Tiếu Vân nghe thấy hai chữ cháu gái, cả người chấn động, vội vàng quay đầu lại. Quả nhiên nhìn thấy Dịch Dương nắm tay một cô bé tầm 4, 5 tuổi đi đến, khiến bà cảm thấy kinh ngạc là đứa con 5 năm trời chưa từng cười của bà giờ phút này lại mỉm cười cưng chiều.
“Bà Dịch, cô bé đó nhìn rất dễ thương, là cháu gái của bà à? Không phải bà nói 5 năm nay Dịch Dương không kết hôn sao, sao lại có đứa con lớn như thế, không phải là con riêng nó nuôi bên ngoài chứ?”
Lúc này Tiếu Vân hoàn toàn không thèm để ý bà Vương nói cái gì, đôi mắt nhìn chằm chằm cô nhóc mà Dịch Dương nắm tay, trên mặt tràn đầy kích động.
“Chú ơi, Tiểu Bối không thích trứng gà, lát nữa không cần gọi món nào có trứng.” Vừa ngồi vào chỗ, Tiểu Bối liền nhìn Dịch Dương, mềm mại nói.
Dịch Dương cưng chiều mỉm cười, gật đầu: “Chú cũng không thích ăn trứng gà, điểm này Tiểu Bối rất giống chú.”
“Vẫn là chú tốt nhất, mẹ luôn bắt Tiểu Bối ăn trứng gà, có điều mỗi lần như thế Tiểu Bối đều ném vào trong chén của ba, sau đó ba sẽ giúp Tiểu Bối ăn nó.”
Nghe thấy Tiểu Bối nhắc đến Tần Hiên, ánh mắt Dịch Dương ảm đạm. Mặc kệ người chú này đối xử tốt với cô nhóc thế nào, có cưng chiều ra sao thì ở trong lòng cô bé anh đều kém xa người ba của cô nhóc. Anh thực sự rất muốn trở thành ba của cô nhóc. Dịch Dương phiền muộn nghĩ.
Loading...
“Dịch Dương…”
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, âm thanh còn rất quen tai. Anh ngẩng đầu lên, người chạy đến trước mặt anh không phải mẹ anh thì còn ai nữa.
“Mẹ, mẹ cũng ở đây ạ?” Dịch Dương thấp giọng nói, kéo ghế ra cho bà: “Mẹ ăn cơm xong chưa? Là cùng bạn đến đây sao?”
Nhưng mà Tiếu Vân tựa hồ không nghe thấy anh nói gì, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Tiểu Bối, Tiểu Bối bị bà nhìn chằm chằm, cảm thấy không vui, nhìn về phía Dịch Dương.
Nhận được ánh mắt không vui của cô nhóc, Dịch Dương xấu hổ khụ khụ, nắm lấy góc áo của Tiếu Vân nói: “Mẹ, mẹ có ăn cơm hay không, nhìn chằm chằm Tiểu Bối làm gì?”
“Dịch Dương…” Tiếu Vân thu hồi ánh mắt, vội vàng hỏi: “Đây là con ai thế, sao lại ở cùng với con, có phải hay không…”
“Mẹ…” Dịch Dương bất đắc dĩ ngắt lời bà, kéo bà ngồi xuống, thấp giọng nói: “Con bé không phải con của con, là con của bạn con, con chỉ phụ trách trông trẻ thôi.”
Không cần tiếp tục nghe mẹ nói thì anh cũng đoán được mẹ định nói gì. Anh cũng rất hy vọng Tiểu Bối là con gái của anh, nhưng hiện thực tàn khốc như thế, bây giờ anh sẽ không oán hận ai nữa, chỉ hy vọng mình có thể cố gắng hết sức khôi phục lại tình cảm với Mạc Tâm Nhan. Còn hai đứa nhỏ này, anh thực sự rất thích, cho nên sẽ xem chúng như con ruột của mình, còn Tần Hiên, trong lòng anh có chút áy náy và cảm kích.
Nói một câu nói thật, nếu đổi lại là anh, anh nhất định sẽ không để một người đàn ông có cơ hội ở riêng với người phụ nữ của mình, cho nên Tần Hiên đúng là một người đàn ông có lòng dạ rộng rãi, anh tự nhận kém xa đối phương, ở trong thế giới của anh, anh không học được cái gì gọi là buông tay.
“Con của bạn?” Tiếu Vân hiển nhiên không tin, lại lần nữa dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Tiểu Bối, hỏi Dịch Dương: “Con người bạn nào của con?”
“Nói ra mẹ cũng không biết.” Dịch Dương rầu rĩ nói.
Đúng lúc này, người phục vụ bưng đồ ăn lên, đặt ở trước mặt Tiểu Bối và Dịch Dương. Dịch Dương giúp Tiểu Bối chuẩn bị tốt khăn ăn, sau đó đưa dao nĩa cho cô bé, dịu dàng cười: “Ăn từ từ.”
