Nam nhân cau mày không nói, Tuyên Minh lại nói: “Làm sao ngươi biết ta từng bị người tra tấn?”
Hắn cười nhạt một tiếng: “Vết thương trên mặt ngươi, trên người ngươi cũ mới trùng điệp, chỉ cần nhìn kỹ liền có thể nhìn ra manh mối. Nhưng ta không biết năm đó là ai tra tấn ngươi, vì sao lại muốn tra tấn ngươi.”
“Sau khi biết, công tử sẽ đi nói lời cảm tạ với hắn?”
Vẻ mặt nam nhân không biết nên làm sao cho phải: “Ta nói sai rồi, ngươi đừng để trong lòng.”
Năm đó Phong Dương tra tấn hành hạ Tuyên Minh dài đến vài năm, sớm đã bị y chôn vùi dưới đáy lòng, bình thường không nghĩ cũng không nói tới, chỉ coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Giờ phút này đột nhiên bị nam nhân kia lật lên, Tuyên Minh tránh không thoát cũng trốn không được, nhất thời lại có chút không chịu nổi.
Nam tử lặng yên không tiếng động ôm eo y: “Ta vừa rồi nói bậy, ngươi xem chúng ta có chút phân thượng giao tình, bỏ qua cho ta lần này được không?”
Tuyên Minh mặt không thay đổi nhìn hắn: “Ngươi muốn nói chuyện thì cứ nói, đừng có động thủ động cước.”
Nam nhân đứng thẳng người, qua một hồi lâu lại cười nói: “Thôi… Ta tới nơi này là vì công việc, ít ngày nữa sẽ phải khởi hành rời đi. Ngươi cũng sắp thoát khỏi ta rồi, tức giận thì cứ tức giận.”
Cổ họng Tuyên Minh hơi động một chút: “Đi đâu?”
“Kinh thành.” Nam nhân lại cười hỏi, “Chẳng mấy chốc sẽ không phải thấy mặt ta nữa, tiên sinh cao hứng hay không?”
Tuyên Minh cúi đầu không nói, nam nhân cười mở cửa, thần sắc đã khôi phục như thường: “Không chậm trễ việc làm ăn của người, ngày khác trở lại thăm ngươi.”
Nam tử này từ khi quen biết đến nay, chưa từng làm qua chuyện có lỗi với y, ngược lại dường như coi tiền như rác tốn không ít tiền ở trên người y, để cho y được hưởng mấy ngày thanh nhàn. Hôm nay đột nhiên nói phải đi, thế nhưng cũng làm cho người ta có chút bất ngờ ngoài ý muốn.
Hôm nay lúc nhá nhem tối đóng cửa tiệm, sắc trời vẫn chưa tối hẳn, Tuyên Minh đang ở bên trong thu dọn đồ đạc, chợt nghe Noãn Yên ở bên ngoài la lớn: “Tiên sinh không có ở đây, công tử đừng đợi, tiên sinh thân thể không khỏe đã sớm về nhà rồi…”
Tuyên Minh chậm rãi thu dọn đồ đi ra ngoài, chỉ thấy có một con tuấn mã màu đen đứng đối diện ở bên kia đường, nam nhân một thân y phục xanh đậm, Noãn Yên đứng ở hắn trước mặt nói: “Mấy ngày nay tiên sinh chăm sóc sư phụ mệt muốn chết rồi, hôm nay không thể hầu hạ người…”
Tuyên Minh đứng ở cửa ra vào, một thân *thanh y vải thô, tâm tình phức tạp nhìn hai người.
(thanh y: quần áo màu đen)
Nam nhân cười đến câu hồn, thuận tay ném cây roi ngựa cho tùy tùng, không hề khách khí ôm Tuyên Minh vào phòng: “Sáng sớm mai phải xuất phát rồi, trong nội tâm thật sự không bỏ xuống được thân thể tiên sinh, không ngại ái ân rồi đi.”
Lời này rõ ràng là nói cho Noãn Yên nghe, quả nhiên nghe thấy tiểu hài tử sau lưng oán hận khóc kêu lên: “Đêm qua tiên sinh cũng chưa được ngủ bao lâu, ngươi đừng ức hiếp tiên sinh…”
Tuyên Minh chờ hắn đóng cửa lại, hỏi: “Ngươi tội gì mỗi lần lại khi dễ Noãn Yên?”
“Cũng chỉ khi dễ một lần cuối cùng này, sáng mai ta phải đi, lần này là tới nói từ biệt với ngươi.” Nam nhân khẽ mỉm cười, “Sau khi ta đi ngươi sẽ tưởng niệm?”
Tuyên Minh cười cười: “Ngày nhớ đêm mong, trằn trọc khó ngủ.”
