“Chỉ cần cô lấy lòng tôi, tôi liền buông tha cho ông ta.”
Câu hỏi nhẹ nhàng như thế, nhưng mà lại như cái búa hung hăng nện một cái ở trái tim của cô.
Nhìn thấy đấu tranh trong mắtcô, anh ta cười khẽ:“Không vội, cô còn có một buổi chiều để suy nghĩ, buổi tối, tôi chờ biểu hiện của cô.” Nói xong, anh ta xoay ngườitừ trên người cô đi xuống.
Mãi đến khi bóng dáng của anh ta biến mất khỏi cửa phòng, cô mới ngồi dậy, sắc mặt hơi trắng bệch.
Anh ta rốt cuộc muốn nhục nhã cô thế nào mới bằng lòng bỏ qua, anh ta biết rõ hiện tại loại tình huống này, cô không nguyện ý cho anh ta, thế nhưng anh ta vẫn ép buộc cô buông xuống tự tôn đi lấy lòng anh ta. Anh ta thật sự hận cô đến thế sao, vậy tại sao không trực tiếp giết chết cô luôn đi.
Lo lắng bất an cả một buổi chiều, cơm tối cô cũng không có tâm tình ăn.
Lẳng lặng ngồi trên ghế salong, cô có chút bất an chờ đợi, chờ đợi cái người vô tình từng là chồng mình, bây giờ lại là người đàn ông tàn khốc ác ma.
Thời điểm bảy giờ rưỡi, cửa loạt soạt một tiếng mở ra, trái tim cô cũng run lên theo.
Ngước mắt nhìn lại, cô nhìn thấy Dịch Dương cầm một bình rượu cùng cái chén nhỏ đi đến.
Anh ta đi đến trước mặt của cô, đem rượu cùng cái chén đặt ở trên bàn trà, nhìn cô khẽ cười nói:“Làm sao rồi, suy nghĩ kỹ càng chưa?”
Mạc TâmNhan ngước mắt nhìn chằm chằm anh ta, thanh âm thoáng ánh lên run rẩy nói:“Nếu như...Nếu như tôi lấy lòng anh, anh có phải hay không thật sự sẽ buông tha cho cha tôi?”
“Mạc TâmNhan, vì cứu cha của cô, cô còn có lựa chọn nào khác sao?”Dịch Dương mở bình rượu,Động tác ưu nhã rót vào trong chén, chất lỏng đỏ sậm ở trong chén lắc lư tạo ra một màu sắc diêm dúa lòe loẹt:“Không ai có thể ép buộc cô, cô có thểlựa chọn cự tuyệt.”
Mạc TâmNhan trầm mặc thật lâu, nửa ngày, nhìn rượu đỏ trong ly, run giọng nói:“Được...Tôi đápứng anh, nhưng mà, anh nhất định không được gạt tôi...”
Một nụ cười gằn tà mị bỗng nhiên nở trên khóe môi của anh ta, anh ta cầm lên một chén rượu đỏ tiến đến gần môi của cô, thấp giọng cười nói:“Vậy thì bắt đầu đi!”
Mạc TâmNhan đưa tay chuẩn bị tiếp nhận ly rượu đỏ kia, nhưng mà anh ta nhíu nhíu mày, khăng khăng muốn đút cô. Cô không thể làm gì hơn là đành phải bị ép uống vào.
Anh ta hết sức nôn nóng, cô bị ép ngẩng đầu lên, có dịch rượu từ khóe môi của cô tràn ra, dọc theo hàm dưới trượt xuống đọng lại trên cần cổ trắng nõn, trong nháy mắt ánh mắt anh ta đỏ lên.
Anh ta bỗng nhiên đem cái ném xuống mặt đất, sau đó nằm lên giường, khẽ cười nói:“Bắt đầu đi.”
Mạc TâmNhan lau đi khóe miệng, nhìn người đàn ông nằm ở trên giường, nửa ngày đều không nhúc nhích.
Thấy cô không có động tĩnh gì, anh ta cười lạnh:“Hiện tại đổi ý còn kịp.”
Cô đan chặt ngón tay, cuối cùng đứng lên, từng bước từng bước hướng phía anh ta đi đến, mỗi đi một bước, lòng của cô đều sẽ run rẩy một chút.
Mặc dù bọn họ đây cũng không phải là lần đầu tiên, thế nhưng mà, lại là lần thứ nhất cô chủ động lấy lòng anh ta, hơn nữa còn là ở loại hoàn cảnh chịu nổi này. Trong lòng cô cảm nhận được cũng chỉ có sỉ nhục.
Loading...