Tiếu Vân nhìn khuôn mặt tràn đầy cưng chiều của Dịch Dương, cùng với cách anh chăm sóc cô bé, sự nghi ngờ trên mặt càng nhiều.
Bà túm lấy cánh tay Dịch Dương, nhỏ giọng nói: “Cô bé thật sự là con của bạn con? Nhưng theo tính tình của con, con sẽ cưng chiều và chăm sóc con của bạn bè như vậy? Nhanh chóng nói mau, cô bé có phải con riêng con nuôi bên ngoài không?”
Nghe Tiếu Vân nói, Dịch Dương lập tức trợn trắng mắt, ngay cả con riêng mà mẹ cũng nghĩ ra được.
“Mẹ…” Dịch Dương nhìn bà, thấp giọng nói: “Con bé thực sự không phải con của con, con cũng hy vọng con bé là con của con, nhưng cuối cùng vẫn không phải. Bởi vì cô bé rất đáng yêu, nên con rất thích cô bé, tất nhiên sẽ cưng chiều và chăm sóc cô bé như thế.”
Tiếu Vân vẫn không quá tin tưởng, chuyển mắt nhìn về phía Tiểu Bối, giống như muốn nhìn ra cái gì đó.
Cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt dừng trên người mình, Tiểu Bối lập tức bĩu môi, nhìn Tiếu Vân, không vui nói: “Bà ơi, bà cứ nhìn con như thế làm gì?”
Bà? Tiếu Vân ngẩn người, trong lòng hiện lên chút mất mát.
“Ừm, nhóc con, bà hỏi nhóc…” Tiếu Vân bình tĩnh nhìn cô bé, chỉ vào Dịch Dương, nghiêm túc hỏi: “Người này là ai, là gì của nhóc?”
“Chú ấy là người chú mà Tiểu Bối thích nhất.”
Một câu chú lập tức đánh nát ảo tưởng trong lòng Tiếu Vân, nhưng bà vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Vậy ba mẹ nhóc là ai?”
“Ba của Tiểu Bối tên Tần Hiên, mẹ của Tiểu Bối là Mạc…”
“Khụ khụ, Tiểu Bối…” Dịch Dương lập tức ngắt lời cô bé, hỏi: “Món đó có ngon không, nếu không ngon chú có thể gọi món khác cho Tiểu Bối.”
“Cảm ơn chú, cái này rất ngon, Tiểu Bối rất thích.” Nói xong, cô nhóc tiếp tục vui vẻ ăn đồ ăn trước mặt.
Tiếu Vân nản lòng suy sụp bả vai, nghe cô nhóc này nói ba mình là Tần Hiên, bà liền biết không phải con bà. Haiz, xem ra bà muốn cháu muốn đến điên rồi.
Uể oải đứng lên, Tiếu Vân nhìn Dịch Dương, oán trách nói: “Có rảnh mang con nhà người ta, còn không bằng về nhà với mẹ, con lại không chịu sinh cháu cho mẹ, nếu không mẹ cũng không cần hai anh em mấy đứa phải đi theo mẹ. Con không chịu sinh, con nhóc Thanh Thanh cũng không chịu sinh, cả hai đều không nghe lời, khiến mẹ tức gần chết.”
Tiếu Vân nói xong, tức giận đi hướng cửa nhà ăn. Dịch Dương nhìn bóng lưng của bà, bất đắc dĩ lắc đầu. Xem ra mẹ của anh muốn cháu ngoại muốn đến sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, còn nói anh không chịu sinh? Anh cũng không phải phụ nữ, sinh kiểu gì.
“Hôm nay mẹ ở nhà ăn thấy anh trai con mang theo một đứa bé, thằng nhãi bất hiếu này, có thời gian rảnh trông con người ta, lại không muốn trở về nhà nói chuyện với mẹ.” Tiếu Vân ngồi ở trên sô pha u oán nói.
Nhìn bộ dạng ai oán của bà, Dịch Thanh bật cười, buột miệng thốt ra: “Đó không phải con của người khác, đó là con của Nhan Nhan.”
Tiếu Vân cả người chấn động, lúc nãy còn uể oải u oán, giờ phút này đã phấn chấn hẳn lên.
Bà nắm tay Dịch Thanh dồn dập hỏi: “Con của Nhan Nhan? Nhan Nhan nào? Là Mạc Tâm Nhan sao?”
