Suốt cả buổi hôm ấy, Tử Đằng tiếp khách với một tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Còn Minh Hải vẫn luôn cố gắng tránh ánh mắt của Tử Đằng.
Bọn họ ai làm việc nấy không để tâm đến nhau nữa.
Phùng Đức Cường bên cạnh ân cần chăm sóc Tử Đằng chu đáo đến nỗi khiến cho mọi người phải xuýt xoa, ngưỡng mộ.
Lúc này dư luận cũng từ từ tin tưởng rằng Tử Đằng và Minh Hải vốn đã chia tay từ lâu và sau đó Minh Hải đã yêu Tuyết Mai.
Chuyện hy hữu nhưng lại bày ra trước mặt thiên hạ cứ như là sự thật vậy.
Trong bốn người bọn họ, người vui nhất hôm nay có lẽ là Tuyết Mai.
Một cuộc hôn nhân trong mơ mà bấy lâu nay cô ta hằng ao ước.
Vốn dĩ vị trí này là của Tử Đằng nhưng lại thay đổi bằng một chuỗi liên hoàn kế vô cùng hiểm độc.
Minh Hải nắm tay Tuyết Mai vô cùng thân mật giữa đám đông hào nhoáng ấy, nhưng không ai biết những đợt sóng dâng trào trong lòng anh.
Đây là một sự chịu trách nhiệm bất đắc dĩ nhưng cũng là sự trả thù của anh.
Nhưng khi nhìn Tử Đằng và Phùng Đức Cường tỏ ra vô cùng thân mật và hòa hợp, lại cộng thêm thái độ của Tử Đằng giống như là đã buông bỏ tất cả những quá khứ của cả hai người.
Trong lòng Minh Hải thật sự là rất khó chịu.
Hôm nay Minh Hải uống khá nhiều đến nỗi say mèm.
Khi tiệc tàn, đích thân Tuyết Mai phải dìu anh lên xe và gọi tài xế riêng.
Lâm Ngọc Dung chỉ có mặt ở buổi tiệc cưới một lúc rồi cũng vội vàng rời khỏi vì có bận công việc.
Thật ra ông ta vốn không mặn mà gì về hôn lễ này cho lảm.
Bởi vì trong lòng ông từ lâu đã mặc định Tử Đằng là con dâu của mình, nhưng nay lại đổi thành em gái của cô làm ông nhất thời khó chấp nhận.
Chiếc xe hoa chở Tuyết Mai cùng Minh Hải về Lâm gia.
Trước khi đi, Hoa Quân Tử cùng Bạch Lệ Thu bùi ngùi xúc động nhưng có vẻ như Tuyết Mai chỉ xúc động cho có lệ.
Lấy Minh Hải chính là ước vọng cả đời của cô nàng.
Bây giờ không ai có thể tranh giành với cô ta nữa, kể cả chị mình.
Minh Hải vì say nên nằm ở băng ghế phía sau xe, miệng của anh luôn lẩm bẩm: "Tử Đằng...
Tử Đằng"
Mặc dù chỉ là tiếng gọi nhỏ xíu nhưng Tuyết Mai lại nghe rõ mồm một bởi vì cô ta ngồi ngay bên cạnh để cho Minh Hải gối đầu vào đùi mình.
Tại Phùng gia khi ấy lại là một bầu không khí khác hẳn.
Tối hôm đó, Phùng Đức Cường đích thân xuống bếp nấu cho Tử Đằng một món ăn mà anh mới được học qua.
"Món gà tiềm thuốc bắc này em thử xem"
Phùng Đức Cường cẩn thận đặt bát canh gà xuống.
Tử Đằng nhìn Phùng Đức Cường với điệu bộ không chớp mắt.
Cô là đang thưởng thức thái độ làm chồng của anh.
"Sao vậy? Mặt anh có dính gì sao? Hay là em chê anh nấu dở?"
Phùng Đức Cường ngạc nhiên.
"Không phải, là em đang muốn xem hình tượng người đàn ông đảm đang là như thế nào mà thôi"
Nói rồi Tử Đằng không khách sáo liền lấy thìa múc một muỗng chậm rãi thưởng thức.
"Sao rồi? Có ngon không?"
vẻ mặt của anh như chờ đợi làm Tử Đằng phì cười.
"Cũng tàm tạm.
Chỉ có điều vị thuốc bắc làm em có chút khó chịu"
Tử Đằng nhận xét.
Phùng Đức Cường nhăn mặt nói: "Có khó ăn cũng phải ăn.
Bác sĩ nói độc rắn trong người em chưa hoàn toàn biến mất nên em phải ăn bồi bổ để có thêm sức khỏe"
Sự quan tâm lo lắng của Phùng Đức Cường làm Tử Đằng cảm thấy hạnh phúc.
Anh ngồi bên cạnh cô, lấy bát canh gà từ tay cô, sau đó cẩn thận đút cho Tử Đằng từng muỗng canh.