An An đẹp trai nhất: [Làm nũng.jpg].
An An đẹp trai nhất: [Đi mà~ Chơi game với tớ đi mà~ Hu hu hu~].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Rồi, rồi, rồi! Tổ tông đừng khóc nữa, tám giờ tối nay tớ sẽ đăng nhập vào game].
An An đẹp trai nhất: [Ố kề.jpg].
Sau khi nói chuyện với Trương Ngải Táp xong, Tần Niệm An cười híp mắt ngẩng đầu, không thấy Lý Sơ Hạ ở trong phòng khách nữa, cậu nghi hoặc, quay qua hỏi Tần Tư Mộc: “Anh rể đâu rồi?”
Tai của Tần Tư Mộc đỏ lên, lắp bắp nói: “Đừng, đừng có gọi sớm như vậy. Anh ấy đi xuống bếp rồi, nói là sẽ làm bữa tối.”
Tần Niệm An kéo dài giọng, ồ một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói về phía nhà bếp: “Anh rể, em muốn ăn thịt kho tàu!”
“Được!” Lý Sơ Hạ sảng khoái trả lời.
Tần Tư Mộc có cảm giác hình như mọi thứ trong nhà đang bắt đầu nóng lên, trong lòng cậu bồn chồn, hai tay vuốt ve Gạo Nếp để cố gắng giải toả sự ngượng ngùng trong lòng mình.
Năm giờ chiều, Lý Sơ Hạ đã chuẩn bị xong bữa tối, bốn vị phụ huynh cũng đã bàn bạc xong chuyện cưới xin, hai nhà vui vẻ ngồi vào bàn ăn.
Tần Tư Mộc ngồi vào chỗ của mình, đột nhiên phát hiện bên cạnh có một ly trà sữa nóng, không phải là loại trà sữa được bán ở ngoài tiệm, mà là sữa bò nguyên chất được pha với trà xanh.
Tần Tư Mộc kinh ngạc nhìn Lý Sơ Hạ, chỉ thấy anh nhướng mày với cậu, ra hiệu cho cậu uống thử.
Tần Tư Mộc hơi do dự, cuối cùng thỏa hiệp trước mùi thơm của trà sữa, cậu cầm ly lên nhấp một ngụm, vị ngọt vừa phải, kèm theo mùi thơm của trà. Tần Tư Mộc thoả mãn híp mắt, thầm cảm ơn Lý Sơ Hạ không còn pha cà phê đắng chát cho mình nữa.
Thấy Tần Tư Mộc uống thoả mãn như vậy, Lý Sơ Hạ cảm thấy an tâm. Trước đây anh cho rằng sở thích của Tần Tư Mộc khá đơn giản, cậu chỉ cần một tách trà hoặc một tách cà phê nguyên chất là được, nhưng với kinh nghiệm gọi món lần trước đã cho anh biết anh đã sai rồi.
Sở thích của Tần Tư Mộc chỉ toàn là phỏng đoán của anh, hoàn toàn không có chứng cứ xác nhận. Vì vậy, lần này anh cố gắng làm ra một món khác cho Tần Tư Mộc, một món mà anh nghĩ Tần Tư Mộc sẽ không thích.
Kết quả chứng minh, những suy đoán trước đây của anh đã hoàn toàn sai lầm.
Phát hiện này khiến cho Lý Sơ Hạ vừa ngạc nhiên và cũng cảm thấy mới lạ. Anh có cảm giác Tần Tư Mộc giống như một con mèo con kiêu kỳ, cậu không bao giờ mở miệng nói với ai bất cứ điều gì, nhưng sẽ thể hiện ý muốn của bản thân qua những cử chỉ nhỏ. Đến khi nhận ra những cử chỉ nhỏ này, sẽ cảm thấy Tần Tư Mộc thật đáng yêu.
Lý Sơ Hạ cắn đũa, anh muốn biết Tần Tư Mộc còn giấu điều gì khiến cho anh bất ngờ nữa không.
Mọi người ăn xong bữa cơm này trong bầu không khí vui vẻ, kể cả Tần Tư Mộc vì được pha cho một ly trà sữa mà cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau khi cơm nước xong, cả nhà Lý Sơ Hạ đi về trước, Lý Lê và Mộc An cũng đã thương lượng xong, quyết định tháng sau sẽ tổ chức lễ cưới, địa điểm là ở thành phố C. Lý Lê chịu trách nhiệm trong việc trang trí đám cưới, Mộc An sẽ chuẩn bị lễ phục, về phần khách mời, hai bên gia đình sẽ cùng nhau thương lượng và viết thiệp mời.
Nói tóm lại, đám cưới của Tần Tư Mộc và Lý Sơ Hạ đã được quyết định xong, bọn họ chỉ cần có mặt tại lễ cưới là được rồi.
Sau khi cả nhà Lý Sơ Hạ về, Tần Tư Mộc đang định về phòng dọn dẹp để ngày mai trở lại ký túc xá, đột nhiên bị Mộc An gọi lại.
Mộc An nói: “Tư Mộc! Với tình trạng hiện tại của con, tạm thời đừng trọ ở trường, con ở nhà đi.”
Tần Tư Mộc nghe vậy, đầu tiên là nhìn qua Tần Ngạo, thấy người cha hay ăn giấm của mình không phản đối. Cậu bất giác nhìn xuống bụng của mình, thầm nghĩ: Con đúng là bảo bối trong gia đình này.
