Mấy tuýp dinh dưỡng Sầm Dao mang về bị đám đồng nghiệp cướp sạch. Sầm Dao hơi tiếc, y vốn định để lại một tuýp cho Heinz ăn thử, vì dịch dinh dưỡng do sở nghiên cứu thực phẩm làm ra khá là ngon. Nhưng nghĩ đến tính Heinz ăn gì cũng vậy, chút tiếc nuối này cũng tan biến.
Dự án G18 đã tiến hành được một nửa, nghiên cứu hệ thống trung tâm vẫn luôn mắc kẹt. Máy dự báo và giá trị van còn hợp tác với mấy sở nghiên cứu khác, nhưng phát minh cơ giáp móc nối với chính trị, nên sở nghiên cứu cơ giáp luôn do Nội Các quản lý. Liên Bang và Đế Quốc đang duy trì hòa bình ngoài mặt, trong nước là ca múa mừng cảnh thái bình do phái chủ hòa dựng lên. Nội Các thiếu kinh phí và tài nguyên, Sầm Dao vì một lí do không đau không ngứa bị cách chức một tháng, ý của bên trên quá rõ. Sầm Dao là nhân tố cốt lõi của dự án, lại không thể nghiên cứu sâu hơn, có là ai cũng thấy uất ức.
Một lần nữa nhận được tin ngầm từ giáo sư Sầm phải tạm hoãn tiến độ dự án, Sầm Dao và Fujimogawa buồn bực đứng ở phòng nghỉ trên sân thượng hút thuốc. Fujimogawa nhìn ngón tay mảnh dẻ của Sầm Dao rút ra điếu thuốc thứ hai, bèn nói: "Còn hai tháng nữa là tới bầu cử Tổng Thống, thế cục sẽ lại thay đổi. Hai tháng sau, bên trên sẽ phái người xuống tiếp quản toàn bộ sở nghiên cứu, tạm thời nghẹn hai tháng đi."
Sầm Dao ừ một tiếng, hàng mi dài rủ xuống: "Không cần hai tháng."
Fujimogawa nở nụ cười: "Thiếu tướng Norman nổi tiếng thuộc phái chủ chiến, lập trường của hai người cũng phù hợp đấy chứ. Lỡ đầu não ghép xong, lập trường cả hai trái ngược nhau, thì mày nghĩ mấy hôm nay sống sao nổi?"
"Đầu não chỉ quan tâm tỉ lệ sinh sản, cộng thêm tỉ lệ đứa bé được nuôi dưỡng trong môi trường tối ưu. Thứ nó quan tâm là độ phù hợp của giới tính. Lập trường, tam quan có nhất trí hay không không nằm trong phạm vi tính toán của nó." Sầm Dao chầm chậm nói: "Chế độ hôn nhân xứng đôi sẽ có ngày sụp đổ, nếu bầu cử xong hai nước bắt đầu chiến tranh thì tốc độ sụp đổ sẽ còn nhanh hơn."
Sầm Dao gẩy tàn thuốc: "Tao và Heinz không phải là vấn đề lập trường, chỉ là lựa chọn của tam quan giống nhau. 10 năm qua là 10 năm hòa bình nhất của Liên Bang, nhưng trong 10 năm này, Đế Quốc Kate nhiều lần mon men tới Lĩnh Vực Hoa Hồng. Muốn hòa bình lâu dài thì giao chiến giữa hai nước là việc không thể tránh khỏi. Chủ động phòng ngự phản kích luôn tốt hơn là bị động ăn đánh."
Fujimogawa có vẻ xoắn xuýt: "Mày với thiếu tướng cưới xong ngày nào cũng buôn mấy thứ này à?"
Sầm Dao lườm gã một cái, dụi tắt điếu thuốc. Fujimogawa theo sau y, cười rất dê: "Đừng đi mà, thiếu tướng Norman thiếu lãng mạn vậy cơ á? Người đẹp như mày ở trước mặt mà vẫn còn tâm tư nói về chính trị thời cuộc?"
