Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 140: Tử chiến (1)



"Phốc phốc phốc ~ "

Ba mũi trường mâu đồng thời đâm ra từ sau tường rào doanh trại, lạnh lùng đâm xuyên ngực một chiến sĩ Tiên Ti, máu đỏ theo lỗ thủng do trường mâu đâm vào phun ra như suối xuống đất. Làm cả một mảng đất vàng của sa mạc biến thành một vùng đỏ sậm.

Đôi mắt dũng sĩ Tiên Ti hiện vẻ độc ác, cắn chặt răng ngửa mặt lên trời hét một tiếng thê lương cuối cùng, loan đao trong tay nhằm hướng quân Hán bên trong tường doanh trại, ném mạnh.

"Đốc ~ "

Loan đao do chiến sĩ Tiên Ti ném ra ghim mạnh vào khiên gỗ của một tên quân Hán, gần như xuyên thủng cả khiên, chuôi đao rung động không ngừng.

"A."

Thấy phi đao không có tác dụng, cuối cùng chiến sĩ Tiên Ti thở dài một tiếng, đôi mắt hung dữ tàn khốc nhanh chóng mờ đục đi, thở hắt ra rồi chết, ba mũi trường mâu cũng như rắn độc rụt về, thân mình chiến sĩ Tiên Ti không còn gì giữ nữa nên đổ vật xuống. Biến thành một thi thể lạnh băng nằm dưới nền đất.

Trên cửa trại của quân Hán, Cao Thuận vẻ hững hờ, hàng đống xác người Tiên Ti ngổn ngang trước quân doanh cũng không khiến hắn đổi sắc chút nào, chỉ có tiếng trống trận thong thả, vang lên đều dặn trong doanh trại quân Hán.

"Ô ~~ "

Tiếng tù hiệu bằng sừng trâu vang lên liên tục, sau khi bỏ lại mấy trăm thi thể, đợt tiến công của người Tiên Ti đã bị quân Hán đánh tan, Cao Thuận khoanh tay nhìn lên trời, vẻ mặt ung dung, lạnh nhạt, nến như trình độ của người Tiên Ti chỉ có vậy. Ba vạn thiết kỵ dù chết hết tại đây đừng mong vượt qua trường thành một bước!

"Báo ~~ "

Tiếng bước chân dồn dập từ phía sau vang lên, Cao Thuận quay lại lạnh nhạt nói: "Nói đi." Tên lính truyền tin cung tay nói: "Tướng quân có lệnh, bỏ doanh trại ở đây, giả thua chạy về hướng Âm Phong hạp cốc.

"Ừ." Cao Thuận mắt hổ thoáng qua một chút dị sắc, nghiêm giọng đáp: "Mạt tướng tuân lệnh!"

Tên lính truyền tin vội vã rời đi.

Ngoài cửa hẻm núi, tiếng trống, tiếng tù lại vang động trời xanh, một đội quân Tiên Ti bắt đầu tụ họp, chuẩn bị phát động một cuộc tấn công mới. Cao Thuận tay đặt lên cổng trại đưa mắt nhìn xuống, mắt hổ thoáng tia mong chờ, lạnh nhạt lẩm bẩm: "Bộ lạc Hoàng Kim! Bộ lạc Hoàng Kim của người Tiên Ti cuối cùng cũng ra trận rồi. Chỉ mong không làm ta thất vọng."

Trước trận của người Tiên Ti, Bộ Độ Căn chậm rãi giơ mã xoa trong tay lên không trung, đôi mắt ưng toát ra tia hung ác, tàn nhẫn nhìn chằm chằm phía trước chỗ doanh trại quân Hán trên sườn núi, sự cuồng bạo đang dâng lên trong lòng Bộ Độ Căn. Cây mã xoa nặng nề vung thẳng về phía trước.

"Ngao nha nha ~~ "

Năm ngàn tên dũng sĩ bộ lạc Hoàng Kim người Tiên Ti thoáng chốc đã reo hò, ầm ầm giục ngựa xông lên. Tiếng vó ngựa cuồng loạn làm náo động cả một vùng. Năm ngàn kỵ binh loan đao điên cuồng vung loạn trên không trung, phản xạ ánh mặt trời làm phát ra ánh sáng lạnh lẽo chiếu rọi khắp chốn.

Lúc này trời đất biến sắc, hoang mạc như gặp phải động đất. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Giết ~~ "

Bộ Độ Căn giục ngựa xông lên đầu tiên, ngửa mặt lên trời khản giọng kêu gào, hung quang lộ rõ trong mắt, hai mắt như có lửa, số dũng sĩ Tiên Ti chết trận cũng chưa phải là nhiều, nhưng nhìn thấy các dũng sĩ Tiên Ti anh dũng không sợ chết lần lượt ngã xuống thật sự khiến hắn không khỏi đau lòng căm giận!

