Lục Nhan nắm lấy tay nắm cửa, xoay nhẹ một cái, cánh cửa cũng vì vậy mà bật ra.
Bên trong căn phòng được thiết kế theo kiểu nhẹ nhàng thanh nhã với màu chủ đạo là xanh nước biển. Ngoài ban công phòng là cả một dãy vườn oải hương thơm ngát. Từng bông hoa đầu mùa nở rộ đẹp đến mê người.
Mùi hoa thơm ngào ngạt quẩn quanh khắp không gian, len lỏi vào chóp mũi ửng hồng của thiếu nữ, mi mắt của cô cũng vì vậy mà trở nên nặng nề. Cô khẽ tựa mình lên cái bàn trắng ở gần lan can, chầm chậm nhắm mắt lại, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, chỉ biết khi Lục Nhan tỉnh dậy, bầu trời cũng đã hằn lên tia hoàng hôn đỏ.
Cô sực mình nhớ ra mục đích bước vào phòng của bản thân, vội vàng cầm lấy cây chổi ở bên cạnh mà quét dọn.
- A...
Lục Nhan khẽ rít lên một tiếng nhỏ rồi xoa lấy phần tay vì đập vào cạnh bàn mà đỏ lên, đau nhức. Chợt, ánh mắt của cô đổ dồn vào bức ảnh được đóng khung gọn gàng đặt trên kệ sách. Cô bước tới, nhìn thật lâu vào bức ảnh kia.
Trong ảnh là một nam một nữ vui vẻ cùng nhau đọc sánh. Người con gái trong hình mang vẻ đẹp đằm thắm rất tao nhã. Còn người đàn ông trong hình lại chính là Quan Thượng Thần Phong.
Lục Nhan nhìn vào tấm ảnh rồi quay đầu đi tiếp tục công việc. Cô không quan tâm đến chuyện của nam nhân trong ảnh. Hiện giờ, chỉ cần sống an nhiên bình ổn trong cái nhà này thôi cô cũng đã đủ mãn nguyện.
Cô xoay người, cầm theo chổi quét bước ra khỏi cửa. Nào ngờ, bàn chân còn chưa kịp chạm vào nền gạch hành lang, cả thân thể thiếu nữ mỏng manh đã va phải bức nệm thịt cứng nhắc.
Quan Thượng Thần Phong đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn vào cô, chậm rãi cất lên âm giọng trầm thấp:
- Cô nghĩ cô đang làm gì ở đây vậy hả ?
Bắt gặp được ánh mắt của hắn, Lục Nhan chợt thấy hơi thở bị nén lại trong khoang phổi, bụng dạ cũng sôi trào khó chịu.
Ánh mắt của hắn ta quá đáng sợ. Cô vẫn nhớ như in lần cô bị hắn cho người bắt về khách sạn, hắn cũng đã dùng cái ánh mắt lạnh băng nhìn cô. Nhưng có một điều cô chắc chắn, cái ánh mắt ngày hôm đó hoàn toàn chưa là gì so với ánh mắt này.
Quan Thượng Thần Phong cáu giận nhìn cô, bao nhiêu gân tay của hắn đều nổi lên:
- Cô bị câm sao? Tôi hỏi còn không mau trả lời! Đồ đàn bà ghê tởm chết tiệt!
Dứt câu, hắn liền vung tay lên, ghì chặt bàn tay to lớn vào cái cổ trắng ngần của thiếu nữ, ra sức bóp thật mạnh.
- Con ả ngu ngốc! Cô còn không mau nói!
Lục Nhan cảm thấy bên tai ù đi rất nhanh, trước mắt dường như cũng tối sầm lại. Cô muốn hét lên nói hắn ta buông ra nhưng hoàn toàn không thể.
- Đồ ngu dốt!
Quan Thượng Thần Phong cáu giận gắt lên một tiếng rồi mạnh bạo ném cả cơ thể nữ nhân kia vào tường, sau lại quát:
- Còn không mau nói!
