*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện đã cách nhiều năm như vậy, lúc gặp lại hiển nhiên có chút không tiện, Tô Nghi mang hoàng mệnh trong người, không dám trực tiếp đi gặp y, trước tiên âm thầm quan sát y nửa tháng, lại phái người trộn lẫn vào trong đám người đi xem bói tiếp cận mấy lần, dụng tâm tìm hiểu tình hình của Tuyên Minh.
Tuyên Minh trên có già, dưới có trẻ, sư phụ thân thể không tốt, quanh năm phải cầu thầy xem bệnh, cuộc sống rất khổ cực. Tô Nghi muốn giúp đỡ y, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định trước tiên gặp y rồi hãy nói. Đến khi gặp rồi, Tuyên Minh dựa vào tướng mạo nói không chừng có thể nhận ra mình, khi đó hai người *tâm chiếu bất tuyên, ôn lại chuyện xưa, đưa y chút tiền cũng không có gì đáng trách.
(tâm chiếu bất tuyên: cả hai đều minh bạch lòng nhau nhưng không nói ra)
Chỉ có điều một lần gặp mặt này lại ngoài dự kiến, trực tiếp khiến quan hệ giữa hai người thay đổi ý nghĩa.
Tuyên Minh chẳng những không nhận ra hắn, còn triệt để không thèm biết hắn là ai, thậm chí chế nhạo hắn một phen, nói hắn gần đây có hoa đào, nên hạn chế chuyện hành phòng để tránh hư thận.
Lúc ấy tâm Tô Nghi lập tức lạnh xuống, nói Tuyên Minh “Thần toán tính đến lên giường của ta rồi”.
Liền một câu như vậy, vị trí của Tô Nghi rút cuộc không đứng đắn nổi, quan hệ giữa hai người từ đây không cách nào quay đầu. Sau đó Tô Nghi cũng từng tự mình kiểm điểm lại, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy là Tuyên Minh sai. Gần đây hắn đều bận rộn chuyện của Tuyên Minh, căn bản không có trêu chọc hoa đào gì, Tuyên Minh vu hãm không có căn cứ, cố ý hướng chủ đề đến vấn đề kia, không phải chủ động đùa giỡn thì là cái gì?
*Tiểu qua tử Tuyên Minh này cũng dám chủ động đùa giỡn, Tô Nghi sao có thể mặc y muốn làm gì thì làm?
(tiểu qua tử: người thọt chân)
Tám năm, không biết Tuyên Minh đã trải qua biến cố gì, bề ngoài tuy rằng vô hại, bên trong rồi lại hắc không ít, không còn là con mọt sách lòng dạ thuần khiết thiện lương, chỉ say mê nghiên cứu ngũ hành bát quái ngày trước nữa.
Tô Nghi thuở nhỏ cũng là cái gì cũng không nghĩ nhiều, mỗi ngày mịt mờ không lý tưởng, thẳng đến khi trong nhà xảy ra biến cố, tính cách mới đổi thay biến hóa long trời lở đất, giống như đột nhiên bị người đánh tỉnh, một đêm thành người. Hắn nghĩ tới đây trong lòng cũng thật sự phức tạp, Tuyên Minh rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mắt vì sao bị mù, chân vì sao mà hỏng, tính cách đột nhiên biến thành như vậy?
Nghĩ càng nhiều thì càng để ý, ban đêm trằn trọc, ban ngày gặp mặt lại không thể nói một câu đường hoàng, ngươi tới ta đi đùa giỡn lẫn nhau, đáng giận là ngốc tử này vậy mà từ đầu đến cuối vẫn chưa nhận ra hắn là ai, ngay cả một chút ấn tượng cũng không có. Nhưng thất vọng hơn, là Tô Nghi cảm thấy Tuyên Minh sống quá khổ cực, ban ngày đến cửa tiệm toán mệnh, ban đêm cũng không được yên ổn ngủ, hốc mắt đều quầng thâm. Ngày thường cho dù y có đóng cửa tiệm thì cũng không phải là nghỉ ngơi mà là vì muốn ở nhà chăm sóc sư phụ.
