Tiêu Thần Phong ánh mắt lóe lên, một hồi trầm giọng cười, "Chẳng phải cô ấy đi du lịch cùng bạn bè sao?"
"Cái gì? Cô ấy đi du lịch sao?" Mạc Tâm Nhan ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
Tiêu Thần Phong rõ ràng hơi giật mình, nhìn kỹ cô, trầm giọng hỏi: "Sao vậy? Sao em lại kinh ngạc như vậy?"
"Cô ấy không phải đang mang thai sao? Làm sao có thể đi du lịch? Nhỡ đứa nhỏ xảy ra chuyện thì sao?"
Ngay khi Mạc Tâm Nhan vừa dứt lời, đôi mắt Tiêu Thần Phong đọt nhiên chùng xuống. Dịch Thanh thực sự đã nói với Mạc Tâm Nhan về việc cô ấy mang thai, vậy Dịch Thanh có còn nói gì với cô ấy nữa không.
Loading...
“Thần Phong, có phải Thanh Thanh chưa thông báo với anh về việc cô ấy có thai hay không?” Mạc Tâm Nhan lo lắng nhìn anh, hỏi.
"Hôm qua cô ấy có nói với anh rồi, cô ấy rất vui và xúc động cho anh biết việc cô ấy mang thai. Anh cũng rất bất ngờ khi biết tin"
“Vậy thì tại sao anh lại để cô ấy đi du ngoạn?” Mạc Tâm Nhan có chút trách cứ nhìn anh.
Tiêu Thần Phong ngồi trên giường, giơ tay xoa nhẹ khuôn mặt hồng nhuận của đứa bé trong tay cô, nói nhỏ: “Cô ấy nói bản thân có thai, trong lòng có chút lo lắng nên muốn ra ngoài nghỉ ngơi khi cái thai còn chưa lớn lắm, sợ sau này bụng to rồi không đi được. Đi du lịch khá thoải mái, đừng lo lắng, cô ấy sẽ trở lại sau vài ngày nữa. "
"Dịch Thanh nói cũng đúng, nhưng mang thai làm gì khiến cô ấy lo lắng như vậy." Mạc Tâm Nhan lẩm bẩm trách móc, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Tiêu Thần Phong nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, sau đó ngập ngừng hỏi: "Nhan Nhan, cô ấy có còn nói gì với em nữa không?"
"Ừm ..." Mạc Tâm Nhan gật đầu cười, "Cô gái ngốc nghếch kia khi đó rất vui vẻ, ôm lấy em kích động rất lâu.Em đã nói với cô ấy rằng đứa nhỏ này là con của anh, nên nói với cô ấy nên thông báo với anh đầu tiên, sau đó mới chia sẻ niềm vui này với bạn bè. Sau đó, cô ấy nói với em rằng cô ấy rất lo lắng và không dám nói với anh, vì sợ anh không thích đứa con trong bụng. Chao ôi, cô gái đó thật là suy nghĩ nhiều quá. Đó cũng là con của anh, làm thế nào mà anh có thể không thích nó. "
Tiêu Thần Phong hai mắt tối sầm, trầm giọng hỏi: "Cô ấy còn nói với em cái gì nữa?"
"Cô ấy không nói gì nữa cả. Sau khi cô ấy nói cho em tin đó, cô ấy rất sốt sắng đi tìm chỗ anh, và muốn nói cho anh tin tốt." Mạc Tâm Nhan nói với vẻ mặt khó hiểu. "Em vẫn không thể tìm ra lý do tại sao cô ấy đột nhiên muốn đi du lịch."
“Có lẽ cô ấy thực sự quá căng thẳng, dù sao cô ấy cũng mang thai lần đầu.” Tiêu Thần Phong cười nhẹ, “Nếu bây giờ công ty không quá bận rộn, anh đã có thể đi cùng cô ấy.”
“Không sao đâu anh đừng tự trách, em chỉ mong cô ấy chú ý hơn khi ở bên ngoài.” Mạc Tâm Nhan nói, nhìn xuống đứa trẻ trong tay mình, trong lòng thoáng hiện lên một cảm giác lo lắng.
Tại sao Dịch Thanh đột nhiên đi du lịch, hoàn toàn không nói cho cô biết một lời. Đáng lý cô ấy biết rõ bản thân đang mang thai và không nên ra ngoài. Cô ấy đã rất vui mừng và phấn khởi sau khi biết mình mang thai đứa trẻ, điều đó chứng tỏ rằng cô ấy rất yêu đứa trẻ đó và cô ấy đáng lẽ nên nghỉ dưỡng sức tại nhà.
Nghĩ như vậy, cô ngước mắt lên nhìn Tiêu Thần Phong, nhỏ giọng hỏi: "Thần Phong ... Thanh Thanh, cô ấy thật sự đi du lịch sao?"
“Ừ.” Tiêu Thần Phong gật đầu mà không nói nhiều.
Trái tim của Mạc Tâm Nhan càng thêm xáo trộn, cô hy vọng Tiêu Thần Phong không nói dối cô, cô hy vọng Dịch Thanh được an toàn. Dù sao đứa trẻ đó cũng là con của Tiêu Viêm Phong, anh ấy không nên slàm tổn thương con mình, nghĩ đến đây, sự khó chịu trong lòng cô giảm đi đôi chút.
