Bỗng nhiên nghe thấy ngoài sân truyền đến tiếng nôn mửa dữ dội, Mạc Tâm Nhan giật mình quay thì nhìn thấy Dịch Thanh đang cầm quần áo đứng ở trong sân không ngừng nôn oẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng bừng.
Cô nhìn thoáng qua sân, do dự một hồi, sau đó đi ra ngoài, nắm tay Dịch Thanh lo lắng hỏi: " Em làm sao vậy? Vừa rồi không phải đang rất tốt sao?"
"Em không biết..." Dịch Thanh vỗ về. Vỗ vỗ ngực, khó chịu nói: "Mấy ngày trước cũng như vậy, bụng rất khó chịu, nhưng không nôn ra được cái gì, chỉ luôn cảm thấy rất buồn nôn."
Mạc Tâm Nhan nhíu mày cười một tiếng: " Dịch Thanh, có phải em đã có...?"
“Hả?” Dịch Thanh chấn động toàn thân, nửa phút sau cô mới định thần lại, kinh ngạc nhìn Mạc Tâm Nhan, “Nhan Nhan, chị nói cái gì? Em có sao? Không thể nào?"
“Tôi cũng đã từng cảm thấy thế này khi tôi mang thai.” Mạc Tâm Nhan cười và nhỏ giọng nói, “Lúc đó, tôi cũng giống như em, lúc nào tôi cũng buồn nôn. Tốt hơn là em nên đến bệnh viện để kiểm tra, tám phần chắc chắn là có thai."
Dịch Thanh vô thức vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng: "Nếu thật sự mang thai đứa con của Thần Phong, em sẽ mừng đến mức không ngủ được."
“Tôi không ngờ em thích trẻ con đến vậy.” Mạc Tâm Nhan mỉm cười, tâm trạng của cô đã trở nên tốt hơn.Đây có thể coi là điều hạnh phúc duy nhất trong vài tháng qua.
"Em rất thích trẻ con..." Dịch Thanh cười, đột nhiên ngượng ngùng nói: "Quan trọng nhất là em đang mang thai đứa con của Thần Phong."
Mạc Tâm Nhan lặng lẽ nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Dịch Thanh, có thể thấy rằng Dịch Thanh thực sự rất yêu Tiêu Thần Phong. Chỉ hy vọng Dịch Thanh có một đứa con như cô ấy mong muốn. Tuy nhiên, cô hy vọng Tiêu Thần Phong không phải loại người như vậy, nếu không thì… Dịch Thanh phải làm sao, và đứa trẻ sau này phải làm sao? Nghĩ đến đây lòng cô dần có chút bất an.
“Được rồi, Nhan Nhan, thời tiết thay đổi, chúng ta mau vào phòng đi.” Dịch Thanh vừa nói vừa ôm cô vào nhà, ngượng ngùng hỏi: “Nhan Nhan, sao vừa rồi chị lại đứng bên ngoài? Có phải thấy người quen nào không? "
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Mạc Tâm Nhan hơi giật mình, nhất thời thấp giọng cười nói: "Không có việc gì, chẳng qua ngồi lâu nên mới đi dạo một vòng."
Bên ngoài sân, một bóng người thon gầy lặng lẽ nấp bên cổng sân, chốc chốc lại nhìn chằm chằm bóng lưng Mạc Tâm Nhan. Có một cảm giác khao khát và miễn cưỡng ẩn sâu trong đôi mắt sâu thẳm đó.
Nhan Nhan...Đợi anh, đợi anh trở lại...
Vào ngày thứ hai, Dịch Thanh vui vẻ xuất hiện trước mặt Mạc Tâm Nhan với tờ giấy xét nghiệm có thai.
Loading...
"Nhan Nhan, em thật sự có thai, cuối cùng em cũng mang thai đứa con của Thần Phong."
Dịch Thanh rất vui và phấn khích, cô ôm lấy Mạc Tâm Nhan và gần như bật khóc.
Mạc Tâm vỗ vỗ vai cô, thấp giọng cười nói: "Em đã nói tin tốt này cho Thần Phong chưa?"
