Lăng Dĩ Khâm bắt gặp Tô Nhược là lúc cô chạy thục mạng về phía mình. Anh còn chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra thì thân hình Tô Nhược đang nằm trong lồng ngực anh, hai tay cô ôm chặt lấy thắt lưng anh.
- " Tiểu Nhược, làm sao vậy? "
Lăng Dĩ Khâm vừa hỏi, vừa đưa tay thấm mồ hôi trên trán Tô Nhược. Quả thật hôm nay Tô Nhược rất đẹp, trong đời người con gái, ngày cưới vẫn là ngày khiến họ lộng lẫy nhất. Ngày thường chỉ nhìn Tô Nhược thôi đã khiến anh khó khăn kiềm chế, bây giờ cô kiều diễm như vậy càng khiến anh khổ sở chật vật.
Tô Nhược mỉm cười hưởng thụ sự dịu dàng của anh. Lúc sau, cô mới nũng nịu nói
- " Dĩ Khâm, em sắp trở thành bà xã của anh rồi. Những chuyện trước kia, tạm thời anh bỏ qua có được không? Dạo này, anh đối với em rất khác, làm em bất an."
Nhắc đến chuyện cũ, đáy mắt Lăng Dĩ Khâm thấp thoáng hiện lên vẻ đau thương man mác. Anh xoa đầu cô, sau đó đặt một nụ hôn thoả hiệp
- " Được. Sau này chúng ta chỉ có hạnh phúc."
Đúng là so sánh Tô Nhược với hồ li tinh, để tìm ra điểm khác nhau là không dễ. Chỉ đơn giản là cao giọng nũng nịu đối phương đã khiến họ thoả hiệp. Tô Nhược cười sâu hơn, trong mắt còn hiện lên sự đắc chí không dễ nhìn ra
- " Thôi được rồi, mau vào trong phòng đi. Sắp đến giờ cử hành rồi."
Tô Nhược ngoan ngoãn nghe theo lời Lăng Dĩ Khâm quay trở lại phòng nghỉ. Lúc đến cửa cũng chỉ dám ngó đầu vào nhìn dọc nhìn nghiêng xem Hàn Duật đi chưa rồi mới an tâm tiến vào.
•••
Đúng 9 giờ sáng, khi bản nhạc Beautiful In White cất lên, một trong những bản nhạc mà Tô Nhược yêu thích nhất khiến tâm trạng cô thêm xúc động cùng hồi hộp thập phần.
Cánh cửa phòng được mở ra, Tô Nhược liền tiến vào trong bộ váy cô dâu được gán hơn 100 bông hoa cùng tà váy dài, cô giờ đây hệt như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích. Tay Tô Nhược ôm bó hoa hồng trắng, cô thích hoa hồng trắng vì nó tượng trưng cho hạnh phúc viên mãn.
Mà hôn lễ của hai người thực xa hoa rực rỡ.
Từ nơi cửa chính đến chỗ cha sứ được dải một tấm thảm đỏ, khắp bên đều dải hoa hồng đỏ và hoa hồng hồng thể hiện cho tình yêu lãng mạn nồng cháy mà đủ thuần khiết tinh thế. Không chỉ vậy, khi Tô Nhược tiến vào, tiền đều tắt phụt đi, chỉ cần những ngọn nên ở dọc hai bên thắp sáng lung linh huyền ảo, tạo nên cái thơ mộng, cái lãng mạn vốn có.
Tô Nhược nở nụ cười xinh đẹp, viên mãn nhất mà chính cô cũng không hề hay biết. Cô từng bước từng bước đến bên Lăng Dĩ Khâm, đặt bàn tay mình lên bàn tay anh, đón nhận nụ cười của anh cũng là đón nhận người chồng này.
Lăng Dĩ Khâm nắm chặt lấy bàn tay của Tô Nhược, anh cũng mỉm cười đáp lại cô, ánh mắt tràn ngập hình bóng cô.
Đức cha đứng trước lễ đàn, nhìn đôi tình nhân ngập tràn tình ý, không khỏi bị lây nhiễm sự vui vẻ. Ông cao giọng cầu nguyện.
Sau khi màn đọc kinh cùng cầu nguyện chúc phúc kết thúc. Đã đến lúc, hai người trước mặt Chúa trời, trước mặt nhân gian mà tuyên thề thành vợ chồng chung sống với nhau.
Đức cha đưa tay đặt lên kinh thánh, giọng nói ông trang trọng, nghiêm túc
- " Lăng Dĩ Khâm, con có đồng ý lấy Tô Nhược làm vợ, theo sự dạy bảo của kinh thánh mà chung sống, kết thành một khối với cô ấy. Trước mặt Chúa, yêu thương, tôn trọng, bảo vệ cô ấy nhưng chính bản thân mình, bất luận là ốm đau hay khoẻ mạnh, giàu sang hay đói khổ thì vẫn chung thuỷ với cô ấy, cho đến khi rời khỏi thế giới này không?"
Khi Đức cha dứt lời, Lăng Dĩ Khâm không nhanh không chậm, dứt khoát kiên định trả lời
- " Con nguyện ý."
Ba từ này tuy ngắn gọn nhưng hàm ý rõ ràng, đủ làm rung động lòng người. Đức cha hài lòng, tiếp tục hỏi
- " Vậy Tô Nhược, con có bằng lòng lấy Lăng Dĩ Khâm làm chồng, theo sự dạy bảo của kinh thánh mà chung sống, kết thành một khối với anh ấy. Trước mặt Chúa, yêu thương, tôn trọng, bảo vệ anh ấy như chính bản thân mình, bất luận là ốm đau hay khoẻ mạnh, giàu sang hay đói khổ vẫn thuỷ chung với anh ấy trước khi rời khỏi thế gian này không?"
Có lẽ bởi vì xúc động mà giọng nói của Tô Nhược vô cùng nghẹn ngào cùng run rẩy, cô khó khăn nói từng chữ thật rõ lời
- " Con nguyện ý."
- " Bây giờ hai con hãy trao nhẫn cho nhau, đây được coi là tín vật tình yêu của hai con."
Tô Nhược và Lăng Dĩ Khâm trao nhẫn cho nhau, rồi lập lời thề trước Chúa, trước tất cả mọi người.
Thời khắc cuối cùng, Lăng Dĩ Khâm cúi xuống hôn lấy môi Tô Nhược, dịu dàng mà mang lại sự mê hoặc không nhỏ. Nhưng khi Tô Nhược vừa nhắm mặt lại thì cô nghe thấy tiếng súng vang lên, tiếng hét kinh hoàng của mọi người và Lăng Dĩ Khâm ngã xuống ngay dưới cô, lễ phục đã nhuốm màu máu tươi.
Hết chương.