Thì ra đêm đó sau khi Đồng Hàn Thành trở lại quân khu, một mình anh thức đêm huấn luyện đến hừng đông, buổi sáng còn tiếp tục tham gia huấn luyện vào buổi sáng với nhóm lính của anh. Mãi đến tối, hơn 20 tiếng đồng hồ huấn luyện quá độ, nhưng nhóm lính không có ai dám đi lên khuyên anh, thậm chí sau đó Tham mưu trưởng có ra mặt khuyên nhưng anh ngẩn ngơ như không nghe thấy.
Cuối cùng sức lực của anh đã tiêu hao đến cực hạn, mới không thể không dừng lại. Nhưng đợi đến lúc anh nghỉ ngơi đủ, anh vẫn điên cuồng tập luyện như trước, cường độ mà không một người bình thường nào chịu nổi. Dù trước kia anh yêu cầu bản thân mình rất cao, thể năng của anh thậm chí còn được coi là đứng nhất đứng nhì ở trong quân khu, nhưng lần này mức độ huấn luyện đã vượt quá xa trước kia rất nhiều.
“Chị dâu, nếu sư trưởng còn tiếp tục như vậy nữa, sức khỏe của anh ấy sẽ suy sụp rất nhanh.” Khưu Nhĩ nói như đưa đám, “Bây giờ sư trưởng không nghe bất cứ ai, cho nên người mà chúng tôi có thể tìm cũng chỉ có chị mà thôi. Chị dâu, chị có biết tại sao sư trưởng lại biến thành như vậy hay không, trước khi anh ấy quay lại quân khu thì có xảy ra chuyện gì không?”
“Tôi…tôi không biết.” Khi nói cô không biết, Trình Cốc Tâm có chút lo lắng, cô có thể loáng thoáng đoán được chuyện này có liên quan tới cô, bởi vì trước khi quay về quân khu người anh gặp cuối cùng chắc chắn là cô.
“Nếu chị dâu đã nói không biết, thì chẳng còn ai có thể biết. Thôi chị dâu, tới lúc đó tự chị hỏi sư trưởng đi, anh ấy nhất định sẽ nói với chị.” Khưu Nhĩ ký thác toàn bộ hi vọng lên người cô, ngược lại thì Trình Cốc Tâm không có tự tin.
Lần này Đồng Hàn Thành náo loạn, cô càng nghĩ càng cảm thấy nó có liên quan tới lần chia tay không vui vẻ của bọn họ lần trước. Nhưng lần trước cô có chọc giận gì anh sao? Rõ ràng tính tình anh kỳ quái, huấn luyện thất thường ép buộc thân thể mình là hành động ấu trĩ tới cỡ nào. Trên đường đi Trình Cốc Tâm cứ châm chọc Đồng Hàn Thành, đầu óc chưa từng ngừng suy nghĩ. Chỉ một lúc sau đã đến quân khu.
Khi Trình Cốc Tâm nhìn thấy Đồng Hàn Thành, Đồng Hàn Thành vẫn còn đang chống đỡ ở trên xà đơn, áo ba lỗ cũng đã bị mồ hôi của anh thấm ướt đẫm, bắp thịt ở trên hai cánh tay cũng căng chặt. Mặc dù hình ảnh đó cô đã từng tưởng tượng rồi, nhưng lúc thật sự gặp được vẫn có chút khiếp sợ, anh không muốn sống nữa sao?
“Đồng Hàn Thành, anh mau xuống đây.”
“Em tới đây làm gì?” Hình như anh hoàn toàn không nghe thấy lời nói của cô.
“Anh xuống đây trước đã, bộ anh không biết cánh tay của anh sắp chịu không nổi nữa à?” Cô thật sự có ý nghĩ muốn chạy lên túm anh xuống, cô nhìn thấy đôi cánh tay đó mà sợ run người.