“Vẫn chưa…” Cô lắc đầu lau nước mắt vui mừng, vừa nhìn Mạc Tâm Nhan vừa nói: “Em đã chạy đến chỗ chị ngay khi nhận được tờ kết quả, em muốn chia sẻ niềm vui với chị, nếu không phải chị nhắc, em sẽ không biết rằng bản thân đã đã có thai, cái thai đã được hơn một tháng rồi. "
Mạc Tâm Nhan mỉm cười nắm lấy tay cô và nói: "Thật là ngốc, ba của đứa trẻ này là Thần Phong, em nên thông báo tin vui này cho anh ấy đầu tiên."
"Vậy sau khi chị biết mình mang thai, người đầu tiên cùng chị chia sẻ niềm vui có phải là anh của em không?"
Dịch Thanh sau khi hỏi xong liền cảm thấy hối hận.Chưa kể đến bây giờ anh trai cô vẫn đang mất tích, sống chết không rõ, chỉ nói trước đây khi Mạc Tâm Nhan sinh con, khoảng thời gian đó anh trai cô đã đối xử với Mạc Tâm Nhan rất tệ bạc, lúc đó Mạc Tâm Nhan rất hận anh trai mình, bây giờ cô lại lỡ miệng nói những lời đó.
Nhìn sắc mặt Mạc Tâm Nhan tối sầm lại, Dịch Thanh vội vàng nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi Nhan Nhan, em không cố ý hỏi như vậy, em chỉ là..."
Không sao đâu.” Mạc Tâm Nhan cười nói, “Chị biết em không cố ý, thật sự không có chuyện gì đâu.”
Dịch Thanh mím môi, vuốt bụng một hồi, đột nhiên có chút lo lắng nói: "Em không biết sau khi biết em mang thai con của anh ấy thì Tiêu Thần Phong có vui mừng không. Em lo lắng anh ấy sẽ không vui."
Mạc Tâm Nhan cau mày, trầm giọng hỏi: "Vì sao em lại nói như vậy? Em mang thai con của anh ấy, anh ấy làm sao có thể không vui. Nếu anh ấy không muốn có con, làm sao có thể khiến cho em mang thai."
"Nhan Nhan, chị biết đấy..." Dịch Thanh buồn bã nói, nắm tay cô. "Người anh ấy thích luôn là chị. Trước kia em đã từng nghĩ rằng là do chị quyến rũ anh ấy, vì vậy tôi đã ghét chị luôn làm khó dễ chị. Nhưng thật may, sau khi chị quay lại còn có một gia đình hạnh phúc, em nhận ra rằng em đã hoang tưởng, chỉ là anh ấy yêu đơ phương chị, trong lòng anh ấy đến bây giờ vẫn còn nhớ đến chị, vì vậy em đã lo lắng rằng anh ấy sẽ không thích đứa con trong bụng của em. "
Mạc Tâm Nhan lắc đầu, trầm giọng nói: "Em thật ngớ ngẩn, đây là con của anh ấy. Từ khi anh ấy để cho em mang thai đứa nhỏ, anh ấy đã chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận đứa trẻ này. Hơn nữa,em không nghĩ nếu sinh con gia đình sẽ càng thêm hạnh phúc sao? Sau khi biết tin em mang thai, có thể anh ấy sẽ chăm sóc vào mẹ con em."
Nghe Mạc Tâm Nhan nói, Dịch Thanh không khỏi thả lỏng một lúc. Cô nhìn Mạc Tâm Nhan, thấp giọng cười nói: "Một lúc nữa em sẽ thông báo cho anh ấy biết tin tức em mang thai, để xem anh ấy phản ứng như thế nào. Bây giờ vừa nghĩ tới, tôi cảm thấy hơi chột dạ."