Cô bò lên giường ngồi bên cạnh anh ta, ngón tayrun rẩy cởi từng cúc áo của anh ta. Có lẽ là quá khẩn trương, một lúc lâu sau cô mới cởi được áo của anh ta, nhìn lồng ngực cường tráng của anh ta, tim cô như nổi trống.
“Chỉ nhìn cũng gọi lấy lòngsao?”Anh ta nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhẫn nhịn của cô, cười lạnh thành tiếng.
Cô cắn cắn môi, cuối cùng cúi người, môi đến gần từng chút từng chút hôn lên da thịt của anh ta.
Theo cánh môi mềm mại của cô hạ xuống, màu con ngươi anh ta trong nháy mắt càng ngày càng dày đặc, nhịn không được vươn tay ôm thật chặt cô.
Mạc TâmNhan bị anh ta như thế ôm một cái, cả nửa người cùng với anh ta chặt chẽ kề nhau, cách một tầng áo ngủ, không chỉ là hai thân thể nóng bổng, còn có hai trái tim mãnh liệt cuồng loạn.
Có chút nhẫn nhịn không được sự lạnh nhạt trêu chọc của cô, Dịch Dương gầm nhẹ một tiếng, một cái xoay người liền đem cô hung hăngđặt ở dưới thân.
Lần này, cô không giãy dụa một chút nào, chỉ là sắc mặt bình tĩnhnhìn anh ta, nhưng chỉ có chính cô mới biết được, trái tim kia của cô cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Trút ra quần áo trên người cô,nhưng anh ta không có tiếp tục làm gì, chỉ là nhìnsắc mặt bình tĩnh của cô, cười lạnh:“Không phảinói muốn lấy lòng tôi thật tốt sao? Vậy thì tự cô đến.”Nói đoạn, anh ta dẫn dắt tay của cô đi vào...
Tấm mặt nạ bình tĩnh kia của Mạc TâmNhan giống như bỗng nhiên bị phá ra một cái lỗ hổng, lộ ra một chút bối rối.
Thấy cô rụt lại tay không nguyện ý, Dịch Dương cười lạnh:“Muốn đổi ýsao? Được thôi, chỉ cần cô mở miệng.”
Cô cắn cắn môi, sức mạnh trên tay trong nháy mắt biến mất, tùy ý anh ta lôi kéo tay của cô đi vào...
Cơ hồ là bản thân dẫn dắt anh ta tiến vào trong cơ thể của cô, dưới loại tình huống này, loại này nhục nhã cơ hồ làm cô cắn nát môi.
Ánh mắt Dịch Dương chùng xuống, gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu điên cuồng đòi hỏi, Mạc Tâm Nhan cắn răng, trầm mặc nhận lấy hết thảy...
Ngoài cửa sổ gió nổi lên, thổi đến lá cây vang sào sạt, một đêm này, nhất định không bình thường.
Sau khi xong việc, Dịch Dương đang muốnôm cô hài lòng đi ngủ, nhưng mà trong nháy mắt cô ngồi dậy mặc áo ngủ vào, nhìn anh ta trầm giọng nói:“Hiện tại anh hài lòng? Nên buông tha cho cha tôi đi?”
Thấy cô một lòng chỉ nghĩ đến chuyện của cha, ánh mắt Dịch Dương tối lại, âm thanh lạnh lùng nói:“Tôi không có nói sẽ buông tha cho ông ta bây giờ.”
“Anh...”Mạc TâmNhan nghe xong, nhất thời cuống lên, nắm lấy cánh tay của anh ta, tâm tình kích động quát:“Anh vừa mới nói rõ ràng rồi, anh lại gạt tôi, Dịch Dương, anh lại gạt tôi, tôi hận anh, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy, tôi...
Dạ dày bỗng nhiênquặn đau dữ dội, một nháy mắt sắc mặt cô trắng bệch, theo bản năng dùng tay xoa dạ dày, thần sắc thống khổ không chịu nổi.
Tim Dịch Dương mãnh liệt co rút, ôm lấy thân thể mảnh mai của cô mang theo lo lắng hỏi:“Cô làm sao vậy?”
“Anh cút đi...”Mạc TâmNhan bỗng nhiên hung hăng đẩy anh ta ra, phát điên gào thét:“Dịch Dương, tôi hận anh...Tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh, đời này cũng không muốn có thêm bất cứ liên quan nào đến anh, tôi ghét anh...”
Nhìn ánh mắt chán ghét cùng vẻ mặt bi phẫn của cô, ánh mắt Dịch Dương tối lại, một tay kéo cô vào trong lồng ngực, đè cô dưới thân hung hăng gào thét:“Ghét tôi thì sao, cả đời này của cô chỉ có thể ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn mãi mãi cũng không thể chạy thoát.”