“Chuyện của anh em đừng có xen vào, bảo Khưu Nhĩ đưa em về đi.” Đồng Hàn Thành không cảm giác tay anh đang tê, lỗ tai cũng tê lên rồi.
“Anh!” Trình Cốc Tâm bị nói đến tức giận, lời nó trong nhất thời nghẹn ngay cổ, “Đồng Hàn Thành, anh có ý gì hả, tôi có ý tốt, vậy mà anh lại dám nói chuyện như vậy với tôi!”
“Chính em đã nói qua, bản thỏa thuận trước khi kết hôn cũng có viết không được can thiệp vào chuyện riêng của đối phương.” Anh bình tĩnh trả lời lại cô.
Cô không nghĩ tới Đồng Hàn Thành lại thù dai như vậy, nhớ kỹ lời nói trước kia khi cô tùy tiện nói ra, còn dùng nó để phản bác cô, thật sự là làm cho cô tức chết mà. May đầu óc của cô vẫn còn đủ tỉnh táo, lúc nãy đã được Khưu Nhĩ nhắc nhở, nhớ lại chuyện lần trước chia tay trong không khí không vui, ngày đó cô thật sự đã quên mất chuyện cô đã hẹn với anh. “Được rồi, lần trước là tôi sai, quên mất chuyện đã hứa với anh, bây giờ tôi tới trả lời có được không?”
“Không cần, em về đi.” Đồng Hàn Thành gắng gượng cổ nhìn về nơi xa, chưa từng quay đầu lại liếc nhìn cô.
“Đồng Hàn Thành, anh chờ đó cho tôi!” Trình Cốc Tâm thật sự bị anh chọc giận, cô ngửa đầu hùng hùng hổ hổ nói xong những lời này, liền xoay người chạy mất.
Mục tiêu của cô chính là căn tin, cô muốn tìm Lão Du mượn chai rượu mạnh. Bởi vì cô quyết định sẽ nói câu trả lời của mình, nhưng cô lại cần một chút hỗ trợ, bằng không cô không có đủ can đảm nói thẳng ra. Quyết định này được làm xong sau khi tới quân khu, thật ra cô dần cảm giác được sự tồn tại của Đồng Hàn Thành ở trong lòng cô không giống với những người khác. Khi nghe được anh gặp chuyện không may, không hiểu sao cô cảm thấy rất sợ hãi; ở chung một chỗ với anh, cô không hiểu sao cảm thấy rất yên tâm; còn những lúc bình thường, không hiểu sao cô có vẻ để ý nhiều tới hành động và lời nói của anh. Cho nên, thử phát triển quan hệ với anh có thể là một trải nghiệm, ít nhất cô không cảm thấy cô có chút bài xích hoặc ác cảm gì về anh.
Sau khi Trình Cốc Tâm hỏi Lão Du cho cô một chai Bạch Cửu, rồi lại chạy hùng hùng hổ hổ tới trước mặt Đồng Hàn Thành một lần nữa.
“Đồng Hàn Thành, anh có dám xuống đây uống rượu với tôi không?”
“Sao em còn chưa đi?” Đồng Hàn Thành cũng không cho cô chút mặt mũi nào, tưới một chậu nước lạnh lên đầu cô.
Chỉ có điều Trình Cốc Tâm hoàn toàn không để ý tới chậu nước lạnh của anh, cô chỉ xem toàn bộ như vì anh tức giận mà kiêu ngạo. Nếu nói chuyện với anh đã không hữu hiệu, thì cứ trực tiếp động thủ sẽ tốt hơn, cô không tin cô không thể túm anh từ trên xà đơn xuống.
Quả nhiên cô vừa ra tay, hai ba lần vì né tránh cô mà Đồng Hàn Thành trượt từ trên xà đơn xuống. Trình Cốc Tâm đắc ý cầm chai rượu đứng trước mặt anh, hoàn toàn không để khuôn mặt đen của anh vào trong mắt. Sau đó cô giơ bình rượu ở trong tay lên, “Sao? Anh dám uống với tôi không?” Hình như là có ý muốn biểu đạt ‘Anh đấu không lại tôi đâu’.
Đồng Hàn Thành cũng không để tâm phép khích tướng của cô, mặt vẫn đen như cũ, liếc nhẹ cô, xoay người muốn đi.
“Trời ơi, Đồng Hàn Thành, sao anh không cho tôi chút mặt mũi nào vậy, hôm nay bằng bất cứ giá nào tôi cũng muốn uống rượu với anh.” Trình Cốc Tâm cường bạo lôi kéo anh về ký túc xá, anh cũng không có chống cự lại mà chấp nhận theo cô, giờ anh sẽ không động chân tay với cô, anh muốn nhìn xem rốt cuộc cô đang muốn làm cái gì.
Cô đẩy anh tới trước bàn, thành thạo tìm được hai cái ly, móc từ trong túi ra hai bao đậu phộng mà Lão Du đưa cho cô. Sau khi mở chai Bạch Cửu, đổ ra rồi hung hăng đưa tới trước mặt anh, “Sao, ăn sáng bằng Bạch Cửu cũng không tệ lắm, rồi chúng ta sẽ nói chuyện.”
“Nói chuyện gì?” Trình Cốc Tâm thấy có tia nhiệt tình khó thấy trên mặt anh, nhưng anh vẫn tiếp tục giả bộ.
“Nói…nói…chúng ta uống trước rồi nói sau.” Lời quan trọng lại kẹt trên bờ môi của cô, với tính cách đà điểu cô sẽ không nói câu đó ra nhanh như vậy, bằng không cô cũng chẳng cần đi tìm Lão Du để xin rượu.
Đồng Hàn Thành vẫn là bộ dáng như đang xem kịch vui, cô cũng không được coi là thật sự chủ động, nên lúc này cảm thấy có chút xấu hổ. Anh bình tĩnh nhận lấy ly rượu cô đưa tới, giữ ở trước miệng. Nếu cô đã nói uống rượu trước thì cứ tùy ở cô vậy.
Trình Cốc Tâm ân cần rót cho anh một ly, còn cô thì chăm chú nhìn anh uống xuống không ít, rất nhanh sau đó bình rượu chỉ còn phân nửa. Đây chính là chai rượu mà lần trước làm cho cô say, cho nên giờ Trình Cốc Tâm nhất định cũng không chịu được, cô lấy một hột đậu phộng cho vào miệng, nhai hai cái rồi nói, “Đồng Hàn Thành, cái này…thật ra em nghĩ muốn nói với anh…”cô chống hai tay lên bàn ‘chà xát’ rồi đứng dậy, “Em thừa nhận chuyện lần trước là em sai, em đã quên mất chuyện em có hẹn với anh.”
**Lúc này là đổi cách xưng hô nha mọi người, chị chuẩn bị tỏ tình nên để em anh đọc sẽ ngọt ngào hơn.
“Tiếp tục đi.” Anh híp mắt nhìn cô gần ở trong gang tấc.
“Cho nên giờ em muốn nói cho anh biết câu trả của em, anh nghe cho kỹ đó!” Cô còn đặc biệt cố ý hắng giọng lên nói, vì tác dụng của cồn thật sự làm cho lá gan của cô cũng lớn hơn rất nhiều, “Em-quyết-định-chấp-nhận-anh!” Cô gằn từng chữ, nói những chữ này ra vô cùng rõ ràng.