Môi nam tử khẽ nhếch một cái.
Tuyên Minh chậm rãi đi vào trước bàn: “Nếu như muốn xuất hành, ta xem cho ngươi một quẻ, xem xem chuyến đi này cát hay hung.”
“Cũng được.” Nam tử đứng ở bên cạnh y, nhịn không được đưa tay ôm eo y, lại cười quay đầu sang nhìn y.
Tuyên Minh nhàn nhạt liếc hắn một cái, lấy quẻ sáu hào bói một lần, nhìn quẻ tượng khẽ nhíu mày, lại nói: “Là quẻ đại cát, công tử có thể yên tâm lên đường.”
Nam tử đứng lên: “Một quẻ này bao nhiêu tiền?”
“Không thu tiền, coi như ta cho ngươi.” Tuyên Minh liếc nhìn hắn, thu đồng tiền lại cất kỹ, “Công tử dọc đường bảo trọng, ta sẽ không tiễn.”
“Đêm qua ngươi không ngủ?” Hắn lại sờ hốc mắt xanh đen của Tuyên Minh.
“Tối qua sư phụ ngủ không an ổn, ta bồi người nói chuyện một lúc.” Tuyên Minh né tránh bàn tay đang sờ loạn, quay đầu nhìn hắn, “Nếu như ngày mai phải đi, đêm nay chắc hẳn ngươi có không ít chuyện phải làm, còn chưa quay về đi?”
Nam tử hít sâu một hơi, không đứng đắn cười nói: “Đột nhiên ta hơi mệt, ngươi theo giúp ta nằm ngủ trên ghế một lát, đợi chút nữa ta cưỡi ngựa đưa ngươi về nhà.”
Nói xong không đợi Tuyên Minh đáp ứng, ôm thắt lưng gầy mảnh của y đi đến ghế nằm phía trước, không nói lời nào ôm y nằm xuống. Tuyên Minh sức lực không đủ, giãy giụa cũng chẳng ăn thua, bị hắn ấn đầu nằm ghé vào trước ngực của hắn.
Nam nhân nhắm mắt lại, sờ đầu của y, nói: “Ngủ đi, đợi lát nữa ta gọi ngươi dậy.” Nói xong lại không biết xấu hổ hôn một cái lên má Tuyên Minh.
Tuyên Minh cảm giác trên má bị người hôn một cái, lập tức ngẩng đầu lên, nam nhân đã sớm nằm xuống lại, giống như chuyện gì cũng không phát sinh: “Làm sao vậy?”
Nét mặt hắn tỉnh táo thản nhiên, trong lúc nhất thời Tuyên Minh cũng có chút hồ đồ, không biết vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cũng cảm thấy là ảo giác do mình ngủ không đủ.
Nam nhân vén tóc của hắn, lại cười nói: “Làm sao vậy, ngươi cho rằng ta hôn ngươi?”
Tuyên Minh hừ một tiếng.
“Sáng mai ta phải đi, cho dù là hôn một cái cũng không có gì đáng trách, nói đến chuyện miệng đối miệng hôn, ngươi muốn bao nhiêu tiền mới bán?” Cợt nhả, không đứng đắn.
Tuyên Minh không nói lời nào, ngón tay nam nhân vuốt ve môi y, vẫn ngả ngớn cười: “Hửm? Bao nhiêu mới bán?”
“Không bán, tại hạ là xem bói.” Tuyên Minh đẩy ngón tay của hắn ra, “Thúy tiên lâu ở ngay trên đường này, cô nương tiểu quan đều có, muốn mua là có thể tới tay, đừng nói ta chưa chỉ đường cho công tử.”
Nam nhân không nói gì nữa, chỉ dùng ngón tay vuốt ve tóc y, dù sao đêm qua Tuyên Minh cũng không ngủ, lúc này nằm ở trên ngực của hắn, mí mắt càng lúc càng nặng.
Ghế nằm có chút chen chúc, Tuyên Minh đành mê man thiếp đi.
Giống như chẳng qua chỉ là ngủ trong chốc lát, Tuyên Minh đột nhiên tỉnh dậy, bên ngoài đã tối hẳn, trong phòng cũng đã đốt đèn dầu, trong lòng Tuyên Minh hơi hoảng: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Hơn một canh giờ, bây giờ vừa qua canh hai.” Nam nhân nửa ngồi xem một quyển sách giản, mắt đẹp nửa khép, tựa hồ căn bản chưa từng ngủ.
(canh hai là từ 21-23h)
Từ nhỏ Tuyên Minh chưa từng nằm ở bên cạnh người khác mà ngủ được thư thái như vậy, không khỏi có chút không muốn chấm dứt, nhất thời chỉ nằm sấp mà không ngồi dậy. Nam nhân buông sách xuống, cười sờ cằm y: “Nghĩ thông suốt rồi sao? Miệng đối miệng hôn, bán bao nhiêu tiền?”
Tuyên Minh nhắm mắt lại không nói lời nào, giữa lông mày nam nhân đều là vui vẻ, chậm rãi nâng đầu y lên: “Ta với ngươi sau này cũng không gặp, cho dù ngươi xấu hổ cũng không phải đối mặt ta, còn có thể kiếm chút tiền cho sư phụ khám bệnh. Ngươi nói có đúng hay không?”
Tuyên Minh nuốt một ngụm nước bọt, nam nhân ôm y trở người, đặt ở dưới chính thân hắn.
“Trăm, trăm điếu tiền —— ”
Vừa dứt lời, đầu lưỡi cạy ra đôi môi y, đầu lưỡi đỏ hồng chui vào. Tuyên Minh đương nhiên không có kinh nghiệm gì, bị đầu lưỡi nam nhân dẫn dắt, mút nghiền, bản thân như rơi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, chỉ cảm thấy choáng váng. Hô hấp nam nhân cũng có chút nặng nề, Tuyên Minh ôm chặt lưng hắn, thân thể dán vào nhau, nửa người dưới cũng cọ xát.
Nam nhân cảm thấy Tuyên Minh trời sinh chính là người làm chuyện này, thuận theo không kháng cự, rất nhanh liền có thể đi vào, đáp lại vừa đúng, đủ để cho người càng hôn lún càng sâu.
Bốn phiến môi thật vất vả mới tách ra, nam tử cười chặn cổ tay y, hô hấp vẫn còn chút dồn dập: “Cũng không tệ lắm.”
Tuyên Minh mới nếm thử tư vị, trong lúc nhất thời có chút lưu luyến, lúc nam nhân rút đầu lưỡi ra, đầu của y nâng lên, suýt nữa nghênh đón. Nam nhân có chút không nhịn được, lại cúi đầu xuống hôn y, đầu lưỡi hai người cuốn vào nhau ra vào, toàn thân Tuyên Minh nóng rực, bắt đầu rên rỉ.
Hôn thẳng đến khi bờ môi run lên mới tách ra, nam nhân nhìn phần cổ trắng nõn trơn bóng của y, vật kia lập tức có điểm cứng rắn, một tay kéo ra vạt áo của y, bờ môi cũng dán lên cổ y hôn mút.
Tuyên Minh giữ chặt tay hắn: “Ta phải về nhà chăm sóc sư phụ.”
“Cho ta xem người của ngươi, cởi quần áo cho ta xem.” Tay nam nhân tham tiến vào trong quần áo vuốt ve lưng của y, giọng nói khàn khàn, “Cho ta xem.”
Lưng Tuyên Minh dưới cái vuốt ve của hắn run lên, cố gắng tỉnh táo.
“Năm nghìn điếu.”
Cái này căn bản không phải là vấn đề tiền hay sao!
Nam nhân lạnh mặt, vẫn còn muốn nói gì đó, Tuyên Minh đẩy hắn ngồi dậy, thái độ ngược lại có chút kiên quyết: “Giờ ta thoát cho ngươi xem, ngươi xem liền không hứng thú nữa.”
Tuyên Minh vốn là đối mặt hắn thoát quần áo, lại bị ánh mắt thẳng tắp tràn đầy tiếu ý của hắn làm cho xấu hổ, xoay người lại, đem quần áo từng chiếc từng chiếc cởi ra.
Da của y vốn vô cùng tốt, trắng nõn bóng loáng, rồi lại trải rộng không ít vết thương, ở trên người bình thường xem ra hơi đáng sợ. Nam nhân đứng dậy, ngón tay từng chút mơn trớn, có vết thương do roi, có vết thương do đao, cũng bởi vì quanh năm không đủ dinh dưỡng nên thân thể hơi gầy, tuy rằng không tính là da bọc xương, thế nhưng sờ lên cũng cấn tay.
Nhưng mà những cái này đều không tính là gì, toàn thân y khó nhìn nhất chính là một bên chân bị què kia, một vết sẹo từ đùi cho đến gót chân, chân hơi cong mất tự nhiên, so với bên chân thon dài thẳng tắp còn lại như một trời một vực.
Nam nhân im lặng nhìn trong chốc lát, cầm lấy quần áo bọc thân thể y lại, vừa cười vừa nói: “Đã xem xong, ta nâng giá lên tám nghìn điếu.”
Tuyên Minh khẽ nhíu mày, thật sự không nghĩ ra nam nhân này đến tột cùng là làm sao, nói: “Ngươi muốn phá sản, ta đương nhiên sẽ không cản ngươi.”
“Ta đưa ngươi về nhà.” Thanh âm vốn có một chút ôn nhu, đột nhiên lại có phần không đứng đắn, “Hay ngươi muốn tiếp tục cũng có thể, chúng ta có thể thương nghị một chút chuyện đi vào muốn bao nhiêu tiền.”
Tuyên Minh nhìn hắn đã bắt đầu mặc quần áo, minh bạch người này ngoài miệng mặc dù không muốn tổn thương người khác, thế nhưng thật ra không có hứng. Trong lòng y không khỏi hơi khó chịu, cũng lập tức lạnh nhạt, vô tình nói: “Muốn đi vào, ta khiến ngươi táng gia bại sản.”
Nam nhân nhịn không được cười ra tiếng: “Được được được, ta chờ ngươi khiến ta táng gia bại sản.”
Trêu chọc vài câu, nam nhân ôm thắt lưng Tuyên Minh đi ra cửa tiệm.
Tuyên Minh ở bên trong gần hai canh giờ, nước mắt Noãn Yên đều đã khô, chạy chậm vài bước đến đón, mắt thấy môi Tuyên Minh đỏ bừng, tóc một lần nữa chải lại, không kìm được lại lạch tạch lạch tạch rơi nước mắt.
Tuyên Minh nói: “Đừng khóc, ta không sao.” Hôn môi thoát quần áo liền tám nghìn điếu, *hồng bài kỹ viện bây giờ so ra còn kém y.
(hồng bài: kỹ nữ xếp hạng đầu kỹ viện, được nhiều người muốn mua nhất)
Nam nhân nâng Tuyên Minh lên ngựa, chính mình cũng cưỡi lên ngồi ở phía sau, sợ Noãn Yên không nhìn thấy, thân mật ở trên cổ Tuyên Minh hôn một cái.
Noãn Yên lại lạch tạch lạch tạch rơi lệ, một bên khóc một bên bị tùy tùng của nam nhân ôm lên một con ngựa khác.
Ánh trăng không tính là sáng, miễn cưỡng có thể nhìn thấy đường, tục ngữ nói có tiền có thể mua được quỷ, một đoàn người đả thông quan hệ đi ra khỏi cổng thành đã đóng, đi ra đường bên ngoài thành.
Từ nhỏ Tuyên Minh chưa từng cưỡi ngựa, sau khi bị hỏng chân càng khỏi cần phải nghĩ, nam nhân ngồi phía sau ôm vòng lấy y, cầm dây cương không vội không chậm mà đi, Tuyên Minh cúi đầu nhìn cánh tay vòng bên hông mình, trong lòng bỗng nhiên sinh ra chút buồn vô cớ.
Bất tri bất giác đi về tới nhà, nam nhân lập tức ôm Tuyên Minh xuống, vừa cười vừa nói: “Bây giờ ta đi rồi, tiên sinh bảo trọng.”
Noãn Yên tất nhiên là hận hắn không thể đi cho mau, lôi kéo tay Tuyên Minh không lên tiếng.
Tuyên Minh gật gật đầu: “Bảo trọng, tại hạ sợ là không thể đưa tiễn.” Nói xong dường như lại nghĩ tới cái gì, từ trong lòng móc ra một đạo phù: “Cái này bình thường ta thường dùng hộ thân, trong ba năm có thể tránh hung tìm cát, mang ở trong người, đại hung cũng sẽ biến thành tiểu hung.”
Nam tử cười nhận lấy: “Cái này so với tám nghìn điếu kia trân quý hơn rồi.”
Tuyên Minh không cho hắn biết, phù bình an này không phải là vật tầm thường, tuy rằng giá trị không đến tám nghìn điếu, thế nhưng ba bốn trăm điếu thì chắc chắn có. Chỉ có điều bây giờ danh tiếng của y không lớn, cũng sẽ không có người đến tìm y mua. Năm đó Phong Dương còn sống, có người đến cầu phù bình an, Tuyên Minh vì hắn chế ra có thể bán được năm nghìn điếu.
Nam tử lên ngựa, mang theo tùy tùng vung roi mà đi. Noãn Yên đã sớm không đợi được, lôi kéo tay Tuyên Minh đi về phía nhà: “Tiên sinh, đã muộn lắm rồi, vào nhà thôi.”
Tuyên Minh quay đầu lại nhìn bóng lưng mịt mờ trên con ngựa kia, bỗng nhiên trên mặt hiện ra một tia trống trải như có như không, kéo bàn tay nhỏ bé của Noãn Yên đi vào trong sân.