“Tôi ghét anh...tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy anh, tôi thật sự vô cùng hận anh...Rất hận anh...” Cô nói, thanh âm bỗng nhiên thấp xuống, mắt cũng chậm rãi khép lại.
Tim Dịch Dương giật một cái, vuốt ve gương mặt tái nhợt, run giọng gọi:“Mạc TâmNhan...Mạc TâmNhan...”
Nhưng mà gọi nửa ngày, người phụ nữ dưới thân vẫn không có một chút động tĩnh gì, anh ta không khỏi hoảng hốt, cầm điện thoại di động lên bối rối gọi bác sĩ riêng,trái tim vừa đau vừa vội.
“Cô ấy bị đau dạ dày rất nghiêm trọng.”Bác sĩ sau khi kiểm tra cho Mạc Tâm Nhan xong, nhìn về phía sắc mặt nặng nề của Dịch Dương.
Dịch Dương mím chặt môi, nặng nề nhìn Mạc Tâm Nhan đang hôn mê, trái tim chặt chẽ siết đau.
“Nếu như không trị liệu tốt, ăn uống không có quy luật, rất có thể chuyển biến làm ung thư dạ dày.”
Bác sĩ nói câu này triệt để loạn tâm thần anh ta, anh ta nhìn về phía bác sĩ, trầm giọng nói:“Sau này, mỗi ngày ông hãy đến kiểm tra cho cô ấy một lần.”
“Được.”Bác sĩ gật đầu, để lại mấy hộp thuốc, sau đó thu hồi thiết bị kiểm tra yên lặng đi ra ngoài.
Dịch Dương ngồi bên cạnh giường, đau lòng vuốt ve sợi tóc trên trán cô, đau lòng đến có chút thở không nổi.
Cô tại sao lại đau dạ dày nghiêm trọng như vậy, là từ lúc nào bắt đầu, vậy mà anh ta không biết chút nào.
Nhưng mà, cho dù như thế anh ta cũng không nghĩ buông cô ra, một khi buông cô ra, cô sẽ cùng Tiêu Thần Phong ở bên nhau, như thế anh ta thật sự điên mất. Hiện tại anh ta chỉ muốn để cô mang thai con của anh ta, anh ta tin chắc, chỉ cần giữa bọn họ có liên quan với đứa bé, như vậy vì con, cô cũng sẽ ở lại bên cạnh anh ta, chỉ cần cô ở bên anh ta là tốt rồi.
Lúc Mạc TâmNhan tỉnh lại lần nữa, bên trong gian phòng không có bất kỳ người nào, ngoài cửa sổ tối tăm mờ mịt, để cô không đoán được bây giờ là mấy giờ.
Cô vừa mới ngọ ngoạy ngồi dậy, cửa phòng liền bị người đẩy ra, cô đưa mắt nhìn lại, một giây sau, cô liền thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ.
Dịch Dương bưng một chén cháo loãng nóng hổi đi tới, anh ta ngồi ở mép giường, đem chén đưa tới trước mặt của cô, ngữ khí hơi có chút hòa hoãn mở miệng:“Ăn hết những thứ này, mới tốt cho dạ dày.”
Mạc TâmNhan không để ý đến anh ta, chỉ là ngẩn người ôm đầu gối nhìn ngoài cửa sổ.
Thấy cô đối với mình hờ hững, Dịch Dương không khỏi xạm mặt lại, dùng lệnh khiến khẩu khí gầm nhẹ nói:“Ăn hết.”
Mạc TâmNhan lúc này mới quay đầu, nhìn anh ta, mặt tái nhợt hiện lên nụ cười lạnh châm chọc:“Đang hung hăng tra tấn tôi lại giả mù sa mưa làm những việc này có ý nghĩa sao? Tôi bị đau bụng dằn vặt đến chết không phải càng hợp ý anh à?”
Ánh mắt Dịch Dương tối sầm, nửa ngày, anh ta cười âm lãnh nói:“Không ăn cũng được, cha cô ông ta...”
“Dịch Dương, anh mẹ nó không uy hiếp người khác sẽ chết sao?” Lời anh ta còn chưa nói hết, Mạc Tâm Nhan lập tức chán ghét rốngmột tiếng,còn mang theo thô tục.
Nhìn cô thế này dù sao so với hờ hững với mình tốt hơn nhiều, Dịch Dương đưa tay muốn sờ mặt cô, lại bị cô một tay hất ra.
