Trải qua một đêm mưa gió ấy làm Tử Đằng giống như một con người khác hẳn.
Không biết rằng cô đã trải qua những cái giằng xé tâm can như thế nào nhưng bây giờ tâm trạng của cô lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
"Em...em không phải có ý.Chỉ là chuyện xảy ra lớn như vậy làm em rất lo cho chị"
Đôi mắt can trường của Tử Đằng làm Tuyết Mai có vẻ lúng túng.
"Chị đang thắc mắc đêm hôm đó em thật sự đã đi đâu.Sao em lại gọi chị đến một nơi như thế?"
Một câu hỏi đơn giản nhưng đã đánh trúng tâm lý của Hoa Tuyết Mai.
Nhưng cô ta rất nhanh chóng đã lấy lại được bình tĩnh mà đối đáp trơn tru.
"À, hôm đó em thật sự đã đến khách sạn đó để chờ tụi bạn, nhưng sau đó mấy đứa bạn em ra ngoài mua đồ ăn.
Em ở lại một mình, không ngờ người đàn ông đó bỗng nhiên từ đâu xông vào với ý đồ bất chính.
Hắn ta muốn hãm hiếp em.
Em cuống quá nên đã trốn vào nhà vệ sinh khóa cửa lại.
Lúc đó em đã điện thoại cho chị đến, nhưng sau đó không lâu lũ bạn em đã đến đó phá cửa đánh người đàn ông đó ngất đi rồi cứu em ra.
Chúng em lại đổi địa điểm vui chơi, trước khi đi em định gọi thông báo cho chị nhưng điện thoại em đã hết pin rồi.
Em thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế này"
Nói rồi Tuyết Mai ôm mặt khóc nức nở.
Tử Đằng thấy vậy nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.
Đúng lúc này Hoa Quân Tử đột nhiên xuất hiện.
"Đồ đứa con gái hư đốn.
Danh dự của cả dòng họ đã bị hủy trong tay mày rồi"
Nói rồi Hoa Quân Tử xông đến cho Tử Đằng một cái tát thật mạnh.
"Chát"
Tử Đằng nghe vậy thì vô cùng đau lòng liền nói trong uất ức: "Cái cha quan tâm chỉ là danh dự của dòng họ nhưng còn con thì sao? Cha có khi nào quan tâm đến con đã trải qua những chuyện gì chưa?"
Nói rồi Tử Đằng vụt chạy đi không ngoảnh đầu lại mặc cho Hoa Quân tử và Bạch Lệ Thu gọi thất thanh.
Khi bóng của Tử Đằng mất hút phía sau vườn, hai song thân của cô nhìn nhau mà không nói nên lời.
Trong khu vườn cây trổ đầy những bông hoa hạnh, dáng người Tử Đằng liêu xiêu trong cơn gió thoảng qua khiến cho người ta có cái cảm giác như cô thật rất mong manh yếu ớt.
Thật ra vẻ đẹp và sự thanh thoát của Tử Đằng không hề thua kém Tuyết Mai nhưng tính tình của của cô lại tỏ ra vô cùng mạnh mẽ kiên cường không muốn để người khác thương xót.
Thật ra đáy lòng của cô vẫn rất yếu đuổi.
Mấy ngày này Minh Hải không hề liên lạc với cô làm trong lòng cô rất đau lòng.
Những ánh nhìn miệt thị, những lời nói tổn thương không làm cô quan tâm nhưng làm Tử Đằng đau nhất chính là thái độ và cách hành xử của vị hôn phu của mình.
Nhìn khắp tán cây hoa hạnh chợt nhớ đến khung cảnh mấy ngày trước cô cùng anh ngắm hoa mà lòng thắt lại.
Bàn tay của Tử Đằng bất giác nắm chặt lại, cô không muốn ngồi yên bị động như vậy.
Cô không muốn ngồi yên chờ số phận quay cuồng khiến bản thân rơi vào ngõ cụt.
Bàn tay của cô run run lướt trên chiếc điện thoại.
Cho dù như thế nào cô cũng muốn cho Minh Hải một lời giải thích rõ ràng không phải để cứu vãn mà để cho bản thân được một cơ hội minh bạch.
"Anh à! Sau khi sự việc xảy ra em đã vô cùng tiếc nuối, nhưng anh biết không em vẫn là câu nói đó.
Em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh.
Chuyện ngày hôm đó là em bị người ta hãm hại.
Anh có thể không tin nhưng không được chà đạp lên lòng tự tôn của em.