Hôn Nhân Trói Buộc: Không Biết Đã Yêu

Chương 10: Đột Nhiên Nổi Đoá



Chợt, từ bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe, sau đó, cánh cửa gỗ sang trọng cũng bật mở. Từ bên ngoài, một người đàn ông điển trai khoác trên mình âu phục đắt tiền bước vào. Vừa thấy được nam nhân đang ngồi trên ghế, trong lòng Quan Thượng Thần Phong không rõ nguyên do đẩy lên cơn tức tối.

Lục Nhan vừa thấy người nọ đã ngạc nhiên đến trợn to mắt, rất lâu sau cô cất giọng:

- Quan Thượng Thần Phong? Anh về rồi sao?

Quan Thượng Thần Phong sau khi nghe được câu nói của thiếu nữ liền nổi cáu:

- Mắt cô bị mù hay sao mà không thấy?

Chỉ đơn giản là quan tâm hỏi han mà lại bị mắng, Lục Nhan im bặt không dám hó hé thêm bất kì thứ gì. Nào ngờ sự im lặng này lại khiến người đàn ông cảm thấy bị chọc giận.

- Còn muốn nhìn đến bao giờ nữa?!

Đột nhiên bị quát, Lục Nhan đành nghệch mặt ra, ngây ngốc hỏi:

- Hả?

Quan Thượng Thần Phong liếc nhìn thiếu nữ bằng đôi mắt chán ghét. Hắn tiến đến ngồi cạnh Lục Nhan, nhìn cô với ánh mắt khó chịu.

- Còn không định đem cơm cho tôi ăn ?

Thấy được biểu tình của Quan Thượng Thần Phong, Lục Nhan vội vàng đứng dậy:

- Tôi... tôi đi làm ngay đây.

Sau khi cô gái rời khỏi, trên bàn chỉ còn hai nam nhân điển trai. Dạ Ảnh chán nản nhìn Quan Thượng Thần Phong, cất giọng:

- Cái nết của cậu đúng là y như phụ nữ đến tháng.

- Cậu không nói không ai bảo cậu câm. Còn nữa, ai cho cậu đến đây?

- Tôi được...

Chưa để anh nói hết câu, Quan Thượng Thần Phong đã cắt lời:

- Im miệng!

Người đàn ông liếc ánh mắt lạnh băng nhìn về phía của Dạ Ảnh. Đoạn, hắn ta lại chán ghét quay mặt đi, không thèm nhìn vào anh nữa.

Đối với hình tượng này của Quan Thượng Thần Phong, Dạ Ảnh sớm đã quen nên cũng không có phản ứng gì nhiều. Anh chỉ ngồi yên lặng, chầm chậm ăn phần cơm của mình.

Lát sau, Lục Nhan đã cầm theo bát đũa đi ra. Quan Thượng Thần Phong vừa thấy đã giật lấy bát cơm. Hắn ta cứ ngồi như vậy cắm cúi ăn, động tác mạnh bạo như muốn bẻ gãy luôn đôi đũa gỗ.

Quan Thượng Thần Phong vừa ăn vừa nhăn mặt lại. Hắn ta cầm lấy đôi đũa, gắp miếng thịt trong bát ra, trực tiếp ném bỏ vào thùng rác ở dưới chân bàn. Xong xuôi, hắn còn quay ra nhìn Lục Nhan, cất giọng làu bàu:

- Cô nấu cái quái gì đây? Khó ăn chết đi được!

Thấy phản ứng của nam nhân, thiếu nữ vội vã nhìn vào đĩa thịt thơm lừng với màu sắc đẹp mắt, đoạn lại nhìn qua Dạ Ảnh, sau khi thấy trên gương mặt của anh là biểu cảm rất hài lòng thì không nhịn khỏi sửng sốt.

- Tôi thấy rất ngon kia...



Người đàn ông không hề để tâm đến vế sau trong lời nói của thiếu nữ mà đã vội cắt ngang:

- Ý cô nói tôi nói lung tung?

