Tô Nhược nhàm chán xem phim, tuy rằng thế này là không đúng nhưng thật sự cô không thích những nơi đông đúc và đi cùng người không thân thiết. Đáng ra Tô Nhược nên từ chối Lăng Nghị, đánh ra cô cũng không nên gieo hy vọng cho anh.
Kết thúc bộ phim, Lăng Nghị có mời Tô Nhược đi ăn tối nhưng cô lịch sự từ chối rồi sau đó đi bộ về. Lăng Nghị đứng nhìn Tô Nhược cứ thế từng bước xa dần mà giống như cô bước ra cả thế giới của anh vậy.
Tô Nhược vừa đến cổng chung cư thì đèn xe oto đỗ đối diện cô bật sáng, kèm theo là tiếng còi xe, cô khó hiểu, chậm rãi đi tới.
Người trong xe hạ cửa kính xuống, cười mỉm nhìn cô
- " Lâu rồi không gặp em, Nhược "
- " Dĩ Khâm? "
——————-
Cô và Lăng Dĩ Khâm chọn một quán cafe gần nhà cô để hàn huyên. Lăng Dĩ Khâm là bạn cấp ba của Tô Nhược, hồi còn đi học Tô Nhược rất thích anh, lúc nào cũng lẽo đẽo theo anh, nhưng mà Lăng Dĩ Khâm lúc đó coi cô là bạn thân thôi. Có lẽ Tô Nhược thích ai thì người đó cũng không thích lại cho dù cô có cố gắng đi chăng nữa?
- " Haha, mỗi lần nhớ lại mình để không thể nhịn cười được dáng vẻ của cậu lúc lí nhí tỏ tình với tớ, ôi Nhược của tôi thật đáng yêu "
Lăng Dĩ Khâm đưa tay bẹo má Tô Nhược, đây là thói quen rồi, cả hai người đều thấy hành động này quá đỗi bình thường chỉ duy nhất rơi vào mắt người thứ ba nó lại vô cùng khó chịu.
- " Dĩ Khâm, đấy là kỉ niệm tớ đang muốn quên đi đấy, đừng có khui nó ra nữa đi "
- " Thôi được không trêu nữa. Dạo này cậu thế nào? Với Hàn Duật như nào rồi? "
Vì Lăng Dĩ Khâm vô cùng thân thiết với Tô Nhược nên đương nhiên chuyện cô yêu sâu đậm Hàn Duật anh phải biết, chuyện cô hại bạn gái Hàn Duật anh cũng biết. Chỉ là Lăng Dĩ Khâm không nỡ trách cô.
Tô Nhược đặt cốc cafe xuống, thở dài một tiếng
- " Bọn tớ li hôn rồi. Tớ cũng chuyển đến đây sống, cố gắng như thế nào anh ấy cũng không đáp lại tình cảm của tớ, tốt nhất vẫn là nên buông bỏ "
- " Haiz, tình yêu đúng là rượu, biết uống vào sẽ say nhưng không nhịn được đắm chìm trong đó. "
Hai người im lặng, mỗi lần nhắc đến Hàn Duật, trái tim Tô Nhược đều trùng xuống. Lăng Dĩ Khâm tặc lưỡi, anh đứng dậy nói
- " Thôi, trời lạnh rồi để tớ đưa cậu về nhà "
——————-
- " Nhược này. "
Tô Nhược vừa quay lưng định bước vào sảnh chung cư thì Lăng Dĩ Khâm gấp gáp gọi cô
- " Dạ? "
- " Mà thôi, không có gì, chỉ là muốn nghe cậu dạ "
Tô Nhược cười nhìn anh, từ dạ này từ hồi cấp ba đã thành thói quen của cô khi đáp anh vì Lăng Dĩ Khâm thích nghe cô dạ. Dĩ Khâm nói cô đáng yêu nhất là nói dạ.
- " Thôi mình về đây, bye "
- " Ừm. Bye bye "
Lăng Dĩ Khâm nhìn bóng cô khuất hẳn mới bước đi ra về. Nhược ngốc nghếch, cậu chẳng bao giờ biết mình đã thích cậu nhiều như nào, thích cho đến tận bây giờ.
Tô Nhược vừa dừng trước cửa căn hộ của mình thì một giọng nói tức giận pha chút lạnh lùnh vang lên
- " Tô Nhược, cô đi đâu giờ mới về hả? "
Tô Nhược giật mình đánh rơi chìa khoá, giọng nói quen thuộc này phải chăng là, là Hàn Duật?
Hết Chương VI