều, cuộc sống của họ cũng rất khó khăn. Bản tướng quân sẽ cấp lương thảo cho họ".

" Tuân lệnh."

Bộ tộc Đồ các hồ là hậu duệ của Hưu đồ vương và Hồn tà vương. Vào thời Hán Vũ Đế, Hưu đồ vương, Hồn tà vương đã quy thuận đại Hán. Di cư vào Lương châu, khu vực Hà Sáo, trở thành phiên dậu của Đại Hán chống lại sự xâm lăng của người Hung Nô của nhà Đại Hán. Đến thời Đông Hán thì Hung Nô chia làm hai. Nam Hung Nô Thiền vu Hô Hàn Tà xuôi xuống phía nam, gia nhập Đại Hán. Hậu duệ của Hưu Đồ vương, Hồn tà vương phát triển cường thịnh, trở thành bộ tộc, sử sách gọi là Đồ các hồ.

Nguyệt thị hồ. Nguyệt thị vốn là một bộ lạc cường thịnh lạp nước ở hành lang Hà Tây. Sau khi bị Thiền vu Hung Nô Mạo Đốn đánh bại. Một chi tộc chạy lên phía tây bắc, lập quốc ở Thiên Sơn, sử gọi là Đại nguyệt thị. Một chi tộc chạy vào Lương châu, địa khu Hà Sáo, sống hỗn cư với người Đồ các hồ và người Hán, sử gọi là Tiểu Nguyệt thị, hay còn gọi là Nguyệt thị hồ.

Tần hồ cư trú ở vùng Hà Sáo, Lương châu từ lâu đời. Bộ tộc Khương hồ này đã hoàn toàn bị Hán hóa.

Tây Hà, Hung Nô Thiền vu đình.

Vu Phu La triệu tập Tự thứ vương Đạt Đán, Tả anh vương Tri Nha Sư, Hữu anh vương Nô Nhi Khất, tả cốc lễ vương, hữu cốc lễ vương cùng các quý tộc Hung Nô thương nghị việc khởi binh nam chinh.

Vu Phu La nói: " Nam chinh lần này liên quan đến sự tồn vong của Đại Hung Nô, các bộ tộc phải dốc toàn lực. Bản Thiền vu sẽ thống lĩnh ba vạn quân thiết kỵ, tiến dọc xông Hoàng Hà xuống phía nam, vượt qua Trường thành, tấn công các bộ tộc Tần hồ, Tiên linh khương, Thiêu đương khương, Lặc tả khương. Nếu chiến sự thuận lợi sẽ tiếp tục tiến xuống phía nam tới tấn công tam phụ (tả phụ, hữu phụ, kinh phụ)

Vu Phu la nhìn Mã Dược. Hắn khẽ nói: " Tự thứ Vương".

Mã Dược vội vàng đứng dậy nói: " Có vi thần".

Vu phu La hạ lệnh: " Thống lĩnh năm ngàn thiết kỵ Ô Hoàn rời khỏi tây Sóc Phương tấn công Đồ các hồ, Nguyệt thị hồ".

" Tuân lệnh".

" Tả anh vương."

" Có thần". Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

" Thống lĩnh năm ngàn thiết kỵ đi tiên phong, cùng Tự vương tây chinh".

" Tuân lệnh".

" Hữu anh vương."

" Có thần".

" Thống lĩnh hai vạn quân ở lại Đan vu đình, bảo vệ người già, trẻ em và nữ nhân cùng gia súc của chúng ta".

" Tuân lệnh".

Vu Phu La đứng dậy, ánh mắt sắc như dao nhìn lướt qua mặt của Tả, Hữu cốc lễ vương, Tả, Hữu đại tướng và đám quý tộc Hung Nô" Các vương còn lại, đại tướng, Đại đô úy, Đại đương hộ và Tu đô hầu tất cả theo bản Thiền vu nam chinh".

" Tuân lệnh".

Quý tộc bộ lạc Hung Nô ầm ầm hưởng ứng.

" Ha, ha, ha" Tiếng nói của Vu Phu La vừa dứt. Một tiếng cười ngạo nghễ vang khắp đại trướng, sau đó một người bước ra từ phía sau Tự thứ vương Đạt Đán, cất giọng lãnh đạm nói: " Đại Thiền vu không tự lượng sức, dụng binh tây chinh. Có phải muốn bị diệt vong không?"

Mọi người nghe thế, tất cả đều biến sắc. Tả anh vương Tri Nha Sư tức giận rút đao toan chém người đó thành hai đoạn nhưng bị Vu Phu La ngăn lại.

" Ngươi là ai?" Vu phu La giận dữ hỏi: " Sao ngươi lại dám ăn nói càn rỡ trước mặt bản Thiền vu?"

Tự thứ vương Đạt Đán bước ra khỏi hàng nói: " Xin Đại Thiền vu bớt giận. Người này là một môn khách của hạ thần, họ Từ tên Cổ, rất có mưu lược. Hắn tuy là người Hán nhưng lại có mối thù sâu nặng với Đại Hán, mối thù khắc cốt ghi tâm. Hộ Ô Hoàn trung lang tướng Mã Dược của Đại Hán đã giết phụ thân, cướp thê thiếp của hắn".

Vu Phu La tức giận. hắn cau mày hỏi: " Đúng không?"

Tự thứ vương Đạt Đán nói: " Đại Thiền vu, nếu không có Từ Cổ giúp sức, thần và năm ngàn tộc nhân sẽ không thể nào chạy thoát ra Liêu Tây, e rằng tất cả đã chết dưới lưỡi đao của Mã đồ phu. Hơn nữa Đại Thiền vu giả chết chạy khỏi Tấn Dương, tất cả đều là mưu kế của Từ Cổ, thần không dám tranh công, thần vốn định tiến cử Từ Cổ với Đại Thiền vu nhưng người này trời sinh bản tính phóng khoáng, ăn nói xằng bậy, mạo phạm uy danh của Đại đan vu, thật đáng muôn chết".


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv