Lại là một đêm khiến Tô Nhược mất ngủ. Trong một khắc nào đó, trái tim Tô Nhược vẫn rung động mãnh liệt khi đối diện với Hàn Duật, cô không có cách nào ngăn được, cô không có cách nào làm chủ bởi cô không thể quên đi người đàn ông này. Nhưng nghĩ đến Hàn Duật, Tô Nhược liền nghĩ đến Lăng Dĩ Khâm, có lỗi, thật sự có lỗi, sự ăn năn hối hận ăn mòn cơ thể cô khiến cảm giác như bị lăng trì, thậm chí còn khổ sở hơn cả đem lòng yêu Hàn Duật.
Tô Nhược gác tay lên trán, thở dài, thì thầm với đêm tối
- " Yêu nhưng không đúng thời điểm, quả là hối hận vô cùng "
Đúng, Hàn Duật yêu Tô Nhược vào khi nào?khi cô rời xa anh nhưng như vậy thì có ích gì? Tình yêu của Hàn Duật không đủ để giữ chân Tô Nhược, sự hối hận của anh không đủ làm xoa dịu trái tim vô vàn vết thương.
Lăng Dĩ Khâm yêu Tô Nhược khi nào? Anh yêu cô 8 năm nay rồi, từ khi Tô Nhược chỉ là nữ sinh cấp ba leo đẽo theo anh. Nhưng Lăng Dĩ Khâm không đủ tự tin để đáp lại tình cảm của Tô Nhược, không đủ khả năng để sau này cho cô một cuộc sống hạnh phúc nhất.
Tô Nhược yêu hai người đàn ông này, nhưng đều là đơn phương. Yêu, cô yêu đến mức rơi vào vạn kiếp bất phục, yêu đến mức để tâm can đầm đìa máu chảy vì vết thương họ gây ra nhưng Tô Nhược không ngừng bất chấp.
Ba người họ cứ liên tiếp bỏ lỡ nhau như vậy, liên tiếp làm tổn thương đối phương nhưng hoàn toàn không biết vết thương ấy là do mình gây ra.
•••
- " Tiểu Nhược, hôm nay bạn trai em không đến đón ư? "
Trưởng phòng An cười khẽ hỏi chuyện cô. Cô thật sự quan tâm đến chuyện tình cảm của Tô Nhược nha, không hiểu sao nhìn con bé vui cũng vui lây.
Tô Nhược nhanh chóng đỏ mặt, cô ngượng ngùng trả lời
- " Anh ấy bận công việc lắm, em có thể đi bộ về "
- " Ai nói em có thể tự đi bộ về "
Tô Nhược vừa dứt lời thì tiếng nói của Lăng Dĩ Khâm vang lên, anh tiêu soái bước đến bên cô, tay dài khéo cô vào lòng không quan tâm đến ánh mặt trầm trồ, ghen tị của tất cả mọi người
- " Anh vừa qua muộn có chút xíu, bà xã anh liền giận dỗi sao? "
Bà xã? Gần như mọi người ở đây đều ngạc nhiên, bàng hoàng. Trưởng phòng An khó tin nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong đang trốn trong ngực của Lăng Dĩ Khâm, nặn ra từng chữ mà hỏi
- " Em kết hôn rồi sao? "
Tất cả mọi người như nín thở, mà cả Lăng Dĩ Khâm cũng hồi hập. Nhịp tim anh đập mạnh hơn, nhanh hơn truyền vào tai cô, Tô Nhược vừa khẽ gật đầu, sự căng thẳng của Lăng Dĩ Khâm biến mất mà thay vào đó là sự ngạc nhiên tột độ của mọi người. Trưởng Phòng An che miệng không kêu lên tiếng làm Tô Nhược thêm xấu hổ, cô vội nói
- " Em xin phép "
Sau đó liền cùng anh chui vào trong xe mà phóng đi mất
•••
- " Lăng Dĩ Khâm, tất cả là tại anh! "
Trước sự tức giận của Tô Nhược, Lăng Dĩ Khâm lại khá bình thản, anh cợt nhả nói ra ba từ
- " Anh làm sao? "
Tô Nhược không muốn trả lời, quay mặt nhìn ra hướng khác. Hành động đáng yêu này của cô khiến Lăng Dĩ Khâm bật cười thành tiếng. Xe chạy một đoạn đường khá dài rồi dừng trước một quán cơm bình dân, Tô Nhược khó hiểu nhìn Lăng Dĩ Khâm, bình thường cô rất ít thấy anh ăn những nơi như này. Tô Nhược chưa kịp mở miệng hỏi, Lăng Dĩ Khâm đã lên tiếng mà giọng nói và ánh mắt anh đã ảm đạm đi vài phần
- " Hôm nay gặp mẹ của anh. "
Hết