Bọn người Hán đáng chết, người Tiên Ti chúng ta mà đánh được doanh trại thì gà chó cũng không tha!

Trên cửa trại quân Hán, Cao Thuận lặng yên nắm chặt một cái khiên gỗ tròn trên tay, gân xanh mờ mờ hiện lên, khóe miệng Cao Thuân hơi nhếch lên cười lạnh, không hổ là Bộ lạc Hoàng Kim, mạnh nhất trong dân tộc Tiên Ti, chỉ xung phong cũng có thể thấy sự khác nhau với chiến sĩ Tiên Ti khác, tố chất hoàn toàn khác biệt.

Nếu vậy để Hãm trận doanh, trận thế phòng ngự cực mạnh, đấu với sức tấn công của bộ lạc Hoàng Kim đi!

" Mở cửa doanh trại."

Cửa doanh trại nặng nề mở ra, cách đó mấy trăm bộ trên sườn núi, năm ngàn kỵ binh Tiên Ti đang chật vật vượt qua hàng loạt thi thể xông lên như thủy triều.

"Thế tấn công, có đến không về."

"Có đến không về."

"Có đến không về."

"Có đến không về."

Cao Thuận ra lệnh một tiếng, gần hai ngàn quân Hán tinh nhuệ hô to hưởng ứng ba lần, từ trong doanh trại đổ ra tập trung tại khu đất trống trước cửa doanh trại bày trận, mỗi tướng sĩ sắc mặt đều lạnh lùng, nghiêm trọng. Bọn họ cảm thấy cả vùng đất dưới chân đang rung động mạnh tiếng vó ngựa cuồng bạo đầy cả đất trời, năm ngàn kỵ binh như thủy triều giận dữ xông tới, hai bên chỉ còn cách nhau không đến trăm bộ.

"Hây a."

Bộ Độ Căn hét lớn, mã xoa trong tay giơ cao trên đầu, đám kị binh Tiên Ti vội tra đao vào vỏ, thuần thục giương cung lắp tên trên lưng ngựa.

"Toa toa toa ~~ "

Mã xoa trong tay Bộ Độ Căn hung hãn vung lên. Năm ngàn mũi tên sắc bén như nanh sói được bắn lên cao, thoáng chốc trên không trung đã đan vào nhau tạo thành một đám như đàn châu chấu bằng tên, từ trên không liên tiếp rơi xuống đầu quân Hán.

" Đao thuẫn thủ, giương thuẫn!"

Cao Thuận ra lệnh một tiếng, hơn trăm tên đao thuẫn thủ đồng loạt đặt những cái thuẫn nặng nề trong tay xuống đất, trong khoảnh khắc tạo thành một bức tường thuẫn, trong đội hình các đao thuẫn thủ cũng giơ thuẫn quá đỉnh đầu tạo thành một bức tường thuẫn dày đặc che kín toàn bộ hai ngàn quân Hán dưới bức tường thuẫn.

"Toa toa toa ~~ "

"Đốc đốc đốc ~~ "

Tên bắn như mưa rơi không ngừng rơi xuống trên mặt thuẫn, chỉ trong chốc lát bức tường thuẫn của quân Hán đã cắm đầy tên nhọn, nhìn xa trông giống như một con nhím đang xù lông.

"Oanh ~~ "

Tiếng vó ngựa cuồng loạn của kỵ binh Tiên Ti đang nhanh chóng đến gần.

" Đao thuẫn thủ lui lại phía sau hai mươi bộ!"

" Cung thủ, bắn tên."

Trong tiếng bước chân nặng nề năm trăm tên đao thuẫn thủ nhanh chóng lui lại, nhường chỗ cho đội trường thương, các cây thương đâm thẳng phía trước, gần ngàn cây thương đan vào nhau dày đặc như một khu rừng tử vong, giống như răng nanh của con dã thú hung ác đang chờ người Tiên Ti lao vào.

Trong doanh trại mấy trăm tên cung thủ nhanh chóng tiến lên, đứng sau hàng rào trường thương binh giương cung lắp tên, dây cũng đã sẵn sàng một mũi tên nhọn.

Trong đội hình của người Tiên Ti, Bộ Độ Căn mắt thoáng tia lạnh lùng, gò cương ngựa, mã xoa trong tay hung hăng vung lên, đám quân Tiên Ti đã lên đến giữa sườn núi bắt đầu tăng tốc, như một làn sóng hung dữ xung phong lên.