Mạc Tâm Nhan bị lời nói của cô làm cho buồn cười một hồi, không nhịn được đùa giỡn nói: "Chị bảo em nói cho anh ấy biết tin em mang thai, nhưng không phải kêu em đi thổ lộ với anh ấy, sao lại căng thẳng? Hai người đã là vợ chồng nhiều năm như vậy rồi. "
“Chị không biết đâu, đứng trước mặt anh ấy em thường căng thẳng.” Dịch Thanh xấu hổ nói, hai tay ôm chặt tờ giấy xét nghiệm.
Mạc Tâm Nhan có thể thấy rằng Dịch Thanh rất yêu Tiêu Thần Phong, cô chỉ hy vọng rằng cuối cùng người đàn ông đó sẽ không để cô thất vọng.
Sau khi Dịch Dương biến mất, Tiêu Thần Phong đã quản lý toàn bộ tập đoàn Bách Dịch. Cách đây không lâu, Tập đoàn Bách Dịch đã bị một đòn nặng và gần như không thể trụ được, sau khi thảo luận với các cổ đông, cuối cùng họ đã quyết định hợp nhất Tập đoàn Bách Dịch và tập đoàn quốc Thần Phong. Mà Tiêu Thần Phong, với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Thần Phong, cộng với việc anh là con rể của Dịch gia, nên anh nghiễm nhiên trở thành cổ đông lớn nhất khi hai công ty sát nhập.
Dịch Thanh đi ô tô đến tập đoàn Bách Dịch, cô vừa mừng vừa lo. Khi cô lái xe đến tầng dưới của tập đoàn Bách Dịch, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang trên xe phóng nhanh đi.
Cô cau mày nghi ngờ, anh ấy đang đi đâu vậy? Về nhà hay ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nếu là về nhà thì cô sẽ đi theo. Nếu là nói chuyện công việc, thì cô sẽ yên lặng từ một bên quan sát, khi anh ấy bàn bạc xong cô sẽ thông báo tin vui cho anh. Nghĩ đến đây, cô lập tức quay đầu xe chạy theo.
Bởi vì khoảng cách hơi xa, cô đuổi theo có chút khó khăn. Không biết đã qua bao lâu, từ xa cô đã nhìn thấy xe của anh dừng trước một căn biệt thự, nơi cô chưa từng thấy qua. Cô không biết đó là biệt thự của anh hay anh đến thăm người khác. Nếu là biệt thự của anh, tại sao anh không nói cho cô biết sự tồn tại của căn biệt thự này, chẳng lẽ anh ấy lại giấu người trong đó? Nghĩ đến mấy ngày nay anh về muộn, lòng cô tự nhiên cảm thấy khó chịu.
Sau khi Tiêu Thần Phong bước vào biệt thự, cô mới dám lái xe chạy tới. Xe dừng qua một bên, cô thận trọng bước xuống xe, trên tay cầm chặt chiếc tờ giấy khám thai.
Cô thận trọng bước vào sân, sân vắng lặng như không có người. Nhưng hoa và cây trong sân đều được cắt tỉa cẩn thận, hẳn là thường ngày đều có người quản lý.
Cô lặng lẽ bước vào nhà, phòng khách vắng lặng, có búp bê và đồ chơi trẻ em trên bàn cà phê và sofa. Khi nhìn thấy những thứ đó, trái tim cô chùng xuống, chẳng lẽ trong biệt thự này có một đứa trẻ ở trong đó, đó có thể là con của ai? Nó là con của anh ta với người phụ nữ khác? Tại sao lại thế này, người phụ nữ đó là ai? Anh ta thực sự có người phụn nữ khác và con bên ngoài sau lưng cô? Anh đã không muốn chạm vào cô trong suốt ba năm qua khi hai người họ kết hôn. Thì ra bên ngoài đã có người phụn nữa khác.
Nhất thời mọi cảm xúc dồn nén trong lòng khiến cô khó chịu đến mức không thở được.
A! Đây là nhà của anh ta, một ngôi nhà hoàn chỉnh. Cô cầm chặt tờ giấy khám thai trong tay, cả người run lên không kìm được.