Một lần bao y kia, Tuyên Minh tranh thủ thời gian nằm ở trên bàn sách ngủ, đầy mặt đều là vẻ không dễ chịu. Từ đó về sau Tô Nghi thường xuyên bao y, thứ nhất có thể trêu chọc y đã ghiền, thứ hai tâm chiếu bất tuyên để cho Tuyên Minh nghỉ ngơi một ngày.
Không thể không nói, sau khi làm đại như thế, Tô Nghi vậy mà cảm thấy ở cạnh y rất thú vị.
Tô Nghi viết tấu chương cho Lưu Tú cũng cực kỳ cẩn thận, trước tiên nói rõ rằng đã tìm được hai người thầy trò Giản Bình, còn nói Giản Bình bệnh nặng trong người, ngay cả giường cũng không xuống được. Tuyên Minh thân có tàn tật, ngay cả chuyện sống qua ngày cũng là cả một vấn đề, không còn lòng dạ quan tâm những thứ khác. Hơn nữa, bản lĩnh của Tuyên Minh so với Phong Dương và sư phụ của y thật sự khác nhau một trời một vực, chỉ có thể toán mệnh cho bách tính thường dân, không nhìn ra có thực tài gì.
Bôi đen y như vậy kỳ thật có chút đau lòng, nhưng Tô Nghi suy xét, Lưu Tú đối với hai người thầy trò Giản Bình dường như có tâm kiêng kỵ, hắn càng nói Tuyên Minh vô dụng, cơ hội sống sót của Tuyên Minh sẽ càng lớn hơn. Thật ra hắn muốn cho Tuyên Minh vào kinh làm quan, chỉ tiếc trong lòng Tuyên Minh so với quá khứ đã biến hóa rất nhiều, đừng nói làm quan, ngay cả đi xa nhà cũng không muốn, cũng không muốn để người khác hỏi quá khứ của mình, bởi vậy hắn hạ quyết tâm, đem Tuyên Minh miêu tả thành gương mặt đáng sợ, động tác bất tiện, đi một bước thở gấp một hơi, hơn nữa bản lĩnh tầm thường, e là không làm nên chuyện gì.
Hơn một tháng sau Lưu Tú truyền tin tới, kêu hắn không cần quản thầy trò Giản Bình nữa, thu thập xong quay về Trường An.
Tô Nghi đọc thư, không khỏi nửa vui nửa buồn.
Tuyên Minh sinh hoạt túng quẫn, Tô Nghi trước khi đi muốn để lại chút tiền cho y, đi một chuyến đến tiệm của Tuyên Minh. Noãn Yên nói Tuyên Minh đêm trước không ngủ, Tô Nghi biết y về nhà sẽ phải chăm sóc sư phụ, khẳng định không thể an ổn ngủ, vậy nên buộc y nằm trên ghế cùng mình ngủ hơn một canh giờ.
Chuyện sau đó thì không cần phải nói nữa, đêm đó nhất thời không đành lòng làm đến cuối, Tô Nghi trên đường hồi kinh vẫn luôn hối hận. Những thứ đó đều là vết thương cũ năm xưa, cho dù làm đến bước cuối cũng sẽ không khiến y đau đớn, bản thân lúc ấy rốt cuộc là suy nghĩ cái gì, giả bộ thánh nhân cái gì?
Chỉ có điều Triêu Dương hầu cũng không phải người không bỏ xuống được, hắn trong kinh công vụ bề bộn, cũng không có thời gian đi quản nửa thân dưới của mình. Vả lại, hôm nay chuyện hắn muốn biết nhất cũng không phải làm thế nào để thu Tuyên Minh vào tay, mà là những tổn thương trên người Tuyên Minh kia, rốt cuộc vì sao mà có.
Ấn tượng ban đầu ở trong đầu hắn, Tuyên Minh là một tiểu nam hài mọt sách, tám năm sau khi gặp lại mới phát giác, tiểu nam hài đã sớm trưởng thành, khiến hắn triệt để thay đổi cách nhìn. Năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì, khiến Tuyên Minh phải rơi vào tình cảnh này?