Sâu trong đại mạc cách Cổ Bắc khẩu năm mươi dặm, Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên sóng ngựa cùng Diêm Nhu đi đầu đoàn quân.

"Diêm Nhu tiên sinh, ở cửa khẩu phát hiện không ít thám mã" Khâu Lực Cư trầm giọng nói: " Xem ra Mã đồ tể và Công Tôn Toản cũng đã sớm có phòng bị rồi."

Diêm Nhu cau mày hỏi: " Trong quân có ai là thiện xạ không?"

Khâu Lực Cư nói: " Không được, Mã đồ tể cực kỳ xảo trá, thám mã đều là hai người một đội, cách xa nhau một tầm tên, nếu bắn chết một trong hai tên thì tên còn lại sẽ biết mà chạy thoát về báo tin."

Diêm Nhu trầm giọng nói: " Việc này thật khó giải quyết! Nếu như để Mã Dược, Công Tôn Toản phát hiện ra hành tung quân ta, hai tên đó rất có thể không tổ chức phục kích nữa. Lúc đó, người Tiên Ti sẽ thẳng đường mà vào, gây họa cho dân chúng U châu mất, lúc đó Lưu Ngu đại nhân nhất định sẽ gặp họa."

Khâu Lực Cư nói: " Tốt nhất là làm sao để không ai biết việc chúng ta đi đến Âm Phong hạp cốc."

Tô Phó Duyên nói: " Diêm Nhu tiên sinh, Khâu Lực Cư đại nhân, hay là chúng ta đi đường nhỏ trong núi."

" Ồ?" Diêm Nhu nghe vậy hai mắt sáng lên hỏi: " Trong núi có đường nhỏ để tới Âm Phong hạp cốc à?"

Tô Phó Duyên nói: " Ba năm trước ta đã dẫn một số dũng sĩ trong tộc đi săn ở đây, vô tình phát hiện một con đường nhỏ hiểm trở, con đường này kỵ binh có thể đi qua, nhưng mà so với đường qua Cổ Bắc khẩu thì xa hơn một chút."

"Ồ." Diêm Nhu sắc mặt dãn ra: " Vậy chúng ta đi đường nhỏ trong núi."

Trong Âm Phong hạp cốc, Mã Dược ánh mắt thâm trầm đứng nghiêm trên vách núi, dưới chân hạp cốc mấy ngàn tướng sĩ đang đem cỏ khô, vật dẫn lửa trải ra rồi dùng đất cát phủ lên để ngụy trang, hai đầu ra vào của hạp cốc có rất nhiều tướng sĩ vội vàng ra vào, đem từng bó củi khô đem vào trong cốc.

Có tiếng bước chân hỗn độn vang lên, thân hình cao gầy của Quách Đồ cùng vài tên thân binh hộ vệ xuất hiện sau lưng Mã Dược, vì vết thương chưa khép miệng nên sắc mặt Quách Đồ nhìn qua vẫn tái nhợt. Nghe tiếng bước chân quen thuộc, Mã Dược không quay đầu lại hỏi: " Công Tắc có phát hiện gì đặc biệt không?"

" Chúa công, thám mã đã phái đi, nhưng không phát hiện điều gì bất thường."

Mã Dược gật nhẹ đầu, trầm giọng nói: " Gia tăng phạm vi lục soát, không được chủ quan."

Quách Đồ cung kính nói: " Đồ xin tuân lệnh."

Hẻm núi A Lạp, đang hồi kịch chiến.

Không hổ là bộ lạc Hoàng Kim, sức chiến đấu rất mạnh, quan trọng hơn là trang bị rất đầy đủ! Khác với các chiến sĩ bộ lạc khác chỉ có áo giáp nhẹ bằng da trâu, chiến sĩ của bộ lạc Hoàng Kim trên người mặc thiết giáp. Vì vậy, cung thủ của quân Hán hoàn toàn không làm sao tạo sát thương lớn cho kỵ binh Tiên Ti được.

Trường thương binh của quân Hán cũng không chịu được, bị đánh sâu vào đội hình!

Trường thương binh và kỵ binh đánh nhau cơ bản là lấy mạng đổi mạng. Trường thương binh với lợi thế chiều dài trường thương có thể dễ dàng đâm chết kỵ sĩ Tiên Ti trên lưng ngựa. Nhưng trận địa trường thương mỏng manh không thể tránh được việc các con ngựa của kỵ sĩ sau khi chết lại húc vào đội hình khiến phần lớn trường thương binh bị ngựa húc chết.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv