“Được chứ!” Lý Sơ Hạ cười đáp, anh cụp mắt, nhìn những món tráng miệng trên thực đơn, hoá ra Tần Tư Mộc thật sự thích!
Vậy ra, trong suốt những năm qua, những thứ mà anh cho rằng Tần Tư Mộc thích, thật ra là người ta không thích. Còn những thứ mà anh cho rằng người ta không thích, mới thật sự là những thứ mà em ấy thích.
Tần Tư Mộc không giống Tần Niệm An, Tần Niệm An thích cái gì thì sẽ nói ra, còn Tần Tư Mộc thì không. Cho nên, dù đã quen nhau lâu rồi, cho đến tận bây giờ, Lý Sơ Hạ mới kinh ngạc phát hiện thật ra anh chẳng biết một tý gì về Tần Tư Mộc cả.
Lý Sơ Hạ thầm thở dài, tại sao trước đây anh không phát hiện ra con người thật của Tần Tư Mộc? Giờ phút này, Lý Sơ Hạ rất muốn hiểu Tần Tư Mộc nhiều hơn.
Gọi đồ ăn xong, trong lúc chờ đồ ăn được bưng lên, Lý Sơ Hạ tinh mắt, tình cờ phát hiện ra cặp nút buộc tay áo mà Tần Tư Mộc đang đeo. Vì vậy, anh chủ động gợi đề tài: “Hôm nay em đeo cặp nút buộc tay áo mà anh tặng?”
Tần Tư Mộc mỉm cười: “Vâng, em cảm thấy sau khi đeo vào trông rất hợp.”
“Là vì người đeo nó đẹp.” Miệng lưỡi của Lý Sơ Hạ vô cùng ngọt.
Mặt của Tần Tư Mộc đột nhiên nóng lên, không biết bây giờ mặt của mình có đỏ hay không. Cũng may Lý Sơ Hạ đã đổi đề tài, anh nói: “Nói thật, hôm nay em làm anh thật sự bất ngờ quá. Anh chỉ biết em học tập rất chăm chỉ, mà không ngờ em lại hoàn thành một dự án lớn như vậy khi vẫn còn là sinh viên.”
Tần Tư Mộc hỏi đùa: “Có phải anh định nói, anh vẫn luôn cho rằng em là mọt sách, không quan tâm gì đến thực tế phải không?”
Lý Sơ Hạ không phản bác Tần Tư Mộc: “Sao lại là mọt sách? Trong mắt anh, em là học thần.”
Được khen là học thần, Tần Tư Mộc ngượng ngùng trừng anh: “Em chỉ tình cờ muốn thử sức trong thời gian học đại học thôi, không ngờ lại thành công.”
Nghe đến hai chữ đại học, Lý Sơ Hạ lập tức bắt được điểm mấu chốt: “Linh cảm của em xuất hiện vào thời đại học?”
Tần Tư Mộc chưa kịp trả lời, Chu Thiên ở bên cạnh đã cười lớn, trả lời thay: “Làm gì có linh cảm, phải nói là cậu ta chơi liều mới đúng!”
Lý Sơ Hạ bối rối: “Vậy… Dự án này là sự liều lĩnh của em ấy vào năm đó sao?”
Chu Thiên ồ lên, khẳng định suy đoán của Lý Sơ Hạ, bổ sung thêm: “Thật ra là, lúc đó bọn tôi chơi một trò chơi, chính là trò nói thật hay thử thách. Cậu ấy bị bọn tôi bắt phải làm nũng với người đầu tiên trong giao diện trò chuyện WeChat, nhưng cậu ấy không chịu! Thế là, bọn tôi tăng độ khó thử thách cho cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại bắt tay vào làm thật.”
Chu Thiên nhìn Tần Tư Mộc bằng cặp mắt thán phục, thở dài: “Thật sự, không thể không bội phục sự thông minh của bạn nhỏ này nha.”
Lý Sơ Hạ nhướng mày, cảm thấy thú vị hỏi: “Vậy lúc đó, người đầu tiên trong giao diện trò chuyện WeChat của Tư Mộc là ai?”
Là anh! Tần Tư Mộc thầm trả lời trong lòng, sau đó làm bộ không nghe thấy, không nói gì.
Lý Sơ Hạ chọc ghẹo: “Là Ngải Táp phải không? Nếu là cậu ấy, việc đó đâu có khó đối với em?”
Tần Tư Mộc lắc đầu: “Không phải cậu ấy, với lại… Chuyện làm nũng, một thanh niên to xác như em mà làm như vậy thì kỳ lắm.”
Lý Sơ Hạ nghĩ cũng phải, anh không dám nghĩ đến cảnh Tần Tư Mộc làm nũng với người khác. Tình cờ lúc này, các món ăn đã được nhân viên phục vụ bưng lên, cả ba người đều ngừng tán gẫu, tập trung ăn.
Sau bữa ăn, Lý Sơ Hạ trở lại công ty tiếp tục làm việc, còn Tần Tư Mộc và Chu Thiên thì chia nhau rời đi.
Dự án của Đế Hoang vẫn còn một số công đoạn cần xử lý, nhưng vì Tần thị không thiếu nhân viên, nên Tần Tư Mộc không cần toàn quyền quản lý.
Đến chủ nhật, Tần Tư Mộc dành ra một buổi chiều để đi dạo với Trương Ngải Táp như đã hẹn trước. Sẵn tiện mua cho anh một món quà sinh nhật sớm hơn nửa tháng, là một đôi giày chơi bóng phiên bản giới hạn mà Trương Ngải Táp rất thích.