Thỉnh thoảng trong bếp có tiếng động, chắc là có người đang làm bếp. Không biết người đàn ông trong bếp lúc này là người hầu của biệt thự này hay là... người phụ nữ mà anh ấy đã thận trọng che giấu. Cô liếc nhìn căn bếp, sau đó lặng lẽ bước lên lầu.
Cô muốn xem anh ấy giấu người phụ nữ và đứa trẻ nào trong biệt thự này. Vừa nghĩ anh ta phụ nữ và đứa con ngoài giá thú sau lưng khiến cô cảm thấy khó chịu. Anh ấy không phải vẫn luôn thích Mạc Tâm Nhan sao? Đó cũng là một cái cớ sao? Đó cũng là vỏ bọc sao? Người phụ nữ anh ta thực sự yêu ở đây sao?
Từ lâu, cô cho rằng trong lòng anh ấy chỉ có Mạc Tâm Nhan, cho nên không bao giờ nghi ngờ anh ấy sẽ có những người phụ nữ khác.Bây giờ nghĩ lại, có phải cô đã quá ngốc, hay lòng dạ của người đàn ông kia quá thâm sâu.
Càng nghĩ về điều đó, cô ấy càng thấy buồn. Thất vọng, đau đớn, hận thù cứ quẩn quanh trong lòng khiến cô không ngừng run rẩy, bàn tay nắm chặt gần như bóp nát tờ giấy xét nghiệm mang thai trong lòng bàn tay.
Khi lên lầu, cô cũng không ngừng tự an ủi mình, có lẽ cô đã suy nghĩ nhiều quá, anh ấy chỉ đến đây thăm khách hoặc bạn bè thôi. Thế nhưng dạo này anh ấy thường xuyên về muộn, lại luôn thờ ơ với cô khiến cô có chút nghi ngờ.
Trên tầng hai, toàn bộ hành lang yên tĩnh dường như không có một bóng người.
Tầng 2 có mấy phòng nhưng cửa phòng nào cũng đóng, chỉ có một phòng là có cửa để hở. Một giọng nói yếu ớt phát ra từ căn phòng đó, xen lẫn với tiếng thổn thức còn non nớt và buồn bã của đứa trẻ.
Cô bước từng bước nhẹ nhàng chậm rãi, mặt đất trải thảm dày, bước chân nhẹ nhàng nên cô bước qua không gây tiếng động. Cô nấp ở ngưỡng cửa, cẩn thận nhìn vào phòng qua khe hở...
“Sao lại phát bệnh?” Tiêu Thần Phong liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ trên giường, sau đó nhìn người trông trẻ qua một bên, trầm giọng hỏi.
Bảo mẫu cúi đầu, trầm giọng nói: "Mấy ngày nay thời tiết trở lạnh, tiểu thư ngày nào cũng thích ngồi trong sân ngắm cảnh bên ngoài. Tôi có bế đưa cô bé vào mấy lần, cô bé lại chạy ra ngoài. Cuối cùng, tôi phải mặc cho cô bé nhiều quần áo hơn, nhưng cô bé vẫn bị ốm."
"Đã gọi bác sĩ đến khám chưa?"
"Buổi sáng ngay sau khi cô bé nôn mửa, tôi đã gọi bác sĩ đến khám. Bác sĩ nói rằng cô bé bị cảm và sốt cao." Bà trông trẻ nói, và nhìn cô bé trên giường với vẻ đau khổ, tiếp tục nói, "Nhưng cơn sốt mãi không thể hạ được nữa, mặt đỏ bừng, còn nói mớ gì đó nên tôi vội gọi cho anh đến đây.
“Mẹ ơi… Mẹ ơi…” Tiểu Bối nhắm chặt mắt, và cái miệng nứt nẻ không ngừng vặn vẹo khóc, “Mẹ ơi… Tiểu Bối nhớ mẹ, Tiểu Bối sẽ không bao giờ làm mẹ tức giận nữa... ô, mẹ ơi..."
Bảo mẫu buồn bã liếc nhìn Tiểu Bối đang bất tỉnh, sau đó nhìn Tiêu Thần Phong nói: "Tôi nghĩ rằng tiểu thư rất nhớ mẹ. Khi bọn nhỏ ốm, chúng thường sẽ rất nhớ mẹ. Thưa anh, anh thấy đấy."
