Những đốm sáng hắt ra từ đống lửa bên ngoài làm Tử Đằng cảm thấy lo sợ.
Đâu đó có những tiếng hò hét kêu la vang dội.
Bọn họ nói những ngôn ngữ mà Tử Đằng không hề hiểu được.
Đang lúc không biết nên làm thế nào thì cánh cửa căn nhà nhỏ mở ra.
Tử Đằng giật mình nhìn về phía cửa, một đám người toàn mặc những bộ quần áo kỳ dị, đầu tóc rũ rượi.
Trên đầu đội những cái nón được quấn từ lá cây.
"Tỉnh...
tỉnh rồi à?"
Một kẻ trong đó bỗng nói được thứ tiếng mẹ đẻ của cô.
Tử Đằng lúc này mới giật mình hoảng hốt: "Các người là ai? Sao lại bắt tôi tới đây?"
Những tên khác đều quay sang tên đứng chính giữa lẩm bẩm thứ tiếng gì đó.
Tên ở giữa nghe xong liền nói: "Tộc...
tộc trưởng của chúng tôi muốn mời cô ở lại đây để...
để tham dự buổi lễ cầu thần mưa của bộ...
bộ tộc"
Mặc dù hẳn ta nói được thứ ngôn ngữ phổ thông nhưng giọng điệu vẫn còn lắp bắp chứng tỏ đã lâu không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Lúc này Tử Đằng đã lờ mờ hiểu được liền hỏi hắn ta: "Cậu nhóc nói được tiếng phổ thông à"
Lúc này Tử Đằng dùng danh xưng như vậy cũng dễ hiểu vì tên đó trông rất ốm yếu và thấp bé.
"Tôi năm...
năm tuổi đã bị cha mẹ bỏ rơi.
Nhờ...
nhờ họ đã cứu tôi khỏi bọn thú dữ ăn thịt.
Từ...
từ đó tôi đã sống ở đây luôn với bọn họ"
Cậu nhóc đó cố rặn từng chữ xem ra rất mệt nhọc.
Trợ lý của ông ta bên cạnh thắc mắc hỏi.
Lê Hựu Thiên là một người đàn ông trung niên, trên đầu mái tóc đã điểm hoa râm.
Ông ta chính là ủy viên quốc hội của nước Thạch Anh.
"Cậu có biết tại sao tôi vốn sở hữu hòn đảo đó từ lâu nhưng lại không hề khai thác nó mà lại bán cho người khác không?"
Lê Hựu Thiên nhâm nhi tách trà nhẹ nhàng hỏi.
Người trợ lý bên cạnh lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Tuy nhiên Lê Hựu Thiên lại mỉm cười bí ẩn: "Tôi là cố ý không muốn đụng hòn đảo đó, cũng cố ý tạo điều kiện cho Phùng Đức Cường mua lại nơi đó.
Mặc dù phi vụ này lỗ rất nặng nhưng mà cái chính là tôi muốn hắn gặp thứ ở trong cánh rừng kia.
Chuyện vui này bây giờ cậu biết hãy còn quá sớm"
Tách trà được uống cạn lại đặt xuống, Lê Hựu Thiên lại uống thêm một tuần trà nữa với một thái độ vô cùng nhàn nhã.
Một đêm phong ba bão táp bao trùm lên hòn đảo ngọc xinh đẹp.
Phùng Đức Cường nôn nóng đến đệ muốn lật tung cả hòn đảo này lên, đến nỗi máy bay riêng của Phùng Đức Cường cũng được trưng dụng để tìm kiếm khắp cánh rừng nhưng lạ thay chẳng tìm kiếm được gì cả.
Lúc này, một bảo vệ lớn tuổi gần đó cứ mãi liếc mắt nhìn vào trong phòng điều khiển thiết bị vệ tinh mà không dám vào trong.
Đến nỗi trợ lý Ngọc Lâm nhìn thấy liên nói: "Ông làm gì mà núp ở đây vậy?"
Ông bảo vệ giật mình liền lắp bắp sợ hãi: "Không...
tôi chỉ là có chuyện muốn nói với chủ tịch Phùng"
Phùng Đức Cường bên trong nghe thấy liền ngay lập tức chạy tới túm lấy cổ áo của ông ta: "Ông biết chuyện gì nói mau lên"
"Tôi nói, tôi nói.
Xin chủ tịch hãy thả tôi ra trước đã"