Nhìn bộ dạng kích động của mẹ mình, Dịch Thanh vội vàng che miệng lại, nghĩ thầm, lần này xong rồi, lại gặp rắc rối, có khi anh trai mặt lạnh kia của cô sẽ mắng chết cô, lần trước anh ấy còn riêng cảnh cáo cô không được lộ ra chuyện Mạc Tâm Nhan trở về, đặc biệt là với mẹ của họ, nhưng giờ cô lỡ nói rồi, hơn nữa còn nói cho mẹ biết, xong rồi xong rồi, không biết giờ có thể rút lại lời ban nãy hay không.
“Thanh Thanh, mau nói cho mẹ biết, con của Nhan Nhan, là Mạc Tâm Nhan sao?” Tiếu Vân tóm lấy vai cô, kích động nói: “Nếu thật là con của Mạc Tâm Nhan, thì đó khẳng định là con của anh trai con, lúc cô ta mất tích, không phải còn đang mang thai con của anh trai con sao? Khẳng định là thế, khẳng định là thế, đứa bé kia khẳng định là cháu gái của mẹ.”
“Mẹ, cho dù là con của Mạc Tâm Nhan thì cũng không nhất định cũng là con của anh trai con.” Dịch Thanh nói xong liền che miệng lại, xong rồi xong rồi, cô thực sự không thể mở miệng nói chuyện nữa, nói câu nào lộ câu nấy.
“Đúng là con của Mạc Tâm Nhan?” Tiếu Vân vui sướng nhìn cô, đầy mặt kích động: “Vậy đứa bé nhìn thấy ở nhà ăn nhất định là cháu gái của mẹ? Chẳng trách anh trai con đối tốt với con bé như vậy, hóa ra là con của nó, thằng nhãi bất hiếu đó, biết rõ mẹ mong có cháu ngoại lâu như vậy, lại dám nói đó là con người khác, tức chết mẹ mà.”
Thấy chuyện đã lộ gần hết, Dịch Thanh dứt khoát nói thẳng: “Mẹ, mẹ đừng kích động, đứa bé kia không phải cháu ngoại mẹ.”
“Sao có thể?” Tiếu Vân lập tức đề cao âm lượng, kiên định nói: “Lúc Mạc Tâm Nhan mất tích còn mang thai con của anh trai con, đó không phải con nó thì còn là con của ai?”
“Chẳng lẽ con của Nhan Nhan chỉ có thể là con của anh trai à?” Dịch Thanh chịu không được phản bác: ‘Nhan Nhan đã có một gia đình hạnh phúc cùng một người chồng yêu chị ấy, lại còn có hai đứa con đáng yêu, cha của hai đứa bé là Tần Hiên mà không phải anh con, cho nên mẹ đừng kích động, miễn cho hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn.”
“Con nói Nhan Nhan có hai đứa con? Đứa kia là trai hay gái?” Tiếu Vân vội vàng hỏi, hóa ra bà căn bản không nghe thấy trọng điểm trong câu nói của cô.
Nhìn mẹ mình càng ngày càng kích động, Dịch Thanh bất đắc dĩ bĩu môi: “Là con trai, Dịch Thanh sinh một đôi long phượng thai, rất đáng yêu, con hâm mộ gần chết.”
“Long phượng thai à.” Tiếu Vân vui sướng hét lớn, bộ dạng kích động đó khiến người khác không nỡ nhìn thẳng.
Dịch Thanh túm cánh tay bà, gầm nhẹ: “Mẹ, mẹ không cần kích động như vậy, cẩn thận lại huyết áp cao, hai đứa bé kia không phải cháu của mẹ, mẹ kích động làm gì.”
“Ai nói không phải cháu của mẹ.” Tiếu Vân lại cất cao âm lượng, cố chấp nói: “Con của Mạc Tâm Nhan chính là con của anh con, năm đó Mạc Tâm Nhan mang thai chính là cặp long phượng thai đó.”
“Mẹ, hai đứa trẻ đó có ba rồi, người ta tên là Tần Hiên, là một người đàn ông rất ưu tú, hơn nữa Nhan Nhan đã nói đứa con năm đó bị cô ấy xóa rồi, cho nên mẹ đừng ảo tưởng nữa.”
“Mẹ không tin.” Tiếu Vân kích động rống một tiếng, bỗng tóm lấy cánh tay của cô, vội vàng hỏi: “Mạc Tâm Nhan hiện tại ở đâu, mẹ muốn đi hỏi rõ ràng.”
Dịch Thanh cuống quít lắc đầu, kiên định nói: “Con không biết.”
Chỉ có mẹ hiểu rõ con, Tiếu Vân nhìn cô, hừ lạnh: “Con cho rằng con không nói thì mẹ không tự đi tìm hiểu sao? Bây giờ mẹ liền gọi người đi tra.” Nói xong bà cầm lấy điện thoại.
Dịch Thanh giật điện thoại của bà, bất đắc dĩ nói: “Được rồi mẹ, con nói cho mẹ biết là được.”