Đồng ý sao? Đồng ý cái con khỉ!
Thật sự Tần Tư Mộc rất không muốn nhận nhiệm vụ này, nhưng có lẽ Lý Sơ Hạ chắc chắn rằng cậu sẽ đồng ý, Tần Tư Mộc chưa kịp trả lời lại, anh đã gửi trang bị qua.
Những chuyện như thế này, từ nhỏ đến giờ, Tần Tư Mộc đã quen rồi, những món quà sinh nhật mà anh tặng cho Niệm An, hơn một nửa là do Tần Tư Mộc chọn. Mỗi lần đi ra ngoài ăn với Niệm An, Tần Tư Mộc cũng là người đề xuất nhà hàng và món ăn, tất cả những điều lãng mạn mà anh đã làm cho Niệm An, tất cả điều có hình bóng của cậu.
Không ít lần cậu muốn từ chối lời đề nghị của Lý Sơ Hạ, bởi vì cậu cảm thấy bản thân như một kẻ vô liêm sỉ đi nhìn trộm chuyện của người ta vậy. Cậu núp trong bóng tối, nhìn trộm cuộc sống của hôn phu của em trai và em trai của mình.
Nhưng cậu không nỡ từ chối, có lẽ là vì cậu sợ những lý do mà mình đưa ra quá đáng, không thể nói ra được, nên mới thoả hiệp hết tất cả.
Lý Sơ Hạ không bao giờ biết, sau mỗi bất ngờ và lãng mạn mà cậu lên kế hoạch cho anh, đều có một trái tim đố kỵ mà cậu luôn ẩn giấu.
Tần Tư Mộc thở dài, không bất ngờ một chút nào, lần này cậu lại thoả hiệp một lần nữa, nhưng cậu thật sự không muốn có thêm một sự giúp đỡ nào như thế này nữa.
Cuối cùng, Tần Tư Mộc nhắn lại cho Lý Sơ Hạ một chữ được, nhận lấy mặt nạ phòng ngự Thần Long, tiện tay gửi cho Tần Niệm An. Bây giờ, Tần Niệm An vẫn chưa online, Tần Tư Mộc đành off máy trước.
Không biết có phải là tại Lý Sơ Hạ gây ảnh hưởng không, Tần Tư Mộc đột nhiên ma xui quỷ khiến nhắn tin cho Chu Thiên.
Tư Mộc: [Cậu cho tớ một cái mặt nạ phòng ngự Thần Long vào tài khoản mà tớ đang chơi đi].
Chu Thiên: [Đầu trọc.jgp].
Chu Thiên: [Không phải hôm nay cậu đã hoàn thành xong nhiệm vụ hiến tế xương rồng sao? Không nhặt được cái mặt nạ này?].
Tư Mộc: [Có. Nhưng bị người khác nhặt rồi].
Chu Thiên: [Ghét bỏ.jpg].
Chu Thiên: [Cậu không nên ghen tị vì thấy người khác có mà cậu không có như vậy, đã lớn rồi thì phải dựa vào bản thân chứ? Không thể đi cửa sau được, hiểu không?].
Tần Tư Mộc siết chặt điện thoại, đột nhiên nở nụ cười, cậu nhắn lại: [Cậu nói đúng, vốn dĩ không thuộc về tớ, có đố kị cũng vô dụng].
Chu Thiên: [? ? ? Hở? Đại ca, tớ chỉ đùa với cậu thôi mà, không phải chỉ là cái mặt nạ thôi sao? Cậu muốn mười cái, tớ cũng cho cậu! Dù sao, cậu cũng là chủ của trò chơi này].
Chu Thiên: [Bây giờ, tớ lập tức đi tạo cho cậu ngay].
Tư Mộc: [Không cần, tớ không muốn tranh giành với người ta, cũng không thể cướp được].
Chu Thiên: [Vẻ mặt mờ mịt.jpg].