Lục Nhan bị ngã đến phát đau. Cô hít vào một ngụm khí, khó khăn mở miệng cất lời đáp lại hắn ta:
- Tôi... chỉ là muốn dọn dẹp một chút...
- Khốn kiếp!
Quan Thượng Thần Phong cáu đến chửi thề một câu. Hắn vươn ra cánh tay chắc khoẻ đẩy mạnh thiếu nữ sang một bên, cả thân thể đều cắm về trước một mạch chạy vào phòng.
Lục Nhan sau khi bị đẩy ra có chút mất thăng bằng, cô bám vào bức tường bên cạnh ổn định lại trọng lượng của cơ thể, giây sau mới tò mò nhìn vào bên trong.
Sau khi nhìn thấy tất cả những gì đang xảy ra bên trong, Lục Nhan đơ người ngay tức khắc:
- Anh ta...
Một người như Quan Thượng Thần Phong vậy mà lại ôm chặt bức ảnh kia vào lòng như đứa trẻ. Tất nhiên hắn còn không quên kiểm tra lại khung ảnh một lần. Sau khi xác định được bức ảnh vẫn bình yên vô sự, hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm:
- Thật may... là em không sao.
Hắn cẩn thận đặt lại bức ảnh vào kệ tủ, sau đó mới bước ra ngoài đóng cửa lại. Quan Thượng Thần Phong liếc ánh mắt chán ghét nhìn Lục Nhan:
- Đừng bao giờ bước vào đây một lần nữa. Nếu không, Quan Thượng Thần Phong tôi không ngại đánh phụ nữ đâu.
Đúng như lời hắn nói, sau khi dọn dẹp xong hết cả căn nhà, Lục Nhan dọn đến nhà kho ngủ trong tối nay.
Nơi này tách biệt với biệt thự nhà chính khoảng chừng mười lăm mét về phía Đông. Có lẽ vì ít được lui tới nên căn nhà nhỏ này quanh tường đều bám đầy rêu xanh ẩm ướt, khắp nơi bên trong cũng đều phủ lên một tầng bụi.
- Nơi này bẩn quá...
Lục Nhan lấy chổi quét sơ qua rồi trải chăn gối xuống đất, nằm lên rồi nhắm mắt lại. Nhưng đã qua rất lâu, cô vẫn không tài nào ngủ nổi.
- Aaa...
Lục Nhan hét lên một tiếng rồi bật dậy lùi ra giữa phòng.
Qua ánh sáng heo hắt của ánh trăng ngoài cửa sổ, thiếu nữ mơ hồ thấy được ở nơi cô vừa nằm là hai con gián khá lớn.
Chợt, phần bắp đùi của cô cảm thấy mềm mềm. Lục Nhan đưa mắt nhìn xuống, phát hiện không biết từ bao giờ, một con chuột lớn đã ở ngay dưới chân cô.
- Không!
Thiếu nữ hét lên rồi cầm theo tấm chăn mỏng trốn vào góc cửa. Cô cứ giữ chặt tấm chăn, run rẩy nghe từng âm thanh côn trùng và tiếng chuột kêu trong đêm tối.
Sáng hôm sau, khi trời vừa mới hửng lên tia sáng bình minh nhàn nhạt, Lục Nhan đã mở bừng mắt. Cô hít một hơi sâu, sau đó liền kéo mạnh tấm chăn xuống, mở cửa chạy ra bên ngoài.
Trở về phòng, cô đã lao mình đi tắm rửa, mong sao có thể kị đi cái cảm giác sởn gai ốc mà những thứ đêm qua mang lại.
Tắm rửa xong xuôi, cô chợt nhìn thấy mình trong gương. Khuôn mặt cô qua làn hơi nước hiện lên mờ ảo với khuôn mặt xinh đẹp đầy trẻ trung của tuổi mười bảy. Nhưng đáng buồn thay, gương mặt xinh đẹp ấy lại hốc hác và xanh xao đến lạ. Đặc biệt là đôi mắt của cô sưng lên và quầng mắt hằn lên vết thâm nặng nề.