Tiêu Thần Phong rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Không cần, chỉ là bệnh vặt. Mấy ngày nay cô nên gọi bác sĩ đến kiểm tra, hiện tại trời lạnh., cẩn thận đừng để con bé ở ngoài, nếu con bé không nghe lời, cô cứ nhốt con bé trong phòng. "
"Nhưng mà..." Bảo mẫu vẻ mặt có chút lo lắng, thận trọng nói: "Mỗi ngày đều giữ đứa nhỏ trong nhà không cho nó ra ngoài, như vậy sẽ khiến nó nhàm chán."
Tiêu Thần Phong liếc nhìn cô gái nhỏ trên giường với ánh mắt phức tạp, sau đó nhẹ nhàng nói: "Vậy thì khi thời tiết tốt cô có thể để con bé chơi trong sân, nhưng đừng để con bé ra ngoài khi trời quá lạnh."
“Được rồi, thưa anh.” Những người trông trẻ này chỉ chăm sóc đứa trẻ, cô ta không biết đứa trẻ đến như thế nào, lúc đầu cô nghĩ đứa trẻ là con của anh ta, nhưng sau đó cô cảm thấy không phải. Trông anh ta có vẻ quá thờ ơ với đứa trẻ, mà đứa trẻ cũng không thích anh ta. Đôi khi đứa trẻ gọi anh ta là ông chú tồi tệ và anh ta ngăn không cho con bé gặp ba, mẹ. Tuy nhiên, dù mối quan hệ giữa đứa trẻ và anh ta có như thế nào thì bổn phận của cô là phải chăm sóc cho đứa trẻ thật tốt. Đứa trẻ này cũng là một đứa trẻ rất dễ thương, trong lòng cô cũng rất thích đứa nhỏ này.
Tiêu Thần Phong ngồi ở bên giường, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Bối, nhiệt độ dị thường truyền đến đầu ngón tay khiến anh ta cảm thấy có chút lo lắng.
Làm thế nào để nóng như thế này?
“Mẹ ơi…” Tiểu Bối đột nhiên đưa tay ra, bàn tay nhỏ bé nóng bỏng nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh, nhắm mắt lại và thất thần khóc, “Mẹ ơi… Tiểu Bối rất nhớ mẹ, Tiểu Bối cũng rất nhớ ba...và anh trai, và chú... Tiểu Bối nhớ mẹ... Mẹ ơi..."
Lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn giống như Mạc Tâm Nhan khi còn bé, một tia xót xa và thương hại chậm rãi hiện lên trong mắt anh.
Hồi còn bé Mạc Tâm Nhan dễ thương như Tiểu Bối, lúc đó Mạc Tâm Nhan cũng đáng yêu vô cùng, hầu như tất cả mọi người ai cũng thích vẻ hoạt bát, dễ thương của cô. Khi đó, anh luôn ngẩng đầu nhìn cô, muốn chơi với cô, nhưng lại không dám đến gần cô. Cô quá xinh đẹp và đáng yêu khiến anh cảm thấy xấu hổ. Khi đó, anh thường nghĩ nếu mình được sinh ra trễ hơn, anh ta sẽ là người ở bên cô, bảo vệ cô. Nhưng đôi khi anh cũng mừng vì mình được sinh ra sớm, nếu không anh đã trở thành anh trai của cô và anh sẽ không thể thích cô.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra khi còn bé, trong mắt anh hiện lên sự mềm mại.
"Mẹ..." Tiểu Bối nắm tay Tiêu Thần Phong và bắt đầu nức nở, "Tiểu Bối đã không gặp mẹ nhiều ngày... Mẹ ơi, Tiểu Bối thực sự rất nhớ mẹ..."
Nghe con bé thổn thức, tim Tiêu Thần Phong thắt lại không thể giải thích được, con bé cũng là con của Mạc Tâm Nhan, con bé còn trông rất giống Mạc Tâm Nhan khi còn nhỏ.