Tần Ngạo nhìn thấy ánh mắt của con trai, khóe miệng co rút nói: “Cha của con là người giận dai như vậy sao? Ta cho phép con quấy rầy thế giới hai người của ta và ba con một tháng.”
“Một tháng?” Tần Tư Mộc khó hiểu, một tháng sau bụng của cậu chỉ mới ba tháng, lúc đó em bé vẫn chưa được sinh ra.
Tần Ngạo hừ một tiếng: “Tháng sau con kết hôn rồi, sau khi kết hôn con đâu thể sống cùng bọn ta được? Con phải sống với chồng của con.”
Tần Tư Mộc: “…” Cậu không nghĩ đến vấn đề này, đúng là sau khi kết hôn cậu phải sống chung với Lý Sơ Hạ, nhưng mà… Tần Tư Mộc đột nhiên hơi sốt sắng.
Hình như bây giờ cậu mới nhận ra mình sắp kết hôn rồi, Tần Tư Mộc chào Tần Ngạo và Mộc An xong, cậu ngơ ngác trở về phòng.
Cậu bước vào phòng, ngả người lên giường, lật người vùi mặt vào trong chăn.
Sắp được sống chung! Cậu sẽ được sống chung với Lý Sơ Hạ! Tần Tư Mộc chưa từng sống chung với người khác, đột nhiên cậu cảm thấy lo lắng không thể giải thích được.
Tần Tư Mộc trốn trong chăn thở hổn hển mấy hơi rồi ngồi dậy, cậu chuẩn bị chơi game, giải tỏa nỗi căng thẳng khi chấp nhận quá nhiều thay đổi trong một ngày.
Tần Tư Mộc thành thạo đăng nhập vào tài khoản, cậu bước vào thảo nguyên trong Đế Hoang, bắt những con yêu quái trên thảo nguyên và thu tiền từng con một.
Chơi khoảng hai mươi phút, cậu đột nhiên nhận được tin nhắn của Lâm Vô Kỵ.
Giáo Chủ Ca Ca: [[ Hey! Bạn cùng phòng thân mến của tôi, sao lại ở thảo nguyên một mình thế này? Đang chờ ai hả? Đang chờ vị anh hùng từ trên trời giáng xuống này sao? Hay là chờ để được chiêm ngưỡng kỹ năng thiện xạ của tôi? ]]
Hoà Mộc: [[ …Nói chuyện đàng hoàng. ]]
Giáo Chủ Ca Ca: [[ …Được rồi, tôi muốn nói là Đế Hoang vừa ra mắt một phó bản mới. ]]
Hoà Mộc: [[ Nói tiếp đi. ]]
Giáo Chủ Ca Ca: [[ Phó bản đó có một hầm ngục, cơ hội để có được con chim yêu cấp thần trong phó bản đó là 0,5/1000%… Tôi rất muốn có. @Đáng thương. ]]
Hoà Mộc: [[ Tỉ lệ 0,5/1000%? Anh muốn tôi liên hệ với nhân viên hậu cần cho anh đi cửa sau sao? ]]
Giáo Chủ Ca Ca: [[ Tôi là loại người như vậy sao? Cái gì mà đi cửa sau? Tôi chỉ muốn rủ cậu đi đánh phó bản chung với tôi thôi! ]]
Hoà Mộc: [[ À… Nếu tôi nhớ không lầm, phó bản này là dành cho hai người nhỉ? ]]
Giáo Chủ Ca Ca: [[ He he! Đúng là phó bản này dành cho cặp đôi, kỹ năng của cậu rất tốt, còn chưa kết hôn với ai phải không? Cậu muốn kết hôn với tôi không? Đến khi có được con chim yêu cấp thần là được. ]]
Giáo Chủ Ca Ca: [[ Với lại, không phải cậu thích Không Say sao? Đây là một cơ hội tốt để thử lòng anh ta, lỡ như lúc anh ta thấy chúng ta kết hôn, rồi đột nhiên phát hiện ra cậu rất đặc biệt ở trong lòng của anh ta thì sao? Sau đó hai người sẽ yêu nhau, từ người yêu sẽ trở thành người nhà, thế nào? Có phải cậu nên cân nhắc lời đề nghị của tôi không? ]]
Hòa Mộc: [[ Không cân nhắc. ]]
Giáo Chủ Ca Ca: [[ Đừng mà, Mộc Mộc~ Có lẽ giữa cậu và Không Say cần phải có sự kích thích này đó. ]]
Hoà Mộc: [[ Tôi và anh ấy sắp kết hôn rồi. ]]
Giáo Chủ Ca Ca: [[ ? ? ? ]]
Hoà Mộc: [[ Có lẽ tuần sau thiệp mời sẽ được in xong, lúc đó tôi sẽ phát cho anh một tấm. ]]
Giáo Chủ Ca Ca: [[ Khoan đã! Lần này cậu về nhà đã xảy ra chuyện gì vậy? Tự dưng kết hôn là sao?! ]]
Tần Tư Mộc đang định trả lời là đã xảy ra rất nhiều chuyện, đến bây giờ cậu vẫn còn choáng váng. Nhưng cậu vẫn chưa gõ chữ xong, chợt nhận được tin nhắn của Lý Sơ Hạ.
Không Say: [[ Mộc Mộc! Chúng ta kết hôn đi~ ]]