Sầm Dao mặc kệ gã, cởi áo blouse trắng vô trùng ra, chuẩn bị tan làm. Sự đê tiện của Fujimogawa lại không thể bị kiềm chế: "Hai người thật sự không làm gì à? Ít nhiều Heinz Norman cũng là Alpha 3S đó, còn là một thằng đàn ông đã tự xử 10 năm, bao nhiêu người muốn ch.ịch với anh ta một lần. Mỗi ngày anh ta thật sự chỉ nói với mày mấy chuyện nhạt nhẽo này à?"
"Bọn tao chưa từng nói mấy thứ này." Sầm Dao đáp: "Tao với anh ấy còn từng chơi game với mày, đãng trí rồi à?"
Fujimogawa chơi game bị hai người kia hấp diêm: "..."
Hai người vừa nói vừa xuống lầu, đang nói về kết quả thí nghiệm sáng nay, ra cổng chính thấy một hàng dài người xếp hàng đợi check-out, cả hai tự động đi xuống cuối.
Sầm Dao không có nhiều tinh thần, mệt với buồn ngủ. Fujimogawa châm điếu thuốc, tiện thể lắc một điếu khác cho Sầm Dao. Ngón tay mảnh mai kẹp lấy đặt lên miệng, theo thói quen nghiêng đầu định mượn lửa từ điếu thuốc Fujimogawa đang ngậm. Gã lại đơ nửa giây, giơ tay đè ngực Sầm Dao, đẩy y ra xa một chút.
Sầm Dao: "?"
Fujimogawa: "Hoa có chủ thì giữ khoảng cách với tao đi."
Sầm Dao: "... Mày bị điên hả?"
Fujimogawa kệ y, gật đầu chào với người sau lưng Sầm Dao: "Chào thiếu tướng Norman."
Sầm Dao cầm điếu thuốc xoay người, ánh mắt giao với Heinz đang đứng trong sảnh.
Heinz đã cởi mũ, mái tóc vàng kim rực rỡ và đôi mắt xanh lam thu hút vô cùng. Hắn mặc bộ quân phục màu đen thẳng thớm, khí thế nghiêm trang, nhưng hắn lại ôm trong tay một bó hồng trắng to tổ chảng chẳng ăn nhập gì, vai rộng eo hẹp đứng đó cứ như đang trong phim thần tượng.
Mấy nhân viên nghiên cứu đứng trước tươi cười nhường cho Sầm Dao: "Thầy lên trước đi."
... Không, cũng không cần phải thế.
Nhưng Sầm Dao vẫn ngoan ngoãn đi tới máy quét. Đèn xanh sát trùng sáng lên, trong giọng nữ máy móc vui vẻ đưa tiễn, y bước tới trước mặt Heinz: "Sao anh lại tới đây?"
Heinz đưa hoa hồng cho y, đáp: "Tới đón em tan làm."
Phía sau là tiếng mấy người không chê chuyện lớn huýt sáo la hét.
Sầm Dao cười nhận lấy, nói cảm ơn, không hiểu sao lại nhớ hồi trưa Tuế Chỉ An hỏi Heinz có tới đón y tan làm không. Sầm Dao sửa sang lại bó hoa, hỏi hoa từ đâu ra.
"Mẹ tôi tặng." Heinz nói: "Ngày đầu tiên kết hôn bà đã muốn tặng em rồi, nhưng sợ em sẽ ngại."
Sầm Dao cảm thấy hoa hồng trắng hơi bỏng tay.
Y quay người vẫy tay với đám đồng nghiệp: "Về đây, mai gặp."
Mấy người kia tranh nhau vẫy trả, kiềm chế khát khao đi lên chụp ảnh chung, trăm miệng một lời: "Mai gặp nhé ~~"
Giọng điệu muốn ưỡn ẹo bao nhiêu có bấy nhiêu.
Heinz lịch sự gật đầu chào họ, sóng vai cùng Sầm Dao ra khỏi sảnh.
Xe bay ở chỗ đỗ, Heinz mở cửa xong đặt tay lên mui xe, vươn tay với Sầm Dao.
Sầm Dao nhìn bàn tay thon dài đeo găng của Heinz, đặt bó hoa vào tay hắn rồi nhanh nhẹn trèo lên xe.
Heinz: "..."