*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by An Nhiên
“Ta cũng không muốn giấu giếm ngươi, Lưu Huyền là hậu đại hoàng thất nhà Hán, cũng là thủ lĩnh một nhóm nghĩa sĩ trong núi Lục Lâm, lúc trước có thư tín qua lại cùng ta.” Hạ Chương dừng một chút, “Trước đó vài ngày hắn bị người đuổi giết, tạm thời trốn tới nơi này lánh nạn, nhưng không biết là ai để lộ hành tung của hắn, đúng lúc này quốc sư Giản Bình lại nói có một người mệnh cách thiên tử ở Bồ Tân quan. Ngày hôm qua Vương Mãng đã phái người đến, muốn chúng ta lập tức giao ra Lưu Huyền, nếu như trái lệnh không theo, lập tức sẽ bị chém đầu tịch biên tài sản.”
Lạc Khiêm nhìn ông, không biết nên nói gì.
“Lưu Huyền thân phận đặc thù, liên quan đến tương lai thiên hạ muôn dân trăm họ, giao hắn ra là tuyệt đối không thể. Chỉ là hiện tại chuẩn bị chưa đủ, nếu như vội vàng khởi binh, không chỉ cả nhà Hạ phủ trong kinh thành bỏ mạng, chuyện cũng nhất định sẽ hỏng.” Hạ Chương cúi đầu nhìn hắn, chỉ về phía quân doanh bên ngoài cửa sổ, “Vương Mãng phái người tới đang chờ ngay trong quân doanh, chờ ta đem Lưu Huyền qua, sau đó sẽ giết hắn. Lạc Khiêm, ngươi cũng đã biết sự tình nặng nhẹ sao?”
Không giao Lưu Huyền, ngay cả Hạ Diễn ở trong Hạ gia cũng sẽ bị giết sạch; giao ra Lưu Huyền, nghiệp lớn Hạ Chương khổ tâm sắp đặt mấy tháng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Lưu Huyền đứng ở một bên cúi đầu, một lời cũng không nói, đầy mặt đều là khó chịu áy náy.
Lạc Khiêm cúi đầu nhìn chân trái trống rỗng của mình, đột nhiên hiểu rõ. Hắn là người cơ thể đã phế, đối với Hạ Diễn không còn lợi ích gì, tương lai chỉ có thể làm vướng chân y. Điểm còn dụng được của hắn, chẳng qua cũng chỉ là như thế phải không?
Lạc Khiêm cúi đầu một hồi lâu, thấp giọng nói: “Tướng quân là muốn để ta giả trang Lưu đại ca, thay hắn chết.”
Hạ Chương trì hoãn âm thanh nói: “Việc này đối với ngươi cực kỳ không công bằng, trong lòng ta hiểu rõ, chỉ có điều đã đến tình cảnh này cũng không còn cách nào khác. Việc này ngươi lập công đầu, tương lai luận công ban thưởng, tất nhiên cho ngươi lưu danh bách thế.” Nói xong ấn vai Lạc Khiêm, trong thanh âm mang theo một tia khẩn cầu, “Lạc Khiêm, nếu như ngươi chịu xả thân cứu mạng, sau này chính là đại ân nhân của Hạ gia ta.”
Cổ họng Lạc Khiêm không tự chủ có chút nghẹn ngào, không chết sẽ liên lụy Hạ Diễn, chết rồi sẽ không còn được gặp y nữa. Hắn còn có thể lựa chọn thế nào? Hắn cúi đầu một hồi lâu, nắm lấy mảnh thư trong tay Hạ Diễn viết cho hắn, thấp giọng nói: “Lạc Khiêm đã thành phế nhân, lưu lại một mạng cũng chỉ làm liên lụy người, nếu có thể giữ được công tử bình an, đó cũng là may mắn của Lạc Khiêm. Chỉ là ngày mai công tử sẽ trở về, ta, ta muốn gặp lại công tử một lần, không biết —— ”
Hạ Chương bỗng nhiên cắt ngang hắn: “Lưu tiên sinh đi ra ngoài trước một lát, ta có vài lời muốn nói với Lạc Khiêm.”
Lưu Huyền không nói thêm điều gì, cúi đầu đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Hạ Chương trì hoãn âm thanh nói: “Tâm tính Hạ Diễn ngươi cũng hiểu rõ, nếu biết ngươi phải thay Lưu Huyền chết, ắt sẽ không chịu để yên, nhất định sẽ gây chuyện. Một khi sự tình náo lớn, khi đó cả nhà bị chém đầu tịch biên tài sản, chẳng lẽ ngươi muốn để Hạ Diễn gánh tội danh hại chết phụ mẫu, hay là muốn làm hắn khó xử ư?”
Sắc mặt Lạc Khiêm có phần xanh trắng. Đây là ý gì, không thể gặp lại nữa?
Hạ Chương tâm sự nặng nề đứng trong phòng chậm rãi cất bước, đột nhiên thanh âm trầm xuống, nói: “Lạc Khiêm, ta và ngươi hiện giờ cũng không cần phải giấu giếm gì nữa, ngươi và công tử quan hệ như thế nào, ta đều biết rõ. Việc này ta đã nghĩ qua, hai ngươi cho dù tâm đầu ý hợp, tương lai cũng sẽ không có kết quả. Nhưng ngươi nghe lời ta, nếu như ngươi giả trang Lưu Huyền vì Hạ gia mà chết, ta sẽ để Hạ Diễn lấy ngươi làm vợ, túc trực bên linh cữu ba năm không thú thê. Ý ngươi như thế nào?”