- Không... tôi không có ý đó.

Lục Nhan lí nhí đáp lại.

Thế nhưng, mấy cái hành động này của cô lại khiến Quan Thượng Thần Phong cảm thấy rất chướng mắt. Hắn tặc lưỡi một cái rồi hất đổ bát cơm trên bàn xuống, xoay người đứng dậy:

- Cô không thấy bản thân nên giải thích gì sao?

Quan Thượng Thần Phong vừa vào nhà đã thấy Dạ Ảnh ngồi chễm trệ trên bàn ăn, nhưng hắn không hỏi ngay Lục Nhan. Bởi có lẽ, hắn ban đầu đã có ý định bỏ qua chuyện này nếu cô chịu giải thích.

Lục Nhan đang ăn lại đột nhiên nghe thấy lời của hắn, cả cơ thể của thiếu nữ trong giây lát khựng lại.

- Tôi gặp anh ấy trên đường, anh ấy có giúp đỡ tôi nên...

- Đó là lý do?

- Hả?

Lục Nhan ngây ngô đáp lại. Rất nhanh sau đó, Quan Thượng Thần Phong âm trầm nói tiếp:

- Cô nghĩ đây là nhà của cô à? Cô tưởng được làm Quan thiếu phu nhân thì mọi quyền hạn cô đều nắm trong lòng bàn tay hay sao?

Bất chợt bị hỏi vặn, thiếu nữ vội vã phủ nhận:

- Không phải! Tôi...

Người đàn ông lại tiếp tục cắt ngang lời của thiếu nữ:

- Nếu đã biết là không, vậy lần sau, đừng bao giờ tự ý đưa người khác về nhà! Cái tính hiếu khách của cô cũng thật khiến tôi ghê tởm. Còn nữa, cuốn gói xuống khu người hầu học lại cách nấu ăn đi!

Sau khi Quan Thượng Thần Phong bỏ đi không lâu, Dạ Ảnh cũng có việc gấp phải trở về. Cứ như vậy, căn nhà rộng lớn chỉ còn lại mình Lục Nhan.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Lục Nhan mệt mỏi bước từng bước trở về phòng, vừa ngả lưng tựa vào đệm đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Không giống như bao lần trước, giấc mơ lần này của Lục Nhan rất khác biệt. Tuy rằng chỉ thấy được vài mảnh ghép vụn vỡ mờ ảo, cô vẫn có thể nhìn rõ trên các mảnh ghép kia là hình ảnh hạnh phúc của gia đình họ Lục khi ba mẹ cô còn sống. Còn một vài mảnh ghép khác, vậy mà lại là cô cùng hai đứa bé lạ lẫm ?

Lục Nhan chới với trong không gian gương kính, đôi chân trần va chạm với mặt kính trong suốt lạnh lẽo, cô điên cuồng chạy về phía những ảo ảnh đang khuất dần kia.

Làm ơn, làm ơn hãy để cô thấy tương lai của bản thân...

Nhưng sự thật vốn chẳng bao giờ như mong đợi, ảo ảnh kia cứ tàn dần rồi biến mất vào không khí. Lục Nhan chôn chân đứng bần thần giữa hàng loạt các ảo ảnh đang dần tan biến.

Cô rốt cuộc, vẫn không biết tương lai của bản thân sẽ đi đâu về đâu...

Không gian xung quanh cô dần trở thành một màu đen u tối không có điểm dừng. Mặc cho đôi chân đang dần sưng tấy lên vì lạnh, cô vẫn đâm đầu vào chạy. Chạy mãi, chạy mãi, nhưng đến cuối cùng, kết quả thu được vẫn là không.



Cô khổ sở ngồi bệt xuống nền đất ôm mặt khóc, ngàn vạn các tia cảm xúc tiêu cực hỗn loạn bao trùm lên thân hình cô gái nhỏ, không gian cũng vì vậy mà nhiễu loạn đầy màu sắc.

