Trong bầu không khí căng thẳng đó, Phùng Đức Cường lại cảm thấy hồi hộp đến lạ.
Mặc dù anh vốn dĩ lớn tuổi hơn so với Tử Đằng đến khoảng chục tuổi nhưng không hiểu sao trong tình cảnh này lại có thể làm anh lúng túng đến vậy.
"Cậu uống trà đi"
Hoa Quân Tử làm động tác mời.
Phùng Đức Cường liền kính cẩn cầm tách trà lên: "Mời Hoa lão gia"
Sau một tuần trà, Hoa Quân Tử mới bắt đầu vào chủ đề chính: "Tôi không biết cậu là ai? Là doanh nhân thuộc lĩnh vực nào vì từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy cậu.
Nhưng những chuyện đó cũng không quan trọng lắm.
Quan trọng là cậu từ khi nào lại có dây mơ rễ má với con gái của tôi vậy?"
Biết không trốn tránh nổi nên Phùng Đức Cường liền đặt chiếc tách trà xuống rồi làm động tác quỳ gối trước mặt Hoa Quân Tử và Bạch Lệ Thu.
"Cậu làm vậy là có ý gì?"
Hoa Quân Tử không ngờ Phùng Đức Cường sẽ làm vậy.
Phùng Đức Cường hạ mình kính cẩn nói: "Chuyện này nguyên nhân lớn nhất xuất phát từ cháu, mặc dù không thể giải thích rõ mọi chuyện tường tận nhưng cháu sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này"
Bạch Lệ Thu ngỡ ngàng hỏi lại: "Cậu nói chịu trách nhiệm là như thế nào?"
Phùng Đức Cường không do dự mà thẳng thắn nói: "Cháu xin được cưới Tử Đằng về làm vợ và cũng là để bảo vệ danh tiếng cho cô ấy"
Hoa Quân Tử và Bạch Lệ Thu đưa mắt nhìn nhau không biết phải xử lý như thế nào.
Nhưng trước mắt thái độ của họ là vô cùng không hài lòng.
Ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng Bạch Lệ Thu xúc động liền chỉ vào mặt Phùng Đức Cường mà mắng: "Cậu không biết là nó đã có hôn ước sao mà còn dám làm càn như vậy chứ? Danh dự một đời của con gái tôi đã bị hủy hoại trong tay cậu rồi.
Bây giờ có cố mấy cũng chẳng thể rửa sạch.
Không cân biết cậu là ai, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cậu làm con rể của nhà họ Hoa đâu"
Trong khi Bạch Lệ Thu xúc động như vậy thì Hoa Quân Tử có vẻ trầm tư không biết rằng ông đang suy nghĩ điều gì.
Bà cũng biết trong mọi chuyện Tử Đằng cũng đều nhường nhịn em mình, cho đến khi hai đứa lớn khôn cũng thế.
Vì vậy, chuyện này bỗng nhiên trong lòng bà có nảy người đối diện.
"Tuyết Mai, là em sao?"
Giọng của Minh Hải đã ngà ngà say.
Tuy nhiên anh vẫn nhận ra được Tuyết Mai.
Tuyết Mai liền ngồi xuống bên cạnh Minh Hải nói: "Ngoài em ra thì người anh nghĩ là ai? Chị Tử Đằng ư? Em nói cho anh biết một chuyện, hôm nay chị ấy bị ngất, chính người đàn ông đó đã bồng chị ấy về tận nhà"
Minh Hải nghe vậy liền quăng đi ly rượu trên tay làm nó vỡ tan tành đến nỗi những người khác trong quán bar đều giật mình sợ hãi.
"Thăng đó là thằng nào?"
Minh Hải đã không giữ được bình tĩnh nữa liền quát lớn.
Tuyết Mai liền mỉm cười thong thả rót một ly rượu nữa, cô vừa rót vừa nói: "Còn ai khác vào đây chứ.
Chính người đàn ông mà anh gặp ở khách sạn đêm hôm đó.
À, anh ta tên là Phùng Đức Cường"
Khi ly rượu mạnh đã đầy, Tuyết Mai liền đưa nó cho Minh Hải: "Anh uống đi để chuẩn bị tinh thần.
Chuyện sốc hơn vẫn còn ở phía sau kìa"
Minh Hải nghe vậy liền cười đau xót: "Anh bây giờ còn sợ tin xấu nào nữa sao? Có gì thì em nói ra luôn một thể đi"