Sau khi Tina đứng ở trước mặt hai người, vô cùng thân thiết kéo cái mũi nhỏ của cậu bé, hình như đang nói cái gì đó, kết quả cậu bé uốn éo lờ đi cô, ôm cổ Đồng Hàn Thành dẩu môi lên. Sau đó, Đồng Hàn Thành mỉm cười an ủi cậu bé, ôm cậu bé lên xe.
Anh nhún vai với Tina, Tina cũng không thể không buông tay, sau đó cũng bước lên xe. Một lát xe chạy ra khỏi biệt viện, chạy trên con đường sau lưng Trình Cốc Tâm, chạy tới bên ngoài sân nhà người ta.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
Mãi chăm chú nhìn xe chạy thật xa, mãi đến khi nó biến mất ở trong tầm mắt, trong lòng của Trình Cốc Tâm không biết có mùi vị gì. Cô sớm đã phát hiện quan hệ của Tina và Đồng Hàn Thành không được bình thường, từ lúc bọn họ nói chuyện thì cô biết cô ấy hiểu rất rõ Đồng Hàn Thành, từ lúc cô ấy và mẹ Đồng xuất hiện như quan hệ của hai mẹ con. Lúc này Đồng Hàn Thành không phải nên đi lo cho diễn tập của anh hay sao, cho nên anh làm sao có thể rảnh rỗi xuất hiện ở đây, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là hai người kia có ý nghĩa quan trọng hơn sự trung thành của anh đối với tổ quốc.
Cậu bé kia nhìn qua thì hình như đã bảy tám tuổi rồi, thấy thế nào thì cũng giống như con anh. Nhưng tại sao anh đã có con rồi mà mẹ Đồng vẫn thúc giục cô có thai? Không đúng, nếu Đồng Hàn Thành và Tina có quan hệ như vậy, thì tại sao còn kết hôn với cô? Hơn nữa Tina còn biết rõ cô là vợ anh, biết chuyện cô mang thai nhưng lại không có phản ứng gì, ngược lại còn đối với cô vô cùng thân thiết. Có quá nhiều thứ làm cho cô không biết phải làm như thế nào, làm cho đầu cô rất rối.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
Vừa nhìn đồng hồ trên tay, cũng sắp bảy giờ rồi, thiếu chút nữa là cô quên mẹ Đồng đang ở nhà chờ cô về ăn cơm. Không dừng ở đây nữa, cô nhanh chóng đi về nhà họ Đồng.
Lúc ăn cơm, cô cẩn thận hỏi thăm chuyện Tina từ mẹ Đồng, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện bà hoàn toàn không biết chuyện con trai của Tina. Cô biết trong miệng bà Tina tên là Tân Nguyện, cũng là đứa nhỏ lớn lên ở trong đại viện này, ba mẹ của cô ấy là bạn lâu năm với ba mẹ Đồng, từ nhỏ lớn lên với Đồng Hàn Thành, thân như anh em. Cũng vì vậy nên bà xem cô ấy như con gái trong nhà, mà Tân Nguyện cũng rất thích sự yêu mến của bà.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
Từ đề tài này bất tri bất giác đã nói đến chuyện của Đồng Hàn Thành, mẹ Đồng thở dài nói, “Không biết diễn tập lần này của Hàn Thành tới lúc nào mới kết thúc, nó luôn bỏ con lại một mình, không phải là một người có đủ tư cách làm chồng.”
Thì ra chuyện Đồng Hàn Thành đã trở về từ quân đội ngay cả mẹ Đồng cũng không biết, hơn nữa bà cũng không biết quan hệ của Đồng Hàn Thành và Tina, Trình Cốc Tâm tự nhiên phát hiện ra một bí mật không thể cho ai biết. Trong đầu chuyển động vài vòng, cô lập tức trả lời mẹ Đồng, “Mẹ chúng ta nên thông cảm cho công việc của anh ấy, thân là vợ anh ấy, con không thể oán trách như vậy.”
Vừa nghe lời nói này của cô, dường như nó đã chạm vào trái tim mẹ Đồng, bà kích động nắm lấy tay của Trình Cốc Tâm, “Cốc Tâm, Hàn Thành có thể lấy được con là phúc khí của nó.”
Trình Cốc Tâm cảm thấy vô cùng chua xót, cười miễn cưỡng.
Cô không biết bản thân mình có nên tin tưởng vào người đàn ông này nữa hay không, anh luôn hoài nghi cô bắt cá hai tay, để ý chuyện cô dây dưa không rõ với người đàn ông khác, nhưng còn anh thì sao? Tình huống mà cô nhìn thấy hôm nay là gì, anh giấu cô bao nhiêu chuyện? Cô là người đã chịu quá nhiều tổn thương, cho nên sau khi cô có cuộc sống mới, đã khoá trái hết những tình cảm của mình, nhưng không biết có phải ở trước mặt của Đồng Hàn Thành cô có đạo hạnh nhỏ hay không, cô đã từ chối thật lâu, nhưng tới cuối cùng vẫn mở lòng mình. Anh là người đã mang cho cô hi vọng, khi cô tưởng rằng mình đã thật sự tìm được hạnh phúc của mình, nhưng lại nhận được sự hiểu lầm và lừa dối của anh. Cho nên một lần nữa cô đã yêu người không nên yêu. Bỗng nhiên Trình Cốc Tâm cảm thấy rất mệt, cũng rất hối hận, hối hận vì tại sao lúc trước nhẹ dạ cả tin vào mấy lời ngọt ngào của anh, cảm động vì hành động của anh.
Khi chuyện liên quan tới mình xảy ra, hình như cô đã không còn yếu đuối giống như trong tưởng tượng của mình. Dù là bị tổn thương, cô vẫn muốn tìm anh để hỏi rõ ràng. Sau đó cô liền bấm số điện thoại của Đồng Hàn Thành.
Sau khi Đồng Hàn Thành từ buổi diễn tập trở lại quân đội, thì tính dọn dẹp một chút rồi về nhà, nhưng nửa đường lại nhận được điện thoại của Tân Nguyện, cô vội vã tìm anh giúp đỡ. Tân Nguyện có một đứa con, đây là chuyện anh đã biết mấy năm trước. Khi đó cô còn đang ở Mỹ, không qua bao lâu thì có tin cô mang thai, ba của đứa nhỏ là ai anh không biết, cô cũng không muốn nói ra. Sau này tự mình cô sinh đứa nhỏ ra, tự mình nuôi lớn tới tận bây giờ. Qua rất lâu nhà họ Tân mới biết chuyện này, hơn nữa trừ người trong nhà, người ngoài biết được chuyện này cũng rất ít. Thân là bạn tốt của cô, mấy năm trước, anh cũng giúp cô rất nhiều, anh cũng hiểu chuyện này cũng không dễ dàng gì với cô. Vì anh quá hiểu cô, anh mới quan tâm cô lúc cô ở nước ngoài không người nương tựa. Trước đó vài ngày, cô không nói tiếng nào đã về nước, làm cho anh có chút ứng phó không kịp, mà chuyện này cũng rất hợp với tính cách của cô. Bây giờ cô có việc tìm anh, anh cũng không thể từ chối.
Ở phương diện làm mẹ, Tân Nguyện có chút sơ ý lơ là, hay cũng có thể nói tính cách cô có chút tuỳ tiện, hơn ba mươi tuổi, cũng chẳng thay đổi. Chuyện là như vầy, con trai của Tân Nguyện, Rod, muốn tham gia hoạt động của một câu lạc bộ gia đình, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có một nhà ba người cùng nhau tham gia. Rod thật sự rất muốn tham gia, nhưng cậu bé từ nhỏ tới giờ vẫn không biết ba mình là ai. Sau đó cậu bé nói nỗi khổ của mình cho mẹ biết, kết quả lúc đó Tân Nguyện nói một tiếng đồng ý với cậu bé rằng cậu bé nhất định sẽ thuận lợi tham gia hoạt động.
Chỉ có điều mới qua vài ngày, Tân Nguyện đã vứt chuyện này ra sau đầu, có lẽ lúc cô đáp ứng cũng không để ở trong lòng. Cho nên sáng hôm nay lúc buổi khai mạc của hoạt động, Rod hưng phấn nhắc nhở mẹ, Tân Nguyện mới giật mình không biết tìm đâu ra một người ba cho cậu bé. Nhìn vẻ mặt chán nản thất vọng của cậu bé, Tân Nguyện khổ sở tự trách mình, bất đắc dĩ cô mới tìm Đồng Hàn Thành.
Vì thế, cô còn lớn tiếng nhận anh làm cha nuôi của con cô. Cứ như vậy, Đồng Hàn Thành chạy thẳng từ quân doanh về nhà họ Tân, đi đón Tân Nguyện và con trai của cô. Thấy mẹ thật sự đã biến ra một người ba cho mình, thậm chí ba này còn cao lớn hơn trong tưởng tượng của mình, Rod rất kích động cứ nhảy lên nhảy xuống, thiếu chút nữa là chẳng tìm thấy đâu. Mặc dù Tân Nguyện đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh với cậu bé phải kêu Đồng Hàn Thành là ba nuôi, nhưng Rod vẫn cố ý khăng khăng kêu anh là ba.
Về phần Rod, tám năm trước lúc cậu bé mới sinh ra anh đã từng gặp rồi. Sau đó vài năm Tân Nguyện cũng không trở về nước, anh cũng quá bận nên không đi qua Mỹ thăm hai mẹ con bọn họ. Mặc dù là như vậy, nhưng một lớn một nhỏ hai người vẫn như xưa.
Bây giờ Đồng Hàn Thành đang làm đồ thủ công với hai mẹ con bọn họ, bỗng nhiên điện thoại trong túi reo lên. Nhìn thấy tên hiện ra trên điện thoại, anh áy náy gật đầu với Tân Nguyện, đi ra hai bước qua bên cạnh nhận điện thoại.
“A lô?”
“Đồng Hàn Thành, em có chuyện muốn nói với anh.” Giọng điệu của Trình Cốc Tâm rất bình tĩnh nghe không ra cảm xúc gì.
Nhận điện thoại của Trình Cốc Tâm, đầu tiên Đồng Hàn Thành có chút giật mình, lại nghe thấy cô có việc muốn nói với mình, cảm giác có chút ngoài ý muốn. “Có chuyện gì sao?”
Cô dừng lại một lúc, câu nói kia đã ở bên miệng nhưng lại khó thốt nên lời, “Chúng ta...chúng ta...chúng ta chia...”
“Ba, ba sao rồi, phòng của con đã làm xong rồi.” Trong ống nghe có một giọng nói trẻ con chói tai cắt ngang lời cô, nhưng mà chữ 'tay' vẫn còn mắc kẹt trong cổ họng của cô.
“Có việc gì đợi anh về rồi nói, bây giờ...anh có chút không tiện.” Nói xong anh vội vàng cúp điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới âm thanh 'đô đô' ù tai, cái chữ 'ba' kia đã đánh vào não cô, lúc này cô đã không cần phải hoài nghi hay suy đoán gì nữa. Cho nên anh ấy không có ý muốn giải thích gì với cô sao? Anh tính ngả bài với cô rồi sao?
Tân Nguyện thấy Đồng Hàn Thành hơi có chút thất thần trở lại bàn, ân cần hỏi anh, “Là Cốc Tâm sao?”
“Ừ.”
“Nếu anh có chuyện về nhà thì về trước đi, ở bên này em có thể ứng phó được mà.” Dù sao anh là người đã có gia đình rồi, chăm sóc cô như vậy, nhất là đứng trên góc độ của một người phụ nữ, chắc sẽ có chút ghen tuông, cô có thể hiểu được.
“Không được! Nhiệm vụ của chúng ta còn chưa làm xong mà!” Rod lên tiếng kháng nghị.
“Không sao, ba không vội.” Đồng Hàn Thành dịu dàng sờ đầu Rod, trấn an.
Sau khi đưa hai mẹ con Tân Nguyện về nhà, Đồng Hàn Thành mới về nhà. Khi về tới nhà đã hơn mười giờ, thấy cửa phòng đóng chặt anh biết Trình Cốc Tâm đã ngủ từ lâu. Anh cũng không muốn quấy rầy cô, anh tự trở về phòng của mình.
Buổi sáng hôm sau, Trình Cốc Tâm vội vàng rửa mặt muốn đi làm, chuẩn bị chạy tới trường, nhưng lại ngoài ý muốn thấy Đồng Hàn Thành đang ngồi trước bàn ăn, hình như cô đã quên lời nói mà anh nói ngày hôm qua. Nhưng không biết tại sao, giờ cô chẳng muốn nói chuyện với anh một chút nào.
Cho nên cô tính bỏ qua anh, đi thẳng ra cửa.
“Em không ăn sáng sao?” Cuối cùng Đồng Hàn Thành vẫn không làm thoả mãn tâm nguyện của cô.
“Đang ăn kiêng, em vội đi làm đây.” Bỗng nhiên Trình Cốc Tâm cảm thấy hình như cô đang trốn tránh anh, nhưng cô không biết tại sao mình lại làm như vậy.
Anh lật tay nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói, “Có phải em nhìn sai giờ rồi không, giờ này mà ngồi lại ăn sáng chắc cũng không trễ thời gian lên lớp của em đâu.”
Ăn thì ăn, Trình Cốc Tâm quay người lại trở về ngồi lên ghế, không khách khí cầm chén cháo lên. Vừa đúng lúc cô cũng có chuyện muốn nói với anh, như vậy thì buổi sáng hôm nay cứ giải quyết hết đi.
Cô hì hục uống cháo trong chén, Đồng Hàn Thành đang muốn bảo cô uống chậm thôi đừng để bị sặc, thì cô đã đặt bát cháo không lên bàn một cái rầm, “Đồng Hàn Thành, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Có chuyện gì sao?” Thật ra anh cũng đang định hỏi cô, nhưng lo cô đi làm thời gian hơn gấp, nên quyết định chờ lúc cô tan làm rồi hỏi lại, “Em không vội tới trường sao?”
“Em cũng không có nói nhiều lời, chỉ một câu thôi.” Trình Cốc Tâm khí phách rút khăn giấy ra lau miệng.
“Ừ.” Anh thật sự bị điệu bộ của cô làm cho có chút run.
“Chúng ta chia tay đi.”
“Em nói cái gì?” Đồng Hàn Thành đột nhiên ngẩn ra, hoài nghi lỗ tai của mình.
“Em nói chúng ta chia tay đi, cái hiệp ước kia đến đây cũng có thể kết thúc.” Trình Cốc Tâm không sợ phiền toái nhắc lại một lần nữa.
“Em có biết bây giờ em đang nói gì không?” Sau khi xác định lại lời nói ở trong tai, giọng điệu của anh tràn đầy tức giận.
“Tất nhiên.”
“Anh không đồng ý.” Đồng Hàn Thành đen mặt, cố sức đè nén cơn tức giận của mình.
“Anh dựa vào cái gì mà không đồng ý!” Trình Cốc Tâm ấm ức trừng to mắt nhìn anh.