Tần Tư Mộc không kịp nhìn tin nhắn trả lời của Chu Thiên, cậu để điện thoại xuống, hít thật sâu rồi thở ra một hơi.
Cậu vẫn luôn nhận thức rõ một chuyện, Niệm An là em trai của mình, phải luôn được che chở và yêu thương. Cho nên, cậu không muốn và cũng không thể tranh giành với em ấy.
Dù là trang bị hay là Lý Sơ Hạ, tất cả đều thuộc về Niệm An.
Cả một đêm, Tần Tư Mộc ngủ không ngon, đến rạng sáng, cậu mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại, là bị tiếng gõ bàn phím của Lâm Vô Kỵ đánh thức.
Lúc đứng dậy, đầu cậu có hơi đau, Tần Tư Mộc xoa chân mày, cậu nói với Lâm Vô Kỵ: “Anh làm gãy bàn phim mất.”
Lâm Vô Kỵ nghe tiếng của cậu, lập tức nhảy cẩn lên: “Tôi đang giúp cậu báo thù đó!”
Tần Tư Mộc: ?
Cậu đắc tội với người khác hồi nào?
Lâm Vô Kỵ nhìn khuôn mặt mê man của cậu, anh lấy điện thoại ra, mở diễn đàn của Đế Hoang, đưa tới trước mặt Tần Tư Mộc.
Tần Tư Mộc nghi hoặc nhìn vào điện thoại, trên bài đăng có một dòng chữ rất lớn: Tên khốn kiếp nhất của Đế Hoang – Hoà Mộc.
Tần Tư Mộc ngạc nhiên, nhìn vào bài đăng. Thấy chủ bài đăng viết về quá trình Không Say có được mặt nạ phòng ngự Thần Long như thế nào, rồi đưa cho Hoà Mộc, sau đó không hiểu sao trang bị này lại rơi vào tay Kim Triều Hữu Tửu.
Bên dưới là một loạt ảnh, trong ảnh chụp lại cuộc trò chuyện của Kim Triều Hữu Tửu đang nói chuyện với người trong bang.
Sơn Hải – Phó bang chủ – Đào hoa không có kết quả: [[ Cái đệt! Bang chủ có được cái mặt nạ đó ở đâu vậy?! Đó là mặt nạ phòng ngự Thần Long mà! Phải không? Phải không?! ]]
Sơn Hải – Bang chủ – Kim Triều Hữu Tửu: [[ He he~ Thế nào? Muốn có sao? Đố kị sao? Hâm mộ bản bang chủ sao? ]]
Sơn Hải – Phó bang chủ – A di đà phật: [[ Tôi chỉ muốn biết bang chủ đã bỏ ra bao nhiêu Mao gia gia mới có được cái này? ]]
Sơn Hải – Bang chủ – Kim Triều Hữu Tửu: [[ Không có tốn tiền, cái này là vợ sắp cưới của tôi tặng cho tôi~ ]]
Sơn Hải – Phó bang chủ – Đào hoa không có kết quả: [[ Vợ? Sắp cưới? ]]
Sơn Hải – Bang chủ – Kim Triều Hữu Tửu: [[ Đúng vậy, tôi đã chia tay với Tiểu Miêu rồi. Bây giờ đang chờ vợ sắp cưới đăng nhập, sau đó sẽ kết hôn. ]]
Sơn Hải – Thiếp muốn hoa mẫu đơn: [[ Bang chủ muốn kết hôn với ai vậy? ]]
Sơn Hải – Bang chủ – Kim Triều Hữu Tửu: [[ Bản bang chủ tuyên bố, bản bang chủ sẽ kết hôn với phó bang chủ, Hoà Mộc! ]]
Những bức ảnh tiếp theo là chụp lại cuộc trò chuyện của Tiểu Miêu với bạn của cô.