Nói thật Đồng Hàn Thành cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cô ở dưới tình huống ba phần tỉnh táo bảy phần say vẫn làm cho anh rất kinh ngạc. Đêm đó sau khi nghe xong lời nói của cô rằng cô muốn phủi sạch quan hệ với anh, sau khi xuất hiện cảnh cô cùng với người đàn ông khác, anh cảm thấy rất lạc lõng và đau lòng. Mấy ngày nay anh luôn lấy việc luyện tập không nghĩ để giúp anh quên đi những chuyện đó, có đôi khi sự đau xót trên thân thể làm cho anh quên đi cảm nhận ở trong lòng. Cho dù hành động như vậy là lừa mình dối người, nhưng anh vẫn như cũ đắm chìm ở trong vòng tuần hoàn sống chết đó. Sau đó sự xuất hiện của cô làm cho anh có chút kinh ngạc, bởi vì anh không muốn cho cô thấy bộ dáng như bây giờ của mình. Anh liên tục đuổi cô đi, nhưng cô lại không nghe lời, thậm chí cách làm của cô còn làm cho anh cảm thấy khó hiểu.
Bây giờ sau khi xác định được ý đồ của cô, trong lòng anh vui mừng đến nở hoa.
Nhưng biểu tình trên mặt anh vẫn rất đáng đánh đòn.
Thấy anh không có chút phản ứng nào, Trình Cốc Tâm cũng không bình tĩnh, cô không tin mình đã nói rõ ràng như vậy rồi mà anh vẫn chưa hiểu, “Anh không nghe thấy lời em nói sao?”
“Ừ, đã nghe thấy.” Anh lạnh nhạt gật đầu.
“Vậy sao anh chẳng có chút phản ứng nào vậy? Không phải anh nên cảm thấy rất vui vẻ sao?” Trình Cốc Tâm kích động bổ nhào tới trước mặt anh.
Đồng Hàn Thành không đề phòng bất ngờ nắm được cánh tay cô, cái ly đang nằm trên tay cũng bị hất ra. Không đúng lúc rượu ở trên bàn đổ xuống đũng quần anh, cho nên chỗ bị rượu làm ướt chính là—đũng quần của anh, cái này làm cho anh cảm thấy rất xấu hổ. Cảm giác lành lạnh truyền lên não anh, trong nháy mắt cuốn mất sạch lý trí của anh, làm cho toàn bộ lực chú ý của anh đều dồn lên một chỗ.
“Đồng Hàn Thành, anh nói chuyện đi, sao anh không nói chuyện nữa?” Trình Cốc Tâm thấy anh không trả lời, níu chặt ngực anh dùng sức hỏi anh. Vì mặc áo quá mỏng lên ngực níu có cảm giác hơi thương cảm, khó tránh khỏi chuyện vì sự lôi kéo của cô mà có chút cọ xát các cơ bắp ở trên ngực.
Mới bắt đầu tiếp xúc với rượu thì có hơi lành lạnh, nhưng đó là Bạch Cửu, qua một lúc thì như bị lửa thiêu, làm cho anh đứng ngồi không yên. Vì thế cả trên lẫn dưới của Đồng Hàn Thành cùng nhau chịu kích thích, hơn nữa đã bóp nghẹn anh, thành công gợi lên dục hỏa của anh.
“Anh có thể lấy hành động để diễn tả phản ứng của anh hay không?” Anh cắn răng nói với Trình Cốc Tâm đang bám trên người anh, hỏi rất gian ác.
Cô bé nhỏ Trình Cốc Tâm đáng thương lại còn hỏi một câu vô cùng ngây thơ, “Hành động gì vậy?”
Lúc ấy đã quá muộn, Đồng Hàn Thành đã hôn lên đôi môi hồng nhỏ mà anh đã thèm nhỏ dãi từ nãy tới giờ. Đồng Hàn Thành cảm thấy nếu bọn họ đã lưỡng tình tương duyệt, cũng có cảm giác đối với nhau, thì có vài thứ cũng không cần phải để ý quá nhiều, dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu tiên. Cho nên anh liền mạnh dạn triển khai thực tiễn.
Trình Cốc Tâm tự nhiên khi không bị hôn, môi với răng nhỏ trắng phau của cô tỏa đầy mùi rượu, làm cho đầu cô có chút choáng váng và mơ hồ.