Đường Thời nghĩ tới đây, khóe môi nhịn không được hơi hơi giương cao.
Lúc ấy cô mới chỉ một tuổi vậy mà đã biết đạo lý vật mình cần tìm nếu cướp đoạt không được liền phá hủy!
Chuyện này trôi qua hai mươi mấy năm, anh còn nhớ rõ ràng vẻ mặt mình lúc đó rốt cuộc như thế nào.
Rõ ràng là nghiến răng nghiến lợi hận không thể đạp một đạp cho bánhbao thịt này quỳ rạp trên mặt đất, nhưng mà lại cứ muốn duy trì hìnhtượng của mình nên kiềm chế.
Lúc ấy anh tức giận đến nỗi mặt đỏ, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằmcô, nhưng mà cô lại hồn nhiên hết sức chuyên chú xé sách chuyện xưa củanh.
” Khuynh Khuynh? Khuynh Khuynh?”
Đột nhiên một giọng nói kêu la truyền đến, Cố Khuynh Thành lập tứcném sách bị cô xé xé thành một mảnh lộn xộn xuống, hướng về phía lan can bò đi.
” Khuynh Khuynh, con làm sao lại bò qua sân Đường gia?”
” Khuynh Khuynh, con xem trên người con tại sao lại bẩn như vậy?”
Mẹ của Cố Khuynh Thành trách cứ cô xong, lấy tay lau xoa xoa mặt giúp cô, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy anh đứng ở lan can trước mặt.
Mặc dù đáy lòng anh chán ghét Cố Khuynh Thành nhưng không có quên hết lễ phép, lập tức có hiểu biết mở miệng hỏi thăm sức khoẻ: “ Bác Cốkhỏe.”
” A Thời khỏe.” Mẹ của Cố Khuynh Thành khom người xuống, nói với CốKhuynh Thành: “ Khuynh Khuynh, đó là con trai dì Đường, gọi là anh Đường Thời.”
Cố Khuynh Thành nói chuyện vẫn chưa lưu loát, hô không được bốn chữ,cô cũng không có thù dai như người lớn, hoàn toàn quên hết chuyện xésách của anh vừa rồi, mắt to đen như mực, giọng nói non nớt mở miệng hômột tiếng: “ Anh.”
Mặt vốn bẩn thỉu dơ dáy của cô đã bị bà Cố lau sạch sẽ, lúc này anhmới nhìn rõ khuôn mặt của cô, phấn điêu ngọc trác tri thức đáng yêu mêngười, mặt tròn tròn giống quả táo, làm cho đáy lòng anh lúc gần bốntuổi có một kích thích rất muốn nhào lên cắn một miếng.
----
Đáy lòng Cố Khuynh Thành do dự giãy dụa rất lâu mới đưa tầm mắt nhìnĐường Thời, cô chần chờ một chút mới mở miệng hỏi: “ Anh nói lời giữlời?”
Đường Thời vẫn đắm chìm ở trong hồi ức đột nhiên nghe thấy giọng nóiCố Khuynh Thành, anh hơi hơi hồi phục tinh thần lại không biết cô mớinói cái gì.
Đường Thời trầm mặc làm cho Cố Khuynh Thành đoán không ra đáy lònganh rốt cuộc suy nghĩ cái gì, giọng nói Cố Khuynh Thành có chút run rẩymở miệng nói lần nữa: “Có phải em ngủ cùng anh thì anh liền cho em thiệp mời tiệc sinh nhật hay không?”
Cô không có biện pháp.
Cố Gia đặt tất cả tiền cược ở trên người cô, cho nên mặc kệ ĐườngThời cho cô nhiều vấn đề khó khăn như thế nào, cô có thể làm là nghênhđón lưỡi dao mà đến.
Cho dù vấn đề khó khăn hiện tại này, khiến cô cảm giác khuất nhục hèn mọn, cô cũng chỉ có thể chấp nhận.
Thân thể Đường Thời lập tức cứng đờ, một tia ôn nhu triền miên hiệnlên trong lòng anh nháy mắt tan thành mây khói, anh cảm thấy mình giốngnhư là bị ném vào trong nước lạnh, nháy mắt đóng băng.