Anh đưa tay xoa nhẹ lên trán con bé, khẽ thì thầm: "Tiểu Bối ngoan nghe lời, có ba ở đây, Tiểu Bối sẽ mau khỏe lại, mẹ đang đợi Tiểu Bối."
"Ba ơi..." Tiểu Bối nức nở, dần dần không còn tiếng động, nhưng hai tay nhỏ bé vẫn nắm chặt bàn tay to của anh ta.
Tiêu Thần Phong nhìn Tiểu Bối đang dần chìm vào giấc ngủ, nếu đứa trẻ thuộc về anh và Mạc Tâm Nhan, anh nhất định sẽ rất đau lòng cho đứa nhỏ và sẽ dành hết tình cảm cho con bé.
Thật tiếc khi không phải vậy, con bé là con của Mạc Tâm Nhan và một người đàn ông khác. Và đứa trẻ này cũng không thích anh ta.
Có đôi khi anh ta muốn hạ quyết tâm, tàn nhẫn với đứa trẻ này, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt giống Mạc Tâm Nhan và đôi mắt sáng long lanh của con bé, anh không đành lòng.
Trốn ở ngoài cửa phòng, Dịch Thanh bịt chặt miệng, yên lặng nhìn mọi thứ trong phòng, thân thể gầy gò không ngừng run rẩy.
Chuyện này sao có thể xảy ra được? Tại sao mà Tiểu Bối lại ở đây với Tiêu Thần Phong được? Chẳng lẽ vụ bắt cóc Tiểu Bối có liên quan đến Tiêu Thần Phong. Nhưng tại sao anh lại làm điều này. Anh biết rõ rằng Mạc Tâm Nhan khi mất Tiểu Bối, gần như tuyệt vọng không muốn sống. Dịch Dương cũng tự trách mình vì chuyện của Tiểu Bối. Mạc Tâm Nhan thậm chí đã trách cứ Dịch Dương vì lý do này. Tại sao anh vẫn làm điều này?Thậm chí còn an ủi Mạc Tâm Nhan như không có chuyện gì xảy ra. Anh ta đang nghĩ cái gì vậy chứ.
Mạc Tâm Nhan trách móc Dịch Dương vì chuyện của Tiểu Bối, có lẽ, đây là mục đích của anh ta. Nghĩ đến đây, trái tim cô đau đớn dữ dội, đầy sợ hãi và phiền muộn. Người đàn ông cô yêu một cách mù quáng, anh ta chỉ muốn làm mọi cách để có được Mạc Tâm Nhan.
Nhưng, anh ấy rõ ràng không phải yêu Mạc Tâm Nhan nhiều lắm sao? Mạc Tâm Nhan đau đến mức muốn chết đi khi cô ấy mất đi Tiểu Bối, mà Tiểu Bối đang ở bên anh, thực sự anh có thể nhìn Mạc Tâm Nhan đau khổ mà vẫn không giao Tiểu Bối ra ư, trái tim anh tàn nhẫn đến mức nào. Tâm tư anh ta sâu bao nhiêu mới có thể giả vờ không chút sai sót gì trước mặt Mạc Tâm Nhan.
Nếu ... Nếu chuyện của Tiểu Bối có liên quan đến Tiêu Thần Phong, vậy còn chuyện của Dịch Dương thì sao? Có phải những người muốn giết Dịch Dương và Mạc Tâm Nhan ở vùng ngoại ô phía tây ngày đó cũng là người của anh ta, vậy thì anh ta đã giết Hứa Giai Lị sao. Nghĩ đến đây, cô như rơi vào động băng, trong lòng rét run cầm cập, đầy sợ hãi và phiền muộn.
Người đàn ông này rõ ràng không yêu cô, vậy tại sao anh ta lại muốn cưới cô, không phải vì cảm động trước sự chân thành của cô, mà là vì anh ta có mục đích khác.
Ông trời ơi, sao cô có thể yêu người đàn ông tàn nhẫn này.
"Hả? Cô gái, cô đang tìm ai mà đứng bên ngoài đây?"