Anh ta đứng lên, nhìn dáng vẻ tức giận của cô, trầm giọng nói:“Mạc TâmNhan, cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi đảm bảo cha cô sẽ bình an vô sự.”
“Anh thấy tôi còn tin tưởng anh sao?”Mạc TâmNhan hừ lạnh, trong mắt tràn đầy oán hận.
Anh ta nhíu nhíu mày, đem chén đặttrên bàn trà, lạnh lùng cười nói:“Giờ phút này cô ngoại trừ tin tưởng tôi, còn có lựa chọn khác sao?” Anh ta nói xong, nhìn thật sâu cô một chút, sau đó quay người yên lặng đi ra ngoài. Lúc kéo cửa phòng ra, anh ta đột nhiên ngừng lại, thấp giọng nói:“Sau này sinh hoạt của nhà họ Dịch không cần cô làm nữa, đem thân thể dưỡng cho tốt đi.”
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh châm chọc từ phía sau truyềnđến, anh ta lặng yên nắmchặt nắm đấm. Giờ phút này, mặc kệ anh ta làm cái gì, trong đáy lòng cô cũng chỉ toàn bài xích thôi.
Giữa trưa, anh ta lần nữa bưng thức ăn nóng hổi đi vào gian phòng.
Mạc TâmNhan đang ngủ, hô hấp rất nhạt. Anh ta im ắng đi qua, nhìn trên tủ đầu giường cái chén rỗng, khóe môi không tự chủ câu lên một độ cong mềm mại.
Đem đồ ăn để xuống, anh ta nhìn người đang ngủ say trên giường, tim lại bắt đầu mơ hồ đau.
Cho dù là trong cơ, cô cũng nhíu chặt mày, như có như không ưu sầu.
Anh ta không chịu được duỗi ngón tay ra vuốt nhẹ gò má cô, trong mắt mang theo một vệt nhớ nhung cùng đau lòng. Anh ta thừa nhận, giữa bọn họ biến thành thế này anh ta có sai lầm rất lớn, nhưng mà anh ta thật sự không biết nên làm sao bây giờ, anh ta rất yêu cô, nhưng mỗi lần nói ra đều làm tổn thương trái tim cô, nhìn cô gầy gò đau khổ như thế, lý trí nói cho anh ta, anh ta nên buông tha cho cô, trả cho cô tự do, nhưng anh ta không nỡ, cũng làm không được.
Mạc TâmNhan đột nhiên ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt. Lúc mắt đang buồn ngủ mông lung nhìn thấy thấy rõ nam nhân ở trước mắt, sắc mặt của cô trong nháy mắt chìm xuống, trở mình đưa lưng về phía anh ta.
Dịch Dương thu tay lại,ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn nói:“Ăncơm.”
“Để đó đi.”Mạc TâmNhan đạm mạc nôn ra ba chữ.
Ánh mắt Dịch Dương trầm xuống, một tay kéo cô dậy, ra lệnh:“Ăn đi còn nóng.”
Mạc TâmNhan tức giận đẩy tay của anh ta ra, sau đó cũng không thèm nhìn anh ta một cái, bưng chén thức ăn trên tủ đầu giường hung hăng ăn.
Có lẽ là ăn đến quá gấp, cô mãnh liệt ho khan. Dịch Dương giật mình, cuống quít cầm ly nước bên cạnh đưa tới trước mặt cô, cũng vỗ nhẹ lưng cô.
Cô đón lấy ly nước uống một ngụm, đợi dịu đi một chút, cô nhìn anh ta cười lạnh:“Anh không phải muốn tôi ănsao, được, hiện tại tôi liền ăn cho anh xem, đây không phải là thứ anh muốn thấy sao?”
Nói rồi, cô lại bắt đầu mở to miệng ăn.
Sắc mặt Dịch Dương tối lại, đoạt lấy cái chén trong tay của cô, trầm giọng gầm nhẹ:“Mạc TâmNhan, cô đừng bướng bỉnh như thế được hay không.”
“Anh ra ngoài, tôi sẽ không bướng bỉnh nữa.”Mạc TâmNhan lạnh lùng nhấn rõ từng chữ, quay đầu chỗ khác không nhìn anh ta nữa.
Dịch Dương mấp máy môi, đem chén để trên tủ đầu giường, trầm giọng nói:“Tôi có thể ra ngoài, nhưng là, cô nhất định phải ăn xongnhững thứ đó.”
Anh ta nói xong, liền đứng lên đi ra ngoài. Thời điểm đóng cửa lại, anh ta nhìn thật sâu cô một chút, thế nhưng cô không có chút nào để ý tới anh ta, bên mặt lạnh lùng nhìn dị thường xa cách.