Không lâu sau, Tần Hiên và Tiểu Vân đã mang theo Tiểu Bảo đến.
Tần Hiên liếc nhìn Tiêu Thần Phong, ánh mắt tối sầm lại, nhưng không nói gì, chỉ dẫn Tiểu Bảo đến giường bệnh.
Tiểu Vân lao đến giường bệnh từ lâu, ôm cháu trai vui vẻ trêu chọc.
Nhìn thấy bọn họ tới, Tiêu Thần Phong đứng lên, ôn nhu nhìn Mạc Tâm Nhan: "Em máu nghỉ ngơi cho thật tốt, lần sau anh sẽ cùng Thanh Thanh đến thăm em."
Nghe những lời anh vừa nói, trong lòng Mạc Tâm Nhan lại càng thêm an tâm, cô ngước mắt lên nhìn anh, khẽ cười: "Được rồi, lần sau anh và Thanh Thanh nhất định phải đến đấy."
“Ừm.” Tiêu Thần Phong gật đầu, liếc nhìn Tần Hiên một cái, một lúc sau mới bước ra ngoài.
Sau khi Tiêu Thần Phong rời đi, Tần Hiên nhìn thấy giữa hai lông mày Mạc Tâm Nhan xuất hiện một tia phiền muộn, không khỏi lo lắng hỏi: "Nhan Nhan, em có chuyện gì sao?"
Mạc Tâm Nhan nâng mắt liếc nhìn Tiếu Vân đang vui vẻ trêu chọc cháu trai, một lúc sau mới lắc đầu: "Không có chuyện gì."
Bây giờ Tiếu Vân chọc cháu trai đến vui vẻ như vậy, làm sao cô có thể bày tỏ sự lo lắng của mình về Dịch Thanh ngay vào lúc này. Trong trường hợp thực sự chỉ là cô ấy đã nghĩ quá nhiều,nếu cô nói ra sẽ khiến Tiếu Vân lo lắng.
Sau khi nằm viện một tuần, Tần Hiên đưa cô và con về nhà. Rốt cuộc ở nhà vẫn là thoải mái nhất. Một tuần trong bệnh viện trôi qua, người đàn ông bí ẩn đội mũ và đeo khẩu trang đó không bao giờ xuất hiện nữa, điều này khiến cô cảm thấy hơi khó chịu và thất vọng.
Nó thực sự chỉ là tưởng tượng của cô ấy? Người đàn ông bí ẩn đó hoàn toàn không phải là Dịch Dương sao. Nhưng tại sao bóng dáng cô nhìn thấy rất quen thuộc, nếu người đàn ông đó không phải Dịch Dương, vậy tại sao anh ta lại đến phòng bệnh ể gặp cô và đứa trẻ?
Dù người đàn ông bí ẩn không bao giờ xuất hiện nữa nhưng trong lòng cô vẫn lặng lẽ mong ngóng, mong Dịch Dương có thể nhanh chóng trở về bên cô và các con. Loại mong đợi này chưa bao giờ tan vỡ trong lòng cô, lại càng mạnh mẽ hơn sau khi đứa trẻ ra đời.
Sau khi cô và đứa trẻ trở về nhà, Tiếu Vân đi theo về nhà cô để chăm sóc cô và đứa trẻ. Với sự chăm sóc của Tiếu Vân, cô cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều trong thời gian ở cử, ít nhất là khi đứa trẻ khóc, cô không phải làm bận tâm. Tiếu Vân đã chăm sóc cháu trai trai nhỏ bằng mọi cách có thể, và cô ấy cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy Tiểu Bảo nhìn tình yêu của Tiểu Vân dành cho em trai mình bằng ánh mắt ghen tị, cô vẫn cảm thấy có chút không chịu nổi, mấy lần muốn nói Tiểu Bảo cũng là con nhà họ Dịch, nhưng cô lại không thốt nên lời. Vì lý do này, trái tim cô luôn cảm thấy rất có lỗi với Tiểu Bảo.
Trong thời gian cô ở cử, Dịch Thanh chưa bao giờ đến thăm cô một lần nào, mỗi khi cô gọi cho Dịch Thanh, luôn là giọng một người phụ nữ trung niên trả lời cô. Người phụ nữ đó luôn nói với cô rằng Dịch Thanh không tiện nghe điện thoại.
Sau một tháng như vậy, nỗi lo lắng trong lòng cô càng ngày càng lớn hơn, sao có thể trùng hợp đến mức mỗi lần cô gọi điện cho Dịch Thanh, lúc nào Dịch Thanh cũng luôn không tiện trả lời. Rõ ràng, có chuyện gì đó đã xảy ra với Dịch Thanh, và người phụ nữ đang cầm điện thoại di động của cô là một phụ nữ trung niên. Người phụ nữ đó đã trả lời tất cả các loại cuộc gọi thay cho Dịch Thanh.
Trong lòng cô lo lắng, mỗi lần gọi điện cho Tiêu Thần Phong hỏi chuyện gì, Tiêu Thần Phong đều không có thời gian nghe điện thoại, cũng không ngừng an ủi cô đừng suy nghĩ nhiều, Dịch Thanh vẫn ổn.
Nhưng làm sao cô có thể yên tâm khi không nghe thấy giọng nói của Dịch Thanh hơn một tháng qua.