Tiểu Miêu: [[ Tớ bị Kim Triều Hữu Tửu ly hôn rồi. ]]
Một Chiếc Thuyền Con: [[ ! ! ! Sao tự nhiên lại ly hôn? ]]
Tiểu Miêu: [[ @Khóc. Tớ không biết, tớ chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Kim Triều Hữu Tửu ly hôn rồi, còn đá tớ ra khỏi bang Sơn Hải nữa! ]]
Tiểu Miêu: [[ Tớ thừa nhận con người của tớ không được tốt, nhưng từ khi tớ gia nhập vào bang, không có công lao cũng có khổ lao mà, lần nào đi đánh phó bản, tớ cũng tham gia mà? Lần nào cũng cống hiến cho bang mà? Đột nhiên không nói một tiếng nào, đã ly hôn với tớ rồi! ]]
Một Chiếc Thuyền Con: [[ Có phải cậu đắc tội với người trong bang không? ]]
Tiểu Miêu: [[ Chắc vậy rồi, người ta có tiền có quyền, đúng là không thể đắc tội được. ]]
Ảnh chụp màn hình đến đây là hết, mặc dù Tiểu Miêu không nói rõ là cô đắc tội với ai trong bang. Nhưng sau khi đối chiếu với đoạn đối thoại của Kim Triều Hữu Tửu trong bang, muốn người khác không nghĩ nhiều cũng khó.
Quả nhiên, khi nhìn xuống bình luận, toàn là những lời trào phúng, có người nói ‘Tiểu Miêu tạo nghiệp, bây giờ bị nghiệp quật’. Người khác thì nói ‘Hoà Mộc này thật là buồn nôn, không chỉ mượn hoa hiến phật, mà còn xen vào chuyện tình cảm của người khác’.
Có rất nhiều bình luận, nói tóm lại, trong mắt mọi người, Hoà Mộc đã trở thành một người giống hệt với Tiểu Miêu, điều xấu xa như nhau.
Tần Tư Mộc càng xem càng đau đầu, cậu thật sự không thể ngờ ngay cả cậu mà cũng gặp phải chuyện phiền phức như thế này. Chỉ sau một đêm, mình đã trở thành đối tượng thầm mến của hai người, đầu tiên là Không Say, tiếp theo là Kim Triều Hữu Tửu, còn bị nói là mượn hoa hiến phật, vì muốn củng cố địa vị trong bang mà xen vào chuyện tình cảm của bang chủ, còn bị gán cái mác khốn khiếp.
Trong đầu Tần Tư Mộc nhảy ra một từ, oan ức!
Nếu như cậu biết trước giúp Lý Sơ Hạ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, thì cậu đã chiếm cái mặt nạ đó làm của riêng rồi!
Lâm Vô Kỵ thấy bạn cùng phòng của mình nhăn mặt, anh lập tức hối hận, vội an ủi: “Cậu yên tâm, đừng tức giận, tôi sẽ giúp cậu báo thù!”
Tần Tư Mộc nhướng mày: “Sao anh phải giúp tôi báo thù?”
Lâm Vô Kỵ cười hì hì: “Sáng nay mới vừa thấy tin này, tôi đã thông báo sẽ đi ám sát Tiểu Miêu rồi! Tôi sẽ giúp cậu giết cô ta!”
Tần Tư Mộc: “Anh cho rằng bài đăng này là do cô ta đăng?”
Lâm Vô Kỵ: “Sao lại nói là cho rằng? Là khẳng định mới đúng! Hôm qua ở trong tổ đội, cậu mắng cô ta, hôm nay bị tế trên diễn đàn, không phải cô ta làm thì ai làm?”
Tần Tư Mộc chớp mắt: “Sao anh biết hôm qua tôi mắng cô ta ở trong đội?”
Lâm Vô Kỵ vô tội đáp: “Bởi vì ‘đào hoa không có kết quả’ là tôi…”
Tần Tư Mộc tiếp tục nhìn anh.
Lâm Vô Kỵ cúi đầu: “Còn người hôm qua kéo tôi vào vượt cửa ải với cậu, ID tên là Đêm Đen Mù Mịt.”