Thời gian lại thấm thoát trôi qua, sau mười mấy ngày, Trương Ngải Táp và Tần Niệm An kết thúc đợt huấn luyện quân sự. Theo kế hoạch của Lý Sơ Hạ, sau khi Tần Niệm An tập huấn xong, sẽ cùng với anh đi xem cuộc thi đua xe.
Dù là Lý Sơ Hạ hay hai anh em nhà họ Tần, đều cho rằng hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời để xem thi đấu, nhưng kế hoạch luôn không theo kịp những biến cố.
Hôm đó, khoảng chín giờ tối, Tần Tư Mộc đang làm bài tập về nhà của giáo sư giao, đột nhiên nhận được tin nhắn của Lý Sơ Hạ: [Niệm An muốn hủy hôn ước với anh].
Tần Tư Mộc cầm điện thoại, sững sờ, cậu không kịp suy nghĩ xem hai người đã xảy ra chuyện gì, lập tức gọi cho Lý Sơ Hạ.
Chuông điện thoại di động vang lên rất lâu, Lý Sơ Hạ mới bắt máy.
Tần Tư Mộc vội hỏi: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Hình như Lý Sơ Hạ đang uống rượu, anh khàn giọng đáp: “Ở quán bar.”
“Quán bar nào?”
Lý Sơ Hạ tắt máy, không biết có phải là say bí tỉ rồi không, Tần Tư Mộc sốt ruột thở dài, tiện tay chụp một bộ quần áo, lái xe đến địa điểm thi đấu ở ngoại thành.
Vì hôm nay có cuộc thi đua xe, nên hầu như tất cả các tụ điểm ăn chơi ở ngoại thành đều đông nghẹt, nếu phải đi vào từng chỗ để tìm người thì rất mất thời gian. Tần Tư Mộc suy nghĩ cách, cuối cùng quyết định gọi điện thoại hỏi Tần Niệm An.
Chuông điện thoại vừa vang lên, Tần Niệm An lập tức bắt máy, nghe giọng của cậu không hề có một chút khổ sở nào, trái lại còn rất thoải mái: “Anh? Sao vậy?”
Tần Tư Mộc hỏi: “Anh Sơ Hạ nói em muốn hủy bỏ hôn ước với anh ấy?”
Tần Niệm An: “Vâng, đúng rồi. Sao vậy?”
Tần Tư Mộc xoa chân mày: “Đang yên đang lành, sao lại tự nhiên hủy hôn ước?”
Tần Niệm An nghi hoặc: “Không phải anh ấy thích anh sao? Hôm nay em chán quá, nên đã mượn máy tính của anh ấy chơi một chút. Lúc chơi game thì phát hiện anh ấy là Không Say, cũng chính là người đã tuyên bố là hôn phu của anh.”
“Em hiểu lầm rồi…”
“Anh! Thật ra như vậy cũng rất tốt, thật sự em chỉ xem anh Bình An như anh trai của em thôi, một chút tình cảm đôi lứa cũng không có. Lúc trước, em còn lo lắng không biết nên mở miệng nói như thế nào, cũng may người anh ấy thích là anh. Có điều, em sợ bên Trương Tiểu Thủy sẽ khó giải quyết.”
Tần Tư Mộc bó tay toàn tập, vội la lên: “Người anh ấy thích không phải là anh… Thôi, tạm thời không đề cập tới anh ấy thích ai, em có biết bây giờ anh ấy đang ở đâu không?”
“Hồi chiều, sau khi em nói hủy bỏ hôn ước xong, thì trở lại thành phố, em cũng không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu. Nếu vẫn còn ở ngoại thành, chắc là anh ấy đang ở trung tâm thương mại gần chỗ thi đấu, hai ngày nay bọn em ở chỗ đó.”
“Được, anh biết rồi.” Tần Tư Mộc vội vã cúp điện thoại, sau đó theo lời Tần Niệm An đi tới trung tâm thương mại kia. Đây gần như là nơi sầm uất nhất ở ngoại thành, quán bar mọc trải dài nguyên một con đường, Tần Tư Mộc không có cách tìm chính xác vị trí của Lý Sơ Hạ, đành phải đi tìm từng nơi.
Cho đến gần mười hai giờ khuya, Tần Tư Mộc mới tìm được Lý Sơ Hạ ở một quán bar nhỏ, người đàn ông này đã say khướt rồi.
Tần Tư Mộc đi tới lay người Lý Sơ Hạ, nói: “Đừng uống nữa.”
Cậu định lấy chai rượu của Lý Sơ Hạ, nhưng hình như anh phát hiện ra ý định của cậu, anh ôm chặt chai rượu của mình, nhất quyết không cho cậu lấy.
Tần Tư Mộc hết cách, đành phải mềm giọng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ngoan, đừng uống nữa, uống nhiều không tốt cho cơ thể.”
Lý Sơ Hạ lắc đầu: “Tư Mộc! Lại đây, uống rượu với anh.”
Tần Tư Mộc thở dài, thử khiêng Lý Sơ Hạ lên. Nhưng tuy nhìn anh không nặng ký, trên thực tế vẫn là một người đàn ông cao hơn 1m8, cậu khiêng không nổi.
Không được rồi, Tần Tư Mộc đành phải ngồi xuống trước. Cậu vừa ngồi xuống, Lý Sơ Hạ lập tức đưa cho cậu một chai rượu, lẩm bẩm: “Niệm An nói em ấy không thích anh, muốn hủy bỏ hôn ước với anh. Vậy nên, tâm trạng anh đang rất xấu, em uống rượu với anh đi!”