Trong tòa nhà sang trọng thuộc sở hữu của ủy viên quốc hội Lê Hựu Thiên, trợ lý gõ cửa phòng bước vào báo cáo: "Thưa ngài, mọi chuyện đã xử lý ổn thỏa cả rồi, đảm bảo sẽ không có ai phát hiện ra."
"Tên Trần Thái Hòa đó có kịp tiết lộ điều gì không?"
Lê Hựu Thiên khẩn trương.
"Thưa vâng.Ông ta chưa kịp tiết lộ điều gì cả.Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì thưa ông chủ?"
Trợ lý hướng mắt nhìn ông ta như chờ đợi.
Lê Hựu Thiên có vẻ đăm chiêu: "Thật ra lần này tôi không ngờ rằng trưởng nữ của nhà họ Hoa lại lợi hại như vậy.
Xem ra tôi đã xem thường đối thủ rồi.
Lần này suýt chút nữa là chúng ta đã bị lộ, chắc hẳn cô ta và Phùng Đức Cường đã sinh nghi"
Người trợ lý bên cạnh vẫn giữ nguyên vẻ kính cẩn phục tùng.
Anh ta suy nghĩ một lát liền nói: "Vậy chúng ta có cần tung ra chiêu bài ấy không?"
Nghe vậy, Lê Hựu Thiên giơ tay lên mỉm cười: "Không cân, chuyện này chưa phải lúc.
Tôi có món quà đặc biệt dành tặng cô ta.
Với kế hoạch B mới vừa phát sinh này, cô ta sẽ không ngờ tới đâu"
"Nhưng nếu lỡ có sơ sót gì khiến họ lại nghỉ ngờ và điều tra ra chúng ta thì sao?"
Trợ lý của ông ta có chút khó hiểu.
Lê Hựu Thiên nói khẽ: "Thật ra lần này chúng ta sẽ không đấu trực diện nữa mà sẽ qua trung gian.Mà người ấy là người mà hai vợ chồng họ không thể nào ngờ được.Nhưng để thực hiện được kế hoạch ấy, chúng ta phải kiên nhẫn đợi một thời gian nữa.Chuyện này cũng vừa hợp lý vì dù sao đi nữa tạm thời án binh bất động sẽ hay hơn"
Khuôn mặt của ông ta cùng người trợ lý lại hiện lên vẻ gian tà khó lường.
Tử Đằng sau khi biết Trần Thái Hòa đã chết liền bỏ ra một số tiền để an táng ông ta long trọng.
Nghe vậy, Tử Đằng liền tựa vào vai Phùng Đức Cường với vẻ mặt chán nản: "Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện khiến em không tài nào hiểu được.
Mà không phải chuyện gần đây, có lẽ những chuyện này có người đã có động cơ từ rất lâu nhưng bấy lâu nay chưa xuất hiện thôi"
"Em nói đúng, và kẻ địch của chúng ta không chỉ có một người.
Nhưng mà có một câu nói rất quan trọng mà em cần phải học, không biết em có biết là câu gì không?"
Phùng Đức Cường đột nhiên hỏi.
Tử Đằng lắc đầu ngạc nhiên: "Câu nói gì mà anh có vẻ thận trọng như vậy?"
Phùng Đức Cường liền cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, sau đó anh mới nói: "Câu nói ấy chính là giặc ngoài không lo, chỉ lo có kẻ công rằn cắn gà nhà mà thôi"
Dĩ nhiên là Tử Đằng biết ý nghĩa của câu ấy.
Nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết dụng ý của anh.
Nhưng có điều Phùng Đức Cường không ngờ rằng câu nói ấy chẳng những Tử Đằng phải học mà chính bản thân anh cũng phải học lại cho thật tốt.
Lòng người như đáy biển không biết nơi nào sâu, nơi nào cạn, làm người ta khó lòng lặn xuống để tìm hiểu.
Nếu như không tìm được con đường sinh tồn, ắt sẽ phải chết đuối vì lỡ như sa vào miệng cá mập hay chìm vào trong xoáy nước vô tận.
Cuộc sống của Tử Đằng lại trở về trạng thái bình thường.
Khoảng một tháng sau đó cô vẫn thấy bình thường, dĩ nhiên là bình thường dưới con mắt của cô.