"Tinh."

Tiếng chuông cửa vang lên thành công đem Lục Nhan choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Cô ôm lấy một bên đầu, liên tục thở ra từng hơi gấp gáp. Mất một lúc sau, cô với từ từ rời khỏi giường, bước xuống dưới tầng.

Hiện tại đã là ba giờ rưỡi chiều, biệt thự vẫn rất vắng. Đoàn người hầu từ sáng không biết từ bao giờ đã không thấy tăm hơi đâu. Cô khẽ thở dài đầy sầu não rồi bước ra mở cửa.

"Cạch."

Cánh cửa vừa mở ra, từ bên ngoài, một người phụ nữ quen thuộc rất nhanh đã bước vào. Cô ấy vui vẻ giơ hai ngón trỏ và giữa lên hợp thành hình chữ "V", tươi cười cất giọng:

- Hi!

Lục Nhan trong chốc lát đần người ra, mất một lúc lâu cô mới trở về trạng thái bình thường. Cô mở to mắt ngạc nhiên nhìn về nữ nhân trước mặt.

- Jenny?

Đối với câu hỏi của Lục Nhan, thiếu nữ ngoại quốc không hề có phản hồi. Cô gái nhanh chóng kéo Lục Nhan lên trên phòng ngủ rồi nhấn cô ngồi xuống ghế.

- Ngồi yên chờ tôi nào!

Từ đầu đến cuối đều bị người kia chiếm thế chủ động, cuối cùng Lục Nhan cũng không chịu nổi. Cô hơi nhăn mặt nhìn Jenny, khó hiểu hỏi:

- Jenny à, cô đang làm gì vậy hả? Thả tôi ra nào.

Jenny sau khi nghe xong câu hỏi của cô thì chỉ cười đầy ẩn ý rồi tiếp tục lấy cọ và kem nền ra, điểm lên gương mặt nhỏ của thiếu nữ.

- Chút nữa cô sẽ rõ, cô Nhan.

Mân mê một lúc rất lâu, Jenny cẩn thận ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Lục Nhan, âm thầm giơ ngón cái tán thưởng. Sau đó, cô gái ngoại quốc lại tiếp tục lục túi, lấy từ trong đó ra một chiếc váy trắng tay bồng thanh lịch, đưa nó cho Lục Nhan.

- Cô Nhan, cô mau mặc vào đi!

Trước ánh mắt như muốn nuốt chửng người của Jenny, Lục Nhan cuối cùng vẫn phải ậm ừ nhận lấy chiếc váy, đi vào bên trong mặc nó vào.

Không lâu sau, cánh cửa nhà tắm bật mở, từ trong đó, một nữ nhân xinh đẹp đến mê người bước ra. Cô mặc lên mình chiếc váy trắng tay bồng được khoét một chút ở phần cổ. Gương mặt non mềm thường ngày không được chăm chút nay được điểm lên những nét tươi trẻ.

Chính là, cô đã đẹp nay càng đẹp hơn.

Lục Nhan lấy hai tay che đi phần ngực trước, ngại ngùng nói:

- Cái này... hở quá. Cô đổi cho tôi được chứ ?

Nữ nhân ngoại quốc nghe xong, mi mắt xinh đẹp có hơi nhíu lại. Cô tiến lại gần Lục Nhan, vui vẻ cất giọng dạy bảo:

- No no, cô Nhan, đây là fashion, là thời trang. Tin tôi đi, cô rất xinh đẹp.

Đây dẫu sao cũng là lần đầu tiên Lục Nhan được khen thưởng, chắc chắn không tránh khỏi vui vẻ. Nhưng rất nhanh, ý nghĩ đó đã bị cô dẹp gọn sang một bên. Thiếu nữ đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về nữ nhân ngoại quốc, chầm chậm hỏi:

- Khoan đã! Tại sao tôi lại phải mặc như thế này?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv