“ Anh không ý đó.” Cố Ngôn lắc đầu. Trên thực tế, anh không nghĩ San sẽ giả mạo di chúc và giết bà của anh.
Anh ta hiểu về toàn bộ sự việc, mặc dù thời gian của camera và bằng chứng tại hiện trường không tốt cho San. Nhưng với chỉ số IQ của cô nếu thực sự muốn làm điều này, cô không cần phải tự chuốc lấy rắc rối, để cảnh sát bắt dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, Dạ Hàn đã đến chi nhánh thứ hai của đồn cảnh sát. Theo lời Chu Nhất Minh thì dấu vết của di chúc và chữ viết tay đã được chứng thực, và cơ quan thẩm định có thẩm quyền nhất ở thành phố K đã xác nhận rằng chính Triệu Cẩm Dung đã tự viết nó.
“Tôi sẽ không từ bỏ quyền thừa kế,” cô nghiêm túc nói.
Mặc dù, cô không hiểu tại sao bà lại làm điều này. Tuy nhiên, vì bà đã cố gắng hết sức để sửa đổi di chúc của mình trước khi chết nên nó phải có mục đích.
Khuôn mặt của Cố Ngôn ảm đạm, và đôi lông mày đẹp trai của anh ấy nhíu chặt lại. Vốn dĩ anh không muốn San rơi vào vòng xoáy quyền lực và vướng vào những rắc rối lớn và bây giờ nó thậm chí còn tồi tệ hơn.
" Anh nghĩ thế nào cũng được. Có thể một ngày nào đó trong tương lai, tôi sẽ trả lại cổ phần của bà cho anh. Nhưng không phải bây giờ." San lạnh lùng đứng lên.
“Thiếu gia, nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước.” Sau đó, cô xoay người rời đi.
“Chờ đã.” Cố Ngôn đột nhiên đưa tay ra và nắm lấy San. Giọng điệu xa lánh, vẻ mặt khinh thường và danh hiệu "Thiếu gia. " giống như một sự mỉa mai khiến anh cảm thấy vô cùng chán nản.
Lưng San vốn đã bị thương, lúc này vừa kéo mạnh, vết thương lại rách ra, một trận đau thấu tim ập đến.
“A.” Cô không khỏi nghiến răng chịu đau, cúi xuống, một tay chống bàn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Cố Ngôn thấy biểu hiện của cô không ổn, ánh mắt sắc bén quét qua lưng cô, có máu chảy ra, anh giật mình nhanh chóng cởi áo khoác của cô.
" Nè, anh làm gì vậy!" Cô cố kéo áo khoác ngoài che đi vết thương nhưng không thể.
Anh hít vào một hơi khí lạnh. Vừa rồi anh để ý sắc mặt cô có chút tái nhợt, anh cho rằng hai ngày qua cô nghỉ ngơi không tốt, không ngờ cô lại bị thương.
Chiếc áo ngắn bị rách lộ ra một vết máu dài, da thịt hở ra bên trong, máu mới ứa ra bên cạnh máu đã vón cục.
"Vết thương này đến từ đâu? Trông giống như một đòn roi vậy?" Anh ta tức giận."Ở đây họ dùng cách này để nói chuyện sao...."
Môi San trắng bệch vì đau, cô dùng hết sức đẩy anh ra, cố gắng mặc lại áo khoác để che vết thương, " Không sao."
Cô nghiến răng chịu đựng cơn đau, khó khăn bước ra cửa.
Vừa định mở cửa.
Cố Ngôn đột nhiên ấn mạnh cửa phòng, cánh tay rộng lớn ôm cả người cô vào lòng, "Đừng đi. Tối nay anh tới đây để đưa em đi. Dạ Hàn đang làm thủ tục tại ngoại. Chuyện nên làm rồi nhanh thôi."
Trước khi đến trại tạm giam, anh ta đã nộp tiền bảo lãnh đồng thời đích thân đến gặp giám đốc trại giam và ủy quyền cho anh đến trại tạm giam bất cứ lúc nào.
Anh ta không thể đợi đến ngày mai, thậm chí là trời sáng để nộp đơn xin tại ngoại chờ xét xử. Chắc chắn, anh đã đúng, Cô không thể ở lại thêm một đêm ở nơi ma quái này.
San cau mày lạnh lùng từ chối, “Tôi không cần, tôi sẽ quan minh chính đại bước ra khỏi đây.”
"Đừng mạnh miệng, em đang bị thương. Ở lại đây, có còn tính mạng không?"
" Không chết được, tôi không lo anh lo cái gì? Tôi trở về phòng."
San đưa tay ra mở cửa, nhưng bị cơ thể to lớn của anh chặn lại, không thể bước được.
"Ở lại đây! Em không muốn tham dự tang lễ của bà? Không muốn gặp lại lần cuối sao?" Anh đau khổ hỏi.
Cơ thể San run lên, và những lời này nói lên nỗi đau trong tim cô.
Tất nhiên cô ấy muốn đưa bà của mình đi chuyến xe cuối cùng, và tất nhiên cô muốn tận mắt chứng kiến cảnh chôn cất bà.
Không thể đoán trước được, những giọt nước mắt nghẹt mấy ngày nay chảy không kìm được. Cô muốn lau đi nước mắt, nhưng càng lau thì lại càng không kìm được khóc nhiều hơn.
Anh đưa tay lau những giọt nước mắt pha lê trên má cô và nắm lấy tay cô.
Anh mở cửa, "Nào, chúng ta cùng về nhà."
Khi họ bước ra khỏi cổng trại tạm giam thì bên ngoài trời đã mưa rất to. Hôm nay gió lớn cả đêm, cuối cùng trời bắt đầu mưa, gió lớn kèm theo những hạt mưa to, đập vào mặt đất như dao và rìu.
Dạ Hàn đợi ở cửa với một chiếc ô đen.
Nhìn thấy San và Cố Ngôn đi ra, anh vội vàng bước tới giúp họ cầm ô, mở cửa xe, đưa họ lên ghế sau của chiếc Bentley.
"Thiếu gia, thủ tục để tại ngoại chờ xét xử đã hoàn tất." Dạ Hàn đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái, nói với một biểu hiện nghiêm túc.
" Được. Đưa chúng tôi trở lại căn hộ trong thành phố. Cậu có thể mua một ít cồn, băng gạc, thuốc khử trùng và thuốc trị vết thương."
Cố Ngôn thắt dây an toàn cho San và quàng tay ra sau đầu cô, "Đừng cử động ngồi ngoan. Cố gắng đừng dựa lưng vào lưng ghế và tựa cổ vào cánh tay anh đi."
Dạ Hàn kinh ngạc quay đầu lại hỏi: " Phu nhân bị thương?"
“Không sao đâu, chỉ là bị thương nhẹ thôi.” San đáp. Nhìn thấy ánh mắt tin tưởng của Dạ Hàn lúc này, lòng cô ấm lại.
Mặc dù cô thường không thích Dạ Hàn gọi mình là phu nhân, nhưng lúc này anh lại gọi cô là phu nhân, điều này mang theo sự tin tưởng của anh đối với cô. Khiến cô rất vui.
Cố Ngôn đảo mắt nhìn San và không nói gì. Da hở thịt nát, bảo là vết thương nhỏ.
Từ cửa sổ xe, San nhìn trại giam, nơi này càng ngày càng xa. Ngập tràn cảm xúc, và chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ đến nơi đây một lần trong đời.
Chiếc Bentley lái một hồi lâu, San ngồi trong xe, tựa vào cánh tay của anh một lúc thì ngủ quên.
Khi đến nơi, Cố Ngôn nhẹ nhàng đánh thức cô. " San, em dậy đi. Em phải tự xuống đi, lưng bị thương, nếu không anh sẽ bế em vào." Giọng anh trầm và từ tính, đánh thức cô ấy khỏi giấc ngủ của mình.
“Tôi có thể tự đi.” San tỉnh dậy, lắc đầu và bước ra khỏi xe. Mỗi một bước đi sau đó, vết thương lại bị ảnh hưởng, vô cùng đau đớn.
Đây là biệt thự của Cố Ngôn trong khu đô thị, và cô ấy chưa từng đến đó.
Cuối cùng trở về phòng, cô vội vàng nằm xuống chiếc giường êm ái.
Vừa đau vừa mệt, thở hổn hển. Cô không thể kìm chế được nữa và rên rỉ đau đớn.
“ Bây giờ em mới biết đau.” Anh đi đến bên cạnh cô với giọng điệu không hài lòng, “Không phải ý em là, bị thương một chút thôi không phải sao?"
Cố Ngôn quay lại và rời đi.
Một lúc sau, San cảm thấy có người đang cởi áo của mình. Cô quay lại. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh trước mặt, cô kháng cự, "Tại sao anh lại cởi áo của tôi?"
" Em không cởi đồng phục tù nhân của mình sao?” Anh nói thẳng.
"Đừng chạm vào nó ... ah ..." San vô tình vì vùng vẫy vết thương lại bị nứt ra. Cô đau đến mức chảy nước mắt.
Cố Ngôn cau mày, ấn mạnh vào vai cô, lạnh lùng nói: "Đừng nhúc nhích."
Cái chạm lạnh lẽo áp vào lưng cô, cảm giác như một cái kéo. Cô cau mày, " Cố Ngôn, anh định làm gì?"
"Anh không thể cởi nó ra, máu ở một số chỗ đã khô và cô đặc lại. Anh sợ nếu xé ra sẽ rất đau. Đầu tiên hãy cắt nó bằng kéo, sau đó lấy mảnh vải dính máu ra trước."
Sau đó, với một vài cú nhấp, anh đã cắt bộ đồng phục tù nhân của cô thành nhiều mảnh, kéo nó ra và ném xuống đất.
San mặt có chút đỏ mặt, "..."