Ở trong phòng tịnh dưỡng hơn một tháng, bệnh đau dạ dày của cô cũng không cò tái lại. Một tháng này, cô cơ hồ chưa từng đi ra khỏi cửa phòng, bởi vì có một số người cô không muốn gặp. Dịch Dương cô cũng không muốn gặp, chỉ là người đàn ông kia mỗi đêm đều cưỡng ép ôm cô chìm vào giấc ngủ, bất quá cô giãy dụa, cho nên cũng tùy anh ta, cũng may người đàn ông kia mỗi lúc trời tối đều không có làm gì với cô.
Hôm nay, cô rời giường, dựa theo lệ cũ ngồi phía trước cửa sổ ngẩn người nhìn cảnh vật trong sân vườn. Những ngày này, thời tiết đều rất rét lạnh, đã hoàn toàn vào đông, hai ngày trước còn có một trận tuyết rơi. Cô rất thích tuyết, nhìn thấy tuyết, tâm tình của cô cũng tốt lên rất nhiều. Chỉ là, tâm tình lại thay đổi thế nào, cũng không lau đi được những sầu bi trong lòng cô.
Cô đứng lên,quay về cửa sổ tỏa ra khí lạnh vẽ một gương mặt cười tươi, đột nhiên, một cơn buồn nôn mãnh trào lên lồng ngực. Sắc mặt cô biến đổi, cuống quít chạy vào phòng tắm.
Nôn thật lâu, cô nhìn sắc mặt tái nhợt trong gương, lông mày dần dần nhíu chặt lại, trong lòng dâng lên một sự sợ hãi.
Giờ phút này, ngàn vạn không thể...
Lúc giữa trưa, bác sĩ riêng của Dịch gia lại tới kiểm tra dạ dày cho cô. Cô ngước mắt nhìn một chút, phát hiện hôm nay Dịch Dương không đến đây, lúc này tim mới an ổn buông xuống.
Bắt đầu từ hai tuần trước, vị bác sĩ riêng này mỗi ngày đều sẽ tới kiểm tra thân thể cho cô, về sau thân thể cô tốt hơn một chút, liền đúng thời gian một tuần lễ tới một lần.
Hôm nay, bác sĩsau khi bác sĩ kiểm tra cho cô xong, trên mặt xẹt qua một vẻ mặt khác thường.
Mạc TâmNhan trong lòng một lộp bộp, nhìn bác sĩ trầm giọng hỏi:“Cơ thể tôi lại có chuyện gì sao?”
“Không không không...”Bác sĩ cuống quítlắc đầu, nửa ngày, cười nói:“Thân thể của cô không có gì đáng ngại, chỉ là, cô mang thai rồi.”
Câu nói này trong nháy mắt đánh vỡtất cả hy vọng trong lòng cô,sắc mặt cô một nháy mắt trở nên trắng bệch.
Cô mang thai? Lúc này sao cô có thể mang thai đứa con của người đàn ông kia? Nên làm cái gì, cô nên làm cái gì, con lại nên làm cái gì...
“Khoảng thời gian này cô phải chăm sóc thật tốt, sau khi Dịch tiên sinh biết tin này nhất định sẽ rất vui.”
“Không...”
Bác sĩvừa dứt lời, Mạc Tâm Nhan bỗng nhiên nắm lấy cánh tay của ông, cầu khẩn nói:“Cầu xin ông, đừng nói cho anh ta biết, đừng nói chuyện tôi mang thai cho anh ta biết, cầu xin ông...”
Bác sĩ nghi hoặc nhìn cô, có chút do dự. Mạc TâmNhan luống cuống, lo lắng nói:“Cầu xin ông, thật sự đừng nói cho anh ta biết, tôi xin ông...”
Nhưng thời gian trước anh ấy còn hỏi xem tôi có thể kiểm tra cô có mang thai hay không.Bác sĩdừng một chút, nói:“Xem ra anh ấy rất kỳ vọng cô có thểmang thai con của anh ấy.”
“Không...Không phảinhư vậy...”Mạc TâmNhan bối rối khóc lóc nói:“Anh ta nhất định là muốn dùngđứa bé này đến tra tấn tôi, nhục nhã tôi, anh ta nhất định là muốn dùng đứa bé này để hạn chế tự do của tôi, thật sự không nên nói cho anh ta biết, bác sĩ Hà, xin ông...”
Nhìn dáng vẻ đau khổ cầu xin của cô,bác sĩ Hà giữa lông mày xẹt qua một chút không đành lòng. Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên bị người đẩy ra.