Lạc Khiêm vừa rồi từ đầu tới đuôi đều không có biểu lộ gì, nghe xong những lời này chợt sợ run: “Cái gì?” Hắn thật sự là không có tiền đồ, không có tiền đồ muốn mệnh, thế nhưng nếu có thể làm thê tử danh chính ngôn thuận của Hạ Diễn, cho dù là quỷ thê cũng được.
Hạ Chương ý tứ sâu xa nhìn hắn: “Lạc Khiêm, ngươi lần này chịu vì Hạ gia mà chết, Hạ Chương ta liền nhận ngươi làm người Hạ gia, làm thê tử cưới hỏi đàng hoàng của Hạ Diễn.”
Vành mắt Lạc Khiêm đỏ bừng, hồi lâu mới hắng giọng một cái nghiêm mặt nói: “Đa tạ Tướng quân thành toàn, đợi ta lưu lại cho công tử phong thư rồi sẽ giả trang thành Lưu đại ca đi ra ngoài.”
Hạ Chương khẽ thở dài một tiếng, gật đầu đi ra, sai người vì Lạc Khiêm trải tốt giấy và bút mực. Lạc Khiêm ngồi trước bàn đọc sách ngơ ngẩn thật lâu, viết:
“Thanh Ninh trước kia từng nói sẽ biến cường, cả đời bảo hộ tướng quân, đáng tiếc thế sự khó liệu, cuối cùng vẫn phải đi trước một bước. Kiếp sau Thanh Ninh bất luận biến thành bộ dáng gì, tính tình gì, vẫn như trước là Thanh Ninh của tướng quân, chỉ cần tướng quân triệu hoán, Thanh Ninh vẫn sẽ đi theo tùy lệnh mà đến. Tướng quân hết thảy bảo trọng.”
Thư viết xong giao cho Hạ Chương, Lạc Khiêm ngồi ngay ngắn trong phòng, chờ người đến đây thay đổi hình dạng cho hắn.
Lưu Huyền đưa y phục của mình tới, vành mắt đỏ bừng: “Ta vốn không muốn để ngươi thay ta đi chết, nhưng Hạ tướng quân cũng không biết từ đâu nghe nói chân ngươi xảy ra chuyện, nhất định không chịu, nói đây cũng là thiên ý.”
Lạc Khiêm không thể không gật đầu, Lưu Huyền ngã vào trong ngực hắn khóc lên.
Hắn với Lưu Huyền vốn là tướng mạo giống nhau, cố ý trang điểm thay đổi y phục lại càng giống như đúc, cho dù là người quen cũng sẽ nhận sai, có thể đủ giả để đánh tráo. Hạ Chương quan sát hắn một hồi cảm thấy không khác, sai người trói hắn lại, dùng xe ngựa chở đến quân doanh.
Thời điểm phải chết, cuộc sống trước kia quả nhiên giống như hồi mã đăng xoay chuyển. Nghĩ lại, ngoại trừ năm tháng lưu lạc ăn xin trước lúc bảy tuổi, nhân sinh của hắn vậy mà phần lớn đều là vui vẻ đấy. Đời này có thể ở bên cạnh y năm năm, sau khi chết có thể cùng y danh chính ngôn thuận ở chung một chỗ, nào còn gì để oán giận?
Trước khi chết sợ nhất chính là đời này chưa bao giờ được sống, nhân sinh của hắn thế nhưng rực rỡ màu sắc. Từ hiểu nhau đến gần nhau, từ quen biết đến yêu nhau, hầu như không có tiếc nuối.
Người được phái tới giết Lưu Huyền đứng ở trong doanh trướng, một thân bạch y, khí chất nho nhã xuất chúng, vậy mà lại là An Bình quân Phong Dương nổi tiếng gần xa. Mấy người quen biết Lưu Huyền đứng ở một bên, sau khi cẩn thận đánh giá Lạc Khiêm, trong lúc nhất thời thật không dám nói chuyện. Một người trong đó nhỏ giọng nói: “Thoạt nhìn thật giống, chính là thân mình xương cốt không gầy yếu như trước kia.”
Mấy người khác vội vàng gật đầu đồng ý.
Phong Dương từ trên cao nhìn xuống liếc hắn một cái, đột nhiên giữ chặt cánh tay của hắn, dùng ngón tay ở trên mu bàn tay Lạc Khiêm nhanh chóng vẽ lên mấy thứ gì đó, nói: “Nếu đã đúng, vậy thì giết đi.”
Lạc Khiêm không đợi người khác động thủ, từ bên hông Hạ Chương rút ra một thanh lợi kiếm, tự mình cắt cổ.
———-
Hồi mã đăng: Thân thể sau khi chết, đại não phục hồi trí nhớ vào linh hồn, linh hồn sẽ nhìn thấy một đời đã trải qua gọi là hồi mã đăng, sau đó không lâu linh hồn sẽ tiêu tán, ý thức tan vỡ.