Cô khẽ thở dài rồi mặc lên mình bộ quần áo đơn giản, thoải mái. Xong xuôi, Lục Nhan mới bước xuống dưới nhà.
Biệt thự của Quan Thượng Thần Phong vào buổi sáng tương đối nhộn nhịp. Hôm nay, người hầu trong nhà đã kết thúc nghỉ phép và trở về làm việc.
Lục Nhan vừa thấy bọn họ đã lễ phép chào hỏi. Sau đó, cô chợt nhớ đến căn phòng ngày hôm qua, cuối cùng đành lên tiếng hỏi:
- Cho con hỏi một chút được chứ ạ ? Căn phòng hoa oải hương, là của ai vậy ?
Cô vừa dứt câu, đám người kia liền rơi vào im lặng. Điều này cũng khiến sự tò mò trong lòng cô dâng cao hơn. Cô tiến đến bên cạnh một nữ hầu, hỏi khẽ:
- Chị nói cho em được chứ ạ ?
- ...
Nữ hầu kia vẫn yên lặng, cô ấy cúi đầu xuống nhìn vào nên gạch, tựa như đang trốn tránh ánh mắt của cô.
Sự yên lặng vẫn kéo dài cho đến khi một nữ hầu khác bước lên cất tiếng:
- Thôi được rồi. Để tôi nói.
Nữ hầu ấy đang định cất tiếng nói tiếp thì liền bị một người khác cản lại:
- Chị Tư, chị nói cho thiếu phu nhân, không sợ thiếu gia trách phạt hay sao?
Nữ hầu được gọi là chị Tư kia bức xúc nói:
- Trách phạt thì đã sao? Cùng lắm là bị đuổi việc! Cô ấy là thiếu phu nhân, mà đã là thiếu phu nhân thì hoàn toàn có quyền được biết về thiếu gia.
- Nhưng...
- Không nhưng gì hết, đây là do chị quyết định!
Chị Tư nói với nữ hầu kia, sau mới quay lại nhìn Lục Nhan, khẽ hít một hơi rồi điều chỉnh tâm trạng, nữ hầu kia lại nói tiếp:
- Thiếu phu nhân, đó là căn phòng của tiểu thư Liên Tấu, cũng là tình đầu của thiếu gia.
Nghe xong, Lục Nhan hơi đơ người ra. Cô cũng không ngờ, nam nhân mặt lạnh kia vậy mà từng thích một người. Vốn khi thấy bức ảnh kia, cô chỉ đơn thuần nghĩ bọn họ là anh em, chứ hoàn toàn không nghĩ sâu xa đến vậy.
- Chị kể rõ hơn được chứ ?
Nữ hầu lại khẽ gật đầu, tiếp tục nói:
- Cô ấy là tiểu thư nhà họ Liên, từ khi còn nhỏ đã rất thân thiết với thiếu gia. Cả hai nhà còn có ý định ghép đôi cho cả hai. Liên tiểu thư cũng rất xinh đẹp và tốt bụng, chúng tôi ai cũng quý mến cô ấy.
Nghe đến đây, Lục Nhan liền hỏi tiếp:
- Vậy bây giờ cô ấy không còn ở đây sao?
- Cô ấy hiện giờ đang ở trong bệnh viện...
Nữ hầu kia lại đáp lại bằng một giọng nói ủ rũ. Thiếu nữ hơi đơ người lại trước câu trả lời kia, mãi về sau mới nói tiếp:
- Cô ấy ở trong bệnh viện sao ạ?
Trước câu hỏi của cô, trên gương mặt chị Tư hiện ra rõ vẻ lúng túng. Mãi một lúc sau, cô ấy mới nói:
- Được rồi. Thiếu phu nhân, cô đã đói chưa ? Cô muốn ăn gì để tôi nấu ?
Sự lấp lửng trong câu chuyện nữ hầu kể khiến cô có chút khó hiểu. Nhưng rõ ràng, cô ấy là đang không muốn tiết lộ thêm cho cô. Vì vậy mà Lục Nhan cũng yên lặng ngồi xuống ghế sô